“Em thấy có lỗi với vợ anh vì nghiệt duyên này…”
Ngồi trên ghế salon, Mỹ Hà nhìn ra con đường bóng loáng vì trời vừa đổ trận mưa lớn, xa xa, cầu vồng đang lẩn khuất sau tán lá, khoe ánh sáng muôn màu, nắng lại bắt đầu nhuộm vàng nơi góc phố…
Khi tình yêu tàn lụi
Người xưa có câu: “Cái đẹp không nằm trên má người phụ nữ, mà nằm trong mắt kẻ si tình”, điều ấy cho thấy, từ khi biết yêu đến khi lập gia đình, và trong cuộc sống hôn nhân, không ít thì nhiều, bất kỳ cô gái nào cũng có vài người đàn ông quan tâm, để ý. Mỹ Hà cũng vậy, 35 tuổi, sinh ra từ một vùng quê nghèo, nhưng được cha mẹ chỉ dạy, nuôi học hành đầy đủ. Sau khi tốt nghiệp Đại học, cô tự bươn trải tìm việc, lo cuộc sống nơi thành phố.
Từ nhỏ, cô được mẹ dạy về công, dung, ngôn, hạnh nên trong cuộc sống cô luôn tự lập, trong tình cảm cô nhìn nhận nghiêm túc. Thanh xuân của Hà trải qua một mối tình đẹp, nhưng rồi cái kết chẳng phải là đám cưới vẹn tròn khi ba mẹ người yêu không chấp nhận cô.
Hình minh họa
Với Hà, cô luôn yêu chân thành và đặt trọn lòng tin về người yêu, nên khi tình yêu tan vỡ, đã 7 năm nhưng cô vẫn khép mình với mọi mối quan hệ bởi vết thương cũ chẳng chịu lành.
Làm việc trong một cơ quan lớn, khi xung quanh cô, những mối tình công sở, sự đánh đổi xác thịt diễn ra nhan nhản, trước những lời ve vãn của đồng nghiệp nam, từ đàn ông độc thân hay cả những lời mật ngọt của người có gia đình chưa bao giờ khiến cô rung động. Bởi cô không bao giờ để những người đàn ông có vợ có cơ hội bày tỏ tình cảm với mình, với đàn ông độc thân, đơn giản vì cô chưa thấy người nào phù hợp…Hà luôn nghĩ, có thể kiếm được ít tiền hơn, xài đồ rẻ hơn một chút, nhưng nhất định phải là tiền mình làm ra…
Video đang HOT
Cho đến khi…
Cho đến khi anh xuất hiện, anh là người đàn ông có vợ và hai con, là sếp của cô nhưng làm việc trụ sở khác. Hai người bắt đầu từ trao đổi công việc, sau đó là chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống, thói quen, những câu chuyện không đầu không cuối.
Anh xuất hiện khi Hà gặp khó khăn trước sự đối kỵ của đồng nghiệp, khó khăn ở một cơ quan mới. Anh lắng nghe, chia sẻ và góp ý. Vì vậy, tình cảm trong họ lớn dần từ đó.
Nếu với anh, từ ngày quen Hà là những ngày vui vẻ, thì với Hà, đó là những ngày ngập tràn nước mắt và giằng xé tâm can. Hơn 30 tuổi, có lúc cô đã tự tin cho rằng mình là cô gái bản lĩnh khi bước qua mọi cám dỗ tình cảm. Vậy nhưng cuối cùng cô lại gục ngã trước lưới tình của anh. Từ khi biết nhớ anh, là khi cô biết mình đã và đang sai.
Điều thống khổ với Hà là tình cảm cô dành cho anh thực sự. Nhưng cô xót xa khi 7 năm qua cô không có tình cảm với bất kỳ người đàn ông nào, 7 năm cô không yêu… thì bây giờ, khi cô tìm được thứ tình gọi là yêu, cay đắng thay đó lại là “hoa có chủ”.
Bao đêm dài nước mắt cô lã chã trên chiếc gối, cô nghĩ về anh, nghĩ về lần gặp anh sắp tới, sẽ là cái ôm xiết chặt, sẽ là nụ hôn ngọt ngào, cô sẽ thì thầm vào tai anh và nói…: “em nhớ anh”. Nhưng rồi suy nghĩ ấy bị ngắt quãng giữa chừng, hơi thở ấy ngộp lại khi nghĩ về vợ và con anh.
Vào một buổi tối giữa tháng 3…
Anh đáp chuyến bay từ Sài Gòn ra thủ đô Hà Nội, cô rạng ngời cười tươi, đón anh trong chiếc váy bó sát màu đỏ rượu vang, dài quá gối. Họ nhìn thấy nhau sau bao nhớ thương xa cách. Sau bữa ăn tối trong một nhà hàng sang trọng, cô cùng anh đến một quán café quen thuộc trên phố Đinh Tiên Hoàng. Anh nhìn cô đắm đuối đầy cảm xúc làm trái tim Hà xao xuyến khó tả, Hà biết rằng, mình đã yêu anh. Nhưng có một vị đắng nghẹn trong lòng khiến lí trí của cô luôn trăn trở, vật vã. Hình ảnh gia đình anh hạnh phúc cứ hiện ra trước mắt khiến cô không sao bước qua được để gần anh.
Anh trầm ngâm châm điếu thuốc, Hà chủ động mở lời: “Em xin lỗi, em xin lỗi vì đã có tình cảm với anh. Nếu nó là duyên, thì chắc hẳn là nghiệt duyên mới phải”.
Sự im lặng bao trùm lấy hai người, nghẹn ngào nước mắt, Hà thì thào: “Khi có tình cảm với em, anh có thấy mình có lỗi với vợ anh không? Chị vì sinh 2 đứa con ngoan kháu khỉnh nên thân hình chẳng còn đẹp như trước. Chị vì lo những bữa cơm sớm chiều cho ba bố con anh mà chẳng có thời gian trang điểm, chẳng có thời gian tham gia những buổi tập thể dục giữ dáng, chẳng có thời gian nghĩ cho mình. Anh nên hiểu và chia sẻ với chị nhiều hơn.
Tình cảm giữa hai ta… dù không đi đến đâu nhưng với em nó thật đẹp. Với em, niềm vui không chỉ tự thân, hạnh phúc đến từ cả những người bạn. Nhìn gia đình bạn bè, những người em yêu quý hạnh phúc, em thấy thật vui trong lòng. Anh là một người sếp, một người anh em rất quý trọng. Vì vậy, lúc nào em cũng mong…anh hạnh phúc”.
Nói rồi, Hà chào anh, sải bước nhanh ra ngoài phố đang dần trở nên tĩnh mịch, từng làn gió nhẹ len lỏi vào mái tóc lạnh lẽo, trái tim cô đang nghẹn lại, nhưng sau tiếng thở dài, cô thấy nhẹ lòng…có lẽ, một lần nữa cô biết mình bản lĩnh.
Theo danviet.vn
Ngày về ra mắt, tôi suýt ngất xỉu khi thấy tấm ảnh thờ của bố người yêu
Ai ngờ vừa đặt đĩa quả lên bàn thờ, chân tôi đã đứng như không còn vững trước tấm ảnh thờ bố em trên bàn thờ.
Tôi từng nghĩ những chuyện tôi đang gặp phải bây giờ chỉ có trong phim ảnh, hoặc trong mấy câu chuyện trên mạng mà người ta nghĩ ra để cuộc sống bớt căng thẳng, mệt mỏi chứ chưa bao giờ từng nghĩ rằng bản thân mình lại rơi vào cái vòng oan trái mà người ta vẫn thường gọi là nghiệt duyên ấy.
Tôi quen em qua một trò game online. Lúc đầu cả hai chỉ kết hợp để làm nhiệm vụ. Sau một thời gian nói chuyện thấy hợp nhau nên chúng tôi quyết định gặp nhau ngoài đời thực. Ngày gặp em, tôi không dám tin vào mắt mình. Em xinh đẹp, kiều diễm, trong sáng nhưng lại rất dễ thương, khéo léo. Nhìn qua cũng có thể đoán được em là con nhà có điều kiện. Bất chợt tôi nhìn xuống mình. Hình như từ ngoại hình cho đến vật chất tôi đều không hề xứng đáng với em. Tôi bắt đầu có cảm giác hối hận khi hẹn gặp em ngoài đời. Có khi nhìn tôi thế này, em sẽ không còn muốn gặp tôi nữa. Thà cứ quen biết nhau trên game, có khi mối quan hệ sẽ còn được duy trì tốt đẹp hơn ấy. Nhưng đó chỉ là những gì mà tự bản thân tôi nghĩ ra mà thôi chứ em rất thân thiện với tôi. Không những thế, em còn chủ động gợi ý một mối quan hệ xa hơn giữa chúng tôi nữa.
Vì đã từng có một khoảng thời gian dài nói chuyện trong game, nên về khoản hiểu nhau, chúng tôi hiểu nhau vô cùng. Bạn bè nhìn vào ai cũng nói chúng tôi chính là một cặp trời sinh. Em chưa từng chê tôi nghèo, và khi biết hoàn cảnh gia đình bố tôi đã bỏ đi từ lâu khi tôi mới chỉ có 3 tuổi em cũng không cảm thấy tôi không xứng đáng với em. Trước những mặc cảm, trước những lời không hay từ dư luận, nhiều lúc tôi còn muốn bỏ cuộc nhưng chính em lại là người động viên tôi tiếp tục mối nhân duyên này. Em nói với tôi :"Chúng mình tìm được nhau khó thế nào sao anh lại lỡ buông tay". Càng ở bên em, tôi mới càng thấy mình thật là may mắn.
(Ảnh minh họa)
Tôi đưa em về ra mắt. Em và mẹ tôi rất hợp nhau. Mẹ nói nhìn em và tôi có nét gì đó rất giống nhau. Có lẽ người ta hay gọi tướng phu thê là vì như thế. Mối quan hệ của chúng tôi dần tiến xa hơn. Cho đến ngày tôi quyết định về nhà em ra mắt.
Trước khi về nhà em ra mắt, mẹ đã nói với tôi rằng đến giờ phút này bà vẫn không thể liên lạc được với bố. Tôi thực lòng không biết rằng mình nên thương ông hay nên hận ông nữa đây khi ông đã bỏ mẹ con tôi mà đi. Tôi chỉ nhớ mẹ bảo rằng khi đó vì cuộc sống quá khó khăn, tôi lại đau yếu bệnh tật nên bố mới chán nản bỏ đi. Năm tháng qua lâu như vậy rồi mẹ cũng không còn trách cứ gì bố nữa. Bản thân tôi cũng vậy, giờ tôi chỉ mong bố trở về để cùng chung vui hạnh phúc của gia đình mà thôi.
Ngày tôi về nhà em ra mắt. Tôi đã chuẩn bị rất kĩ mọi thứ. Tôi còn mua cả một giỏ quả lễ vì tôi nhớ em nói với tôi bố em đã mất rồi. Mất trước khi chúng tôi quen nhau 1 thời gian ngắn. Sau khi chào hỏi mẹ em xong thì tôi xin phép lên thắp hương cho bố em.
Ai ngờ vừa đặt đĩa quả lên bàn thờ, chân tôi đã đứng như không còn vững trước tấm ảnh thờ bố em trên bàn thờ. Dù rằng thời gian có trôi đi qua mau như thế nào thì tôi cũng không bao giờ quên được khuôn mặt của bố mình. Thật không ngờ, khuôn mặt của bố tôi lại xuất hiện trên bàn thờ của nhà em và là bố của em. Tôi không dám đối mặt với em, càng không dám nói ra sự thật cho em biết, tôi lao ra khỏi nhà em như kẻ điên vì quá sốc, quá tuyệt vọng. Tại sao nhân duyên lại trêu ngươi khiến cho tôi đi yêu em gái của mình như vậy chứ. Em liên tục gọi điện cho tôi hỏi lý do tại sao tôi cư xử lạ lùng như vậy. Tôi thực lòng không biết phải trả lời làm sao nữa. Nhân duyên vốn dĩ tốt đẹp bỗng chốc hóa thành nghiệt duyên, đau đớn, xót xa thay.
Theo kenhsao.net
Nhìn tôi "tòm tem" với trai trẻ, anh vẫn một hai đòi cưới vì lý do đau lòng Ai cũng nói phải vô phúc lắm anh mới lấy loại gái "trốn chúa lộn chồng" như tôi làm vợ, vậy nhưng dù cho tôi có quỳ gối anh vẫn một mực đòi cưới. Chỉ còn khoảng 3 tháng nữa là tôi lên xe hoa về nhà chồng. Người ta biết chuyện tôi sắp lập gia đình là bởi vì lễ đính hôn...