Em tệ quá vợ ơi…!
Đến tận bây giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, anh vẫn nhận ra rằng lựa chọn của mình chưa bao giờ đúng đắn hơn thế khi lấy em làm vợ. Nhưng vợ ơi, em tệ lắm cơ.
Anh hoàn toàn tin vào tình yêu sét đánh. Chỉ có tình yêu kiểu bất thình lình giật mình choáng váng mới khiến anh đổ gục ngay ở lần đầu gặp em. Cô gái nhỏ xinh thân hình mảnh dẻ.
Anh như một gã thợ săn lành nghề, đã mê mải đi chinh chiến khắp mọi miền, đã bươn bải qua bao nhiêu đời con gái. Cuối cùng, anh cũng phải nhận ra, em là ga cuối trong hành trình của mình. Một cuộc chinh phục không phải chỉ để thuần phục con mồi của kẻ săn mồi, một cuộc chinh phục để em trở thành người đi cùng anh trong một hành trình dài gắn với hai chữ hôn nhân.
Đến tận bây giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, anh vẫn nhận ra rằng lựa chọn của mình chưa bao giờ đúng đắn hơn thế khi lấy em làm vợ. Nhưng vợ ơi, em tệ lắm cơ.
Em tệ lắm khi lần đầu tiên em biết anh ngoại tình. Nếu giả sử lúc đó em làm um lên như những người vợ khác sẽ làm, em giận hờn thậm chí ném vào mặt anh một cái đơn ly dị. Chắc lúc đó anh sẽ không ngần ngại mà ký. Bởi có lúc anh đã nghĩ rằng, cô gái trẻ tuổi, căng tràn nhựa sống mà anh đang cặp bồ xứng đáng làm vợ hơn em. Nhưng em không thế, em nhẹ nhàng hỏi anh có chuyện đó không. Anh đáp: Có. Anh trả lời và đợi chờ câu giận dữ của em. Nhưng em vẫn điềm tĩnh và hỏi anh câu tiếp theo: Anh có thể chán em, nhưng anh có thể nghĩ đến con không? Anh nhìn sang đứa con chúng mình đang say ngủ, anh chợt nhớ đến những vất vả em đã trải qua và chợt nhận ra em không xứng đáng với những gì anh đang làm.
Thế đấy vợ à, em tệ quá, tệ quá khi không biết hưởng thụ những hạnh phúc nhỏ nhoi từ quà tặng của chồng, em luôn toan lo mọi thứ để cho mình, mà thật ra là để bảo toàn tổ ấm của chúng ta. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trong phút chốc, anh chỉ biết nắm lấy tay em và xin em tha thứ. “Anh có thể quên cô ấy không, anh có thể đến với người đàn bà khác ngoài em không?”, em hỏi. Anh đã hứa với em không bao giờ lặp lại điều đó nữa. Dù có những lúc, anh chẳng đến với người đàn bà khác nào ngoài em, chủ yếu là những người đàn bà khác đến với anh mà thôi.
Em tệ quá vợ à, có lúc anh đã muốn làm người đàn ông biết quan tâm đến vợ mình. Anh hăng hái vào bếp để giúp em nhặt rau, giúp em những việc mà anh biết rằng anh không làm gì đã là giúp em rồi. Những lúc đó, em đã hôn lên trán anh mà bảo: Chồng cứ ra ngoài xem bóng đá đi, bếp là lãnh thổ của em rồi, anh không được xâm phạm.
Những ngày lễ, anh tặng quà cho em. Anh hồ hởi chờ đợi ở em sự hoan hỉ hạnh phúc như tất cả những người phụ nữ được tặng quà khác. Thực ra thì có lần em đã hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước mắt khi nhận quà từ anh, một chiếc đồng hồ thật đẹp và đắt tiền anh đặt mua ở nước ngoài. Em chỉ đeo nó một lần rồi nói: Cái gì đẹp em cũng sợ nó sẽ bị phai mờ, sờn úa đi. Em muốn cất giữ nó cho riêng mình, để cho mình. Cũng như anh vậy, anh là điều quý nhất của em và con, em chỉ muốn giấu anh như giấu chiếc đồng hồ này vậy, nhưng em không thể làm thế được?
Thế đấy vợ à, em tệ quá, tệ quá khi không biết hưởng thụ những hạnh phúc nhỏ nhoi từ quà tặng của chồng, em luôn toan lo mọi thứ để cho mình, mà thật ra là để bảo toàn tổ ấm của chúng ta.
Lấy nhau, em đang là một công chức có tiền đề thăng tiến, lặng lẽ lui về làm một bà nội trợ tận tâm. Sáng sớm, khi anh vẫn còn say giấc, em đã dậy để lo làm bữa sáng, là lượt quần áo cho anh. Chẳng bao giờ em quên hôn anh và chúc anh ngày làm việc hiệu quả.
Em tệ lắm khi từng ngày kiên nhẫn chờ đợi anh về sau những trận nhậu khuya, hâm nóng cho anh bát cháo đêm em nấu để anh ăn thêm vào cho đỡ mệt..
Vợ à, em tệ lắm… khi hôm nay em vẫn nằm đây. Căn bệnh quái ác vật ngã em xuống rồi. Bao nhiêu năm qua, mình em đã cáng đáng gia đình lên đôi vai nhỏ bé. Anh chỉ biết thụ hưởng những gì em ưu ái cho mình mà quên rằng anh còn phải có trách nhiệm với em nữa. Em tệ lắm khi biết bệnh mà vẫn một mình chống chọi với nó, chỉ đến khi em gục ngã, anh mới biết rằng anh và con có thể sẽ mất em.
Đã bao lâu rồi anh không thể nắm lấy tay em, hôm nay chỉ khi em nằm giữa căn phòng toàn màu trắng, anh sợ màu trắng. Anh sợ bàn tay của em sẽ buông thõng xuống… Anh sợ em sẽ một lần tệ nữa, bỏ anh và con bơ vơ giữa thế gian.
Theo Thinhho/Eva
Tâm sự của người phụ nữ có 'dục vọng thấp hèn'
Hầu hết bạn bè, người thân đều khâm phục trước một tình yêu dài lâu, bền chặt của hai đứa. Tôi cũng đã từng rất tự hào về anh, về tình yêu này. Vậy mà cuối cùng, chính tôi vấy bùn lên nó.
Tôi đang sống trong những ngày mà cảm giác tội lỗi bủa vây lấy mình. Tôi thấy bản thân nhơ nhớp và hèn hạ. Dục vọng đã khiến tôi phản bội người đàn ông yêu mình.
Câu chuyện đó xảy ra cách đây gần 4 năm. Tôi đã cố gắng đào sâu, chôn chặt trong lòng mình nhưng vẫn không sao xua đi được cảm giác tội lỗi. Tôi thấy hận bản thân khi đã vì chút ham muốn nhất thời mà phản bội người đàn ông yêu tôi. Giờ đây, càng được anh yêu, anh quý và trân trọng thì tôi lại càng thấy ghê tởm bản thân mình.
Tôi và anh là bạn học cùng nhau. Chúng tôi đã có một tình yêu đẹp.. Hầu hết bạn bè, người thân đều khâm phục trước một tình yêu dài lâu, bền chặt của hai đứa. Tôi cũng đã từng rất tự hào về anh, về tình yêu này. Vậy mà cuối cùng, chính tôi vấy bùn lên nó.
Tôi tự thấy mình là người may mắn khi gặp được một người đàn ông tốt và yêu mình. Anh tốt với tôi và rất coi trọng gia đình.Yêu nhau được khoảng 3 năm, gia đình tôi gặp biến cố về kinh tế, nợ nần chồng chất. Tôi không thể bỏ mặc bố mẹ mình nên đã quyết định sẽ đi xuất khẩu lao động để kiếm một khoản tiền kha khá giúp đỡ phần nào cho bố mẹ. Nhưng anh đã không muốn như vậy. Anh quyết định là người đi làm, vừa có thu nhập để lo cho tương lai sau này của hai đứa, vừa có thể hỗ trợ tôi một phần nào. Chúng tôi còn chưa cưới nhưng anh đã tự coi trách nhiệm đó là của mình như một người con trong nhà.
Một người đàn ông tốt như vậy, thế mà tôi phụ anh. Tôi thấy mình giẻ rách và đáng khinh. Trong những ngày anh đi làm ăn xa nhà, một mình cặm cụi, tôi cô đơn và buồn chán. Và rồi, trong một lần đi họp lớp cũ, tôi đã lên giường với một cậu bạn ngày xưa thích mình. Đành rằng hôm đó tôi có uống chút rượu nhưng tôi phải thừa nhận bản thân tôi cũng ham muốn cái chuyện tội lỗi đó.
Điều nhục nhã là ở chỗ, cậu bạn ấy biết cả hai đứa tôi vì ngày xưa học chung lớp. Thế mà tôi lại dám lên giường với cậu ta. Mặc dù người đó hứa sẽ giữ bí mật nhưng tôi tự phỉ báng tư cách của mình. Kể từ hôm đó, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Đã vậy, anh thường xuyên viết những lời nhớ nhung, yêu thương tôi trên mạng. Tôi thấy cậu bạn đó cũng vào đọc và bình luận. Tôi càng thấy mình trơ trẽn và đáng xấu hổ. Ở ngoài kia, có bao người ngưỡng mộ tình cảm của anh dành cho tôi, vậy mà tôi lại phản bội anh ấy một cách cay đắng thế này.
Giờ đây anh đã về nước. Anh thu xếp ổn thỏa chuyện nợ nần cho nhà tôi và cũng có một số vốn đáng kể. Tôi đang mang bầu với anh được hơn 3 tháng và gia đình anh giục cưới. Ngày nào tôi cũng nghĩ ngợi, sợ hãi... Anh càng tốt tôi càng sợ. Bởi vì tôi sợ một ngày nào đó khi anh biết hết sự thật, với những gì anh đã hi sinh cho tôi thì liệu anh có chấp nhận nổi không? Câu chuyện đó không phải với một ai xa lạ mà với người bạn học cũ, nó chắc chắn không bao giờ có thể mãi mãi là bí mật.
Tôi thực sự sợ hãi, đêm nào cũng giật mình. Em xin lỗi, em xin lỗi anh thật nhiều... Em đãsai lầm, một sai lầm khó thứ tha!
Theo Phununews
Làm dâu nhà chồng, cứ có tiền là khỏe cái thân Tôi nghiệm ra một điều, không có mẹ chồng nào đáng sợ bằng nỗi sợ bản thân mình nghèo khó. Không có tiền, về nhà chồng bạn sẽ luôn phải đi luồn về cúi, mất hết tự do. Tôi tự nhận mình là người phụ nữ hiện đại, suy nghĩ thoáng và cật lực phản đối tư tưởng kiểu "lấy chồng là gánh...