Em sẽ sống cho anh, cho em và cho những kỉ niệm!
Thôi, em níu anh mãi, em cũng dần buông tay rồi, phải chấp nhận dù rất đớn đau, phải sống hạnh phúc để anh khỏi bận lòng, phải vui vẻ như lúc bên anh để sang bên kia gặp anh nhẹ nhàng nở nụ cười. Em sẽ sống cho anh, cho em, cho những kỉ niệm…gạt nước mắt và nỗi đau, em giữ lại những gì đẹp đẽ nhất…để mãi bên anh!!!
Anh đi được một tháng rồi…nhanh quá!!! Cái khoảng thời gian em vật vã, bồn chồn, lặng lẽ với nỗi đau cũng đã qua dần nguôi ngoai hơn.Em đã biết chấp nhận cái sự thật đó, giờ chỉ còn lại trong em là nỗi nhớ cồn cào hằng đêm, cố dặn lòng để anh thanh thản mà ra đi, nhẹ nhàng yên bình như những ngày nắng xanh gió về bên lá…Cứ thế thôi, rồi nhanh thôi, rồi cũng quên đi thôi…
Bên anh, thương anh, lặng thầm thích anh, đơn phương em yêu anh….có bao giờ anh biết hay không? Với em, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao mà duy nhất anh, mỗi mình anh thôi…mới mang lại được.Ngốc quá không anh với quẩn quanh ý nghĩ giữ mãi anh bên cạnh, yêu anh đơn phương, lặng nhìn anh mỗi tối rồi lại da diết nhớ trong những đêm lạnh, gió khẽ ùa về…mơn man, chếnh choáng, em để mình say trong ảo tưởng, em vẫn bên anh, vẫn được anh chăm sóc, vẫn cùng anh đi trên những con đường xào xạc lá rơi khi thu tới, hay nép mình sau lưng anh đón những cơn mưa đầu mùa…
Một đứa nhút nhát, e dè, tự ti như em đây sao có thể dám nói lời yêu anh cho được.Biết không anh bao đêm em trằn trọc suy nghĩ, vẩn vơ rồi đâm ra thơ thẩn, em sợ một ngày có người con gái khác cướp anh khỏi em. Dẫn anh vào khung trời thơ mộng mang tên là tình yêu, lúc đó, có bao giờ anh bỏ mặc em không? Để rồi nước mắt em rơi hằng đêm mà thiếp đi lúc nào không hay biết.
Nhớ nữa không anh? Vô tình gặp mặt, vô ý làm bẩn áo anh, rồi cũng như duyên số được anh giúp đỡ, quen anh, thân anh và vô tình để bóng hình anh in quá sâu trong tim em rồi! Để bây giờ em để trái tim lạc nhịp vì một người, đau đớn hằng đêm vì một người, cũng quá ân hận vì một người. Ai bảo anh khiến em tin tưởng nhất chứ? Ai bảo anh tốt với em nhất chứ? Ai bảo anh thương em nhất chứ? Để bây giờ người khiến em đau lòng nhất cũng là anh.
Nhớ những chiều lành lạnh gió ven biển, em được sẻ chia với anh những vui buồn mà trước chỉ mỗi mình em gặm nhấm, những đêm đông lạnh căm căm được anh chở đi chơi, nép sau lưng anh em hát vu vơ với tâm trạng vô lo vô nghĩ, những bát tào phớ âm ấm phảng phất hương nhài anh mua cho em mỗi sáng đầu thu lành lạnh gió….Người duy nhất bên em trong những ngày em buồn bã với nỗi lo toan cho gia đình cũng là anh, người chăm em suốt cả đợt điều trị lâu ngày cũng là anh….Sao bao giờ người em nghĩ tới đều là anh thế? Sao anh cứ tốt với em như thế? Sao chẳng hời hợt như bao người khác có phải hơn không anh?
Cái đứa con gái ngang bướng và cố chấp như em, chưa bao giờ rơi lệ trước mắt người khác, sợ người đời nhìn vào mà thương hại, ghét tất cả nhưng thứ gọi là sướt mướt dỗ dành, sao có thể tựa vào vai anh mà khóc, mà nức nở như thế hả anh? Sao có thể mè nheo ẩm ương với những thứ quà mà anh luôn miệng kêu con nít.Nào kẹo kéo, nào nổ gạo, nào bắp chiên…hồn nhiên đòi anh mua, vòi vĩnh anh làm quà.Ừ! người khác nhìn vào chắc bảo em giả nai, chắc kêu em làm dáng…nhưng mà mỗi riêng anh biết những lúc như vậy là lúc em cần anh nhất, muốn bên anh, kiếm niềm vui, thả nỗi lòng vào những thứ vụn vặt. Rồi những khoảng không vô định,thời gian chầm chậm trôi, chỉ anh ngồi bên em, nắm lấy tay em, mà không cần một lời nói. Anh hiểu em nhất mà, phải không anh? Hay anh không nhớ nữa…
Video đang HOT
Sao em quên được những kỉ niệm bên anh, anh chọc em cười , anh chê em xấu, anh than em ế, anh la em ngốc, anh bảo em trẻ con, tất cả quên sao được anh ơi, sao cứ phải là anh, sao cứ nhẹ nhàng cuốn em vào như thế, sao chẳng vồn vã cho em tìm đến cái gọi là tình yêu, sao không hời hợt để em khỏi hi vọng, sao chẳng xã giao để em coi anh quá tầm với, mà cứ lặng lẽ bên em, che chở cho em, an ủi em, mà chẳng cho em mảy may hi vọng, cũng không chịu hiểu cho trái tim em?
Anh mang đến cho em những tia nắng nhẹ nhàng ấm áp trong những ngày gió lạnh đầu mùa, đưa nắng ban mai xua đi đêm đông lạnh giá, mang sương đến với lá trong những đêm tối lạnh buốt cả lối đi…Nhưng giờ anh ở đâu rồi? Sao anh đi nhanh thế? Sao chẳng chịu nói một lời với em trước đã..Anh hứa anh đi anh sẽ vào mà, em còn chưa kịp nói ra tình cảm của mình mà, sao anh đi mãi như thế anh ơi!
Dù có vội hay chầm chậm khẽ qua, thì em vẫn cảm nhận được thời gian rảo bước tới kéo em đi theo những lo toan bức bối, dù cố gắng quên đi hay thẫn thờ chạm khẽ vẫn cảm nhận được nỗi đau âm ỉ ấy, dù có vô tình bước qua hay cố tìm lại những gì đã đi vào quá khứ thì nỗi nhớ hằng đêm vẫn hiện hữu về, dù có biết rằng một ngày nào đó sẽ phải xa, sẽ phải quên, vẫn dặn lòng em không thể không nhớ… lâu lâu bất chợt gặp bóng dáng quen thuộc ở sân trường hay góc ghế đá….Lại nhớ anh rồi! Anh đi nhẹ nhàng, vội vàng, đau một tí, lạnh một tí thôi phải không anh? Nhẹ nhàng anh đi, bỏ em lại sau bao nhiêu kỉ niệm, yêu chưa hẳn mà sao nó nặng nề như thế anh ơi!
Em chia cho anh 20 năm trong cuộc đời em nhé! Để anh về bên em, để em có thể nũng nịu anh như trước, để nỗi đau không còn quay quắt trong em mỗi độ chớm mùa nữa.Để anh trở lại với thế giới này, 20 năm thôi, em chia cho anh đấy….Sau này cùng nhau sống, rồi kiếp sau trả nợ cho em là đuợc rồi, được không anh? Giá mà,Thương Đế cho anh thêm một ngày nữa nhỉ? Anh sẽ được xì xụp ăn một tô súp lươn cay xè, được đưa em gái anh đi chơi vì anh xa nó lâu quá, được bên cạnh bố mẹ cùng bố mẹ anh làm vườn, được tự tay bón cháo cho bà, việc mà lâu lắm anh bảo anh không được làm. Lại còn ra biển mà hát mà hét nữa chứ? Phải không anh? Chừng đó thôi, em xin cho anh từng đó thôi, sao xin mãi mà Người không nghe, không ban cho anh được chứ? Nếu được ban cho một ngày đó, có giây phút nào anh giành lại để bên em không?
Em lại khóc rồi, anh ghét em khóc, anh không muốn nhìn em yếu đuối, nhưng mà nỗi đau này em phải chịu quá lớn rồi, em khóc thêm lần này nữa thôi anh nhé! Anh về với em được không? Về mà đi học kìa, bạn bè anh đi hết rồi còn đâu., về mà vẽ cho xong bức tranh cánh đồng lúa chín trĩu bông mà em vẫn chọc anh là cánh đồng hoang kìa, về mà chăm sóc cho cái cây leo anh ươm bên cửa sổ đi kìa. Đến mùa thị chín thơm lừng rồi, về còn chở em đi mua chứ, còn hái trộm sấu cho em anh đã làm đâu. Lâu ngày đàn không được tay anh gảy, hoa không được tay anh tưới, cọ không được tay anh vung, chúng cũng nao nao, đườm đượm rồi.
Rồi sau vài cơn mưa con đường đó sẽ mất dấu, sau vài năm nữa thành phố cũng dần vắng bóng anh, sau khoảng thời gian nữa ai cũng phải tập quen dần nỗi đau để kiên cường bước tiếp. Còn em thì sao đây anh, vẫn chẳng thể tin ngày đó là định mệnh, vẫn chẳng thể tin bây giờ em mất anh mãi mãi rồi, vẫn chẳng thể cho bóng hình anh mất đi trong tâm trí trong một giây phút…Để giờ anh đã đi xa mà em vẫn còn nhớ anh da diết như thế này…
Thôi, em níu anh mãi, em cũng dần buông tay rồi, phải chấp nhận dù rất đớn đau, phải sống hạnh phúc để anh khỏi bận lòng, phải vui vẻ như lúc bên anh để sang bên kia gặp anh nhẹ nhàng nở nụ cười. Em sẽ sống cho anh, cho em, cho những kỉ niệm…gạt nước mắt và nỗi đau, em giữ lại những gì đẹp đẽ nhất…để mãi bên anh!!!
Theo VNE
Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục...
Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục nhưng bị bỏ đói thì đầu gối phải bò... Sống với nhau mới 3 năm mà số lần cấm vận của vợ tôi lên tới con số hàng trăm.
Trước đây, cứ mỗi lần vợ chồng có chuyện giận hờn, Thảo Ly lại quát: "Anh cút đi, đừng có lại gần tôi". Sau câu nói ấy là "cấm vận" kéo dài, ít thì một tuần, nhiều thì nửa tháng.
Tôi, một thằng đàn ông 31 tuổi biết làm gì trong 2 tuần lễ bị cấm vận đó? Tất nhiên là tôi cũng phải tìm cách tự giải quyết. Ban đầu thì tôi thực hành phương pháp cổ điển nhưng về sau, mấy anh bạn khích tướng, tôi quyết định ra ngoài, ăn bánh trả tiền.
Vợ tôi phát hiện. Cô ấy tru tréo: "Anh là đồ khốn nạn mà. Con người chớ đâu phải con thú mà sống theo bản năng như vậy?". Tôi làm thinh. Thảo Ly tức tối xoắn lấy tóc tôi: "Anh phải nói gì đi chớ? Anh phải xin lỗi, phải tự hứa sẽ sửa đổi đi chớ?". Tôi bực mình gạt tay vợ ra: "Anh 31 tuổi rồi chớ không phải con nít mẫu giáo mà phải xin lỗi, kiểm điểm. Dẹp đi".
Sau lần đó, Thảo Ly lại càng "tăng cường cấm vận" vì sợ tôi lây bệnh cho cô ấy. Sống với nhau mới 3 năm mà số lần cấm vận của vợ tôi lên tới con số hàng trăm. Thật sự tôi không hiểu vợ tôi nghĩ gì khi làm như vậy. Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục nhưng bị bỏ đói thì đầu gối phải bò...
Tôi như ngày hôm nay là do vợ tôi xô đẩy chứ đâu phải tôi muốn như vậy? Có trách là trách vợ tôi đã không làm tròn bổn phận, lại lấy chuyện gần gũi vợ chồng để tạo áp lực, bắt tôi làm con tin cho những cơn mưa nắng thất thường của mình.
Rồi chuyện gì phải đến đã đến. Tôi không ăn bánh trả tiền nữa mà neo đậu lại một bến bờ khác. Tôi ngoại tình. Người phụ nữ tôi yêu sẵn sàng cho tôi tất cả mà không đòi hỏi bất cứ một điều gì. Cô ấy không thiếu tiền bạc, lại có địa vị xã hội.
Tôi muốn ly hôn để đến với nàng nhưng Thảo Ly vừa nghe đến từ "ly hôn" đã nhảy dựng lên: "Anh dám? Tôi sẽ rạch nát mặt con nào dám giựt chồng tôi". Vừa nói, vợ tôi vừa xông vô bếp xách con dao chặt thịt sáng loáng vung lên.
Tôi chưa kể, ngoài chuyện "cấm vận", Thảo Ly còn có con dao chặt thịt để hộ thân. Đây là con dao mà cha vợ tôi đã rèn cho con gái từ nhíp xe hơi trước khi lấy chồng với mong muốn vợ tôi sẽ thuận tiện hơn trong việc bếp núc. Thế mà Thảo Ly đã sử dụng nó như một thứ vũ khí. Những lần trước tôi không sợ bởi tôi nghĩ vợ tôi không có gan làm hại chồng; nhưng lần này tôi thật sự thấy kinh hãi vì đây là cơn giận không bình thường mà nó còn kèm theo cả cơn ghen!
Tôi bỏ nhà đi bụi từ hôm đó tới nay, tính ra đã 2 tuần. Vợ tôi nhắn tin hết năn nỉ lại chửi bới. Tôi không trả lời. Tôi biết sớm muộn gì vợ tôi cũng tìm đến công ty. Cứ hình dung cảnh vợ tôi xuất hiện với con dao sáng loáng trên tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí là tôi thấy bủn rủn chân tay.
Tôi nói với sếp: "Anh cho em chuyển công tác ra chi nhánh miền Trung đi, ở đây có ngày em mất mạng". Sếp động viên tôi ráng giải quyết mọi việc trong hòa khí, nếu cần anh em trong công ty sẽ hỗ trợ.
Thế nhưng tôi vẫn nơm nớp lo sợ. Hôm qua tôi ráng dằn lòng, nhắn cho vợ thật nhẹ nhàng: "Anh thấy chúng mình không hợp nhau, thôi thì chia tay để mỗi người còn định liệu tương lai của mình". Vợ tôi không nhắn nhe gì lại. Điều đó bây giờ lại càng khiến tôi sợ hãi hơn là tiếng chửi bới, đe dọa của nàng.
Giờ đây, tôi đang nguyền rủa cái ngày tôi gặp Thảo Ly. Tôi đã bị sắc đẹp của nàng đánh gục. Tôi đâu biết ẩn sau vẻ đẹp ấy là một người phụ nữ hung hăng, dữ tợn, quái đản. Tôi đâu biết có ngày tôi bị dồn vào tình cảnh thê thảm như thế này, tiến không được mà lùi cũng không xong...
Theo VNE
Làm gì khi em gái thổ lộ là les Em gái tôi 14 tuổi, gần đây nó thừa nhận là les. Nó nói thích con gái, muốn làm quen với các bạn gái, muốn làm con trai nhưng vẫn giữ cơ thể nữ. Trước đây tôi thấy nó có chút nữ tính, bây giờ nhìn nó ăn mặc đi đứng như một thằng con trai. Tôi khuyên nó không nên suy nghĩ...