Em sẽ quên anh, em hứa đó…
Em muốn tháo bỏ mọi ràng buộc, em muốn tim em lạnh và đông cứng để nhanh quên bóng hình anh
Hạt bụi làm cay mắt hay sao mà mi mắt cứ ướt đẫm, trời ngoài kia gió to lắm anh à! Ước gì có anh bên cạnh em lúc này nhỉ, em chỉ kịp xoa lòng trong cơn lạnh mà ngán ngẫm thở dài “trời mùa này sao lạnh lẽo đến thế”.
Em lặng người trong căn nhà vắng cả tiếng cười, em nhẹ nhàng bước qua từng khúc củi đã nằm trú ẩn từ lâu, dường như nó mong chờ một người quen thuộc đến để đặt lên bàn tròn mà cưa ra như một thói quen. Em mơ màng đăm chiêu suy nghĩ, bất giác âm thanh tĩnh lặng đã không còn, bởi tiếng động của mấy chú chuột nhắt pha trò trong cái nền im ắng, rục rịch chạy đua nhau mà em đã hằng ngày tập chơi cùng chúng.
Từ ngày anh ra đi, căn gác nhỏ chẳng có ai tu sửa, cái mép cửa hư vẫn để vậy, căn bếp đã không còn ấm cúm như thuở nào. Em nhớ anh lắm, anh à! Có lẽ chúng ta gặp nhau đã là duyên phận, ông trời sắp đặt cho chúng mình yêu nhau nhưng sao không cho mình bước tiếp đến đoạn đường cuối cùng anh nhỉ? Để giờ này trái tim em không phải tự cấu xé lấy nhau thế này.
Em nhớ đến cái hôm anh không nói câu gì mà bỏ em ra đi. Ngày ấy trời mát và êm dịu như mọi khi, em trở về sau giờ tăng ca, em vội chuẩn bị một mâm cơm thật dân dã như thường lệ, em đợi 1 tiếng rồi lại 2 rồi lại 3, em ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Chỉ biết rằng sáng hôm sau anh đã đi mất, đi ra hẳn khỏi cuộc đời của em. Tim em đập thình thịch, em choáng váng suy sụp, vỡ òa trong nỗi đau giằng xé quằn quại. Những tháng ngày về sau mây đen che phủ khắp mọi ngõ ngách, trùm lên căn nhà chẳng còn thấy ánh bình minh. Tim em đau, người em mềm nhũn ra như cọng bún, như xác chết chẳng còn một chút máu, không còn nhựa sống hay một chút oxy khí thở.
Video đang HOT
Tim em đập thình thịch, em choáng váng suy sụp, vỡ òa trong nỗi đau giằng xé quằn quại (Ảnh minh họa)
Tại sao thế anh? Em muốn có câu trả lời. Tại sao anh dối lừa em trong khoảng thời gian dài như thế? Tại sao anh nói lời xin lỗi mà không đối diện thẳng trực tiếp? Em gọi anh trong cơn mê sảng, tại sao rồi lại tại sao trong nỗi tổn thương tột cùng…
Em chỉ biết ước, giá như mình đừng gặp nhau, giá như em không yêu anh, giá như em không đi một nửa con đường ấy cùng anh. Giá anh không phải anh và em cũng chẳng phải là em, tất cả đều chỉ là ngụy biện cho 2 từ giá như mà chẳng thể làm gì trong nỗi tuyệt vọng ê chề bấp bênh ấy.
Em nhớ anh lắm anh à! Khoảng trời cư ngụ của chúng ta đã cách nhau hàng trăm cửa sông, em muốn thổi anh về tận sâu trong vô thức, thổi anh về cuối sông, thổi anh về với mộng và thổi anh về cõi không. Ngọn lửa tình cứ cháy âm ỉ không biết lúc nào nguôi, nỗi nhớ càng da diết khi màn đêm buông, hay cơn gió lạnh đầu mùa tạt về, mưa nặng hạt làm trái tim em thổn thức.
Đến bao giờ em mới gỡ bỏ đi mối tơ vò này, yêu là say, yêu là điên, yêu là chết trong lòng. Vậy anh ơi, tình yêu sao đau đớn thế? Sao làm người ta khổ sở, sao mãi suy nghĩ trằn trọc và già nua đi thế? Em biết rằng quá bi lụy sẽ nhu nhược nhưng không có cách nào để em lại trở về cô bé hồn nhiên như xưa. Em muốn tháo bỏ mọi ràng buộc, em muốn tim em lạnh và đông cứng để nhanh quên bóng hình anh, để phút u buồn em sẽ gọi tên “không có gì là không quên được cả”..
Theo VNE
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi ly hôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn ly hôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...