Em say
Em chếnh choáng, người em lâng lâng… Anh bảo em say rồi!
Em đâu có say, em chỉ yêu anh thôi. Em buồn bởi những điều tự nhiên, những điều xưa như trái đất – con trai vô tâm – anh vô tâm.
Em yêu anh từ bao giờ nhỉ? À, từ những ngày ôn thi hết học phần mệt mỏi và áp lực, anh lẽo đẽo theo em lên thư viện cùng một túi nặng đầy những sách là sách. Em yêu ánh mắt anh thức trắng đêm để học bài và nhắn tin cho em chỉ vì em không chịu ngủ, em thường thức đêm. Em yêu anh vì dáng anh gầy gầy, mê mải đạp xe giữa trưa nắng – cái nắng của miền gió lào cát trắng để mang cơm lên thư viện cho em, lúc ấy em đã cẩm động lắm lắm, em muốn khóc, vì em thương anh, em yêu anh nhiều lắm. Em yêu anh vì nhiều điều nữa… vì những nỗi buồn anh mang đến cho em.
Em bắt đầu tập chấp nhận đứng sau. Sau gia đinh anh, sau công việc, sau việc học hành, sau bạn bè anh… và bây giờ la sau việc anh ngủ, sau những trận bóng đá… Anh nói với em rằng dù thế nào, dù làm gì lúc nào anh cũng chỉ nhớ em thôi. Anh nhớ em thật không anh? Sao anh cứ để em một mình, những lúc em buồn, cả những lúc em mệt mỏi, những lúc em nhớ anh, em đã khóc thạt nhiều. Em chỉ ước một điều, ước gì anh mãi ở bên em.
Anh triền miên trong những buổi tụ tập ban bè, những đêm thức trắng, những ngày say khướt… sau những lúc như thế anh mệt mỏi, và anh lại tìm em. Tình yêu anh dành cho em là như thế sao?
Video đang HOT
Em chỉ ước một điều, ước gì anh mãi ở bên em… (Ảnh minh họa)
Anh vẫn nói rằng anh yêu em, nhưng cả ngày anh không gọi điện cho em lấy một lần. Anh làm gì cũng không nói cho em biết để mặc kệ em nhớ mong, em lo lắng và chờ đợi… đã bao nhiêu lần anh thất hứa với em?
Em say rồi, chắc vậy, vì người em mềm nhũn ra, em không đứng được, cũng không đi được nữa… anh dìu em, anh nhăn nhó, buồn và bực mình, em lại khóc.
Anh cứ bảo làm sao em toàn gây sự với anh? Vì sao anh biết không, vì chỉ khi biết em giận, khi biết em mệt mỏi, em muốn chia tay anh mới lại tìm em, mới lại ôm em vào lòng và nói anh rất yêu em, anh rất cần em… em thấy đau nhoi trong tim.
Hôm nay em say vì rất nhớ anh, dù anh đang ngồi ngay bên, vì thấy mình cô đơn quá đỗi, vì em hiểu rằng anh chẳng thể nào thay đổi, vì em biết anh không thể là chỗ dựa của cuộc đời em… vì em bất lực, em không biết phải làm thế nào, không biết làm sao để em thôi không nhớ anh nữa, em muốn được say, và em say.
Nhưng không phải em say thật đâu, ít ra bây giờ em cũng được khóc thật nhiều, không phải cố nén lại, không phải cố gắng cười, em được là em, yếu đuối và yêu anh, và cần anh… Em không say đâu, ít ra là bây giờ, khi em viết những dòng này, em vẫn biết là em nhớ anh, rất nhớ anh. Em phải làm sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim yêu thương
"Có một không gian nào, đo chiều dài nỗi nhớ? Có khoảng mênh mông nào, sâu thẳm hơn tình thương?..." Tình yêu là thần dược nên khi con người ta nhấp thứ men này sẽ chếnh choáng, lâng lâng. Tình yêu sẽ làm cho hai kẻ xa cách luôn mong ngóng nhớ nhung.
Em đã chếnh choáng, lâng lâng khi đón nhận những tình cảm nồng thắm của anh. Em cũng luôn mong ngóng nhớ nhung anh khi thực tại trước mắt em là sự xa cách anh tới 1/4 trái đất.
Hình như có tiếng sóng dội bạc đầu ghềnh đá trong niềm khắc khoải của người con gái đang yêu còn cháy mãi trong em mỗi khi nhớ anh. Để em thấy được rằng cái không gian xa cách từ Việt Nam tới vùng Trung Đông không thể đo được nỗi nhớ mà em dành cho anh. Để em thấy được rằng khoảng mênh mông của vùng trời, vùng biển từ Việt Nam tới vùng Trung Đông không sâu thẳm bằng tình thương em dành về phần anh.
Có lẽ khi yêu con người ta biết chấp nhận chia ly, biết sống xa nhau, biết hy sinh để chứng tỏ tình yêu là sợi dây vô hình nối hai kẻ đắm đuối thêm bền chặt? Tình yêu đã gắn kết em lại với anh, gắn kết hai con người xa lạ thuộc hai vùng miền xa xôi Trung-Bắc để cùng thực hiện cái ước nguyện cả hai sẽ được bước đi trên con đường mang tên "Hạnh Phúc".
Ai đã nói: "Tình yêu làm sống dậy một tâm hồn đã chết, tình yêu làm hai kẻ cô đơn đoạ đày được hồi sinh trong ngày hạnh ngộ? Nước mắt sẽ tưới xanh khu vườn tình ngày hai người gặp nhau. Trách nhiệm với "Phụ-Mẫu" đặt lên đôi vai anh quá lớn. Ao ước một ngôi nhà mưa không dột nước, nắng không chiếu vào cốt sao cho cha mẹ sống những tháng ngày bình yên, vui vẻ quây quần bên con cháu khi tuổi đã xế chiều, luôn cháy bỏng trong anh. Anh cứ ao ước, cứ hoài bão và hãy cứ thực hiện nó.
Em sẽ đợi anh, đợi ngày anh về, em sẽ hân hoan đón nhận niềm hạnh phúc tuyệt vời sau thời gian xa anh đằng đẵng. Đó chỉ cần là nụ cười anh ấm áp, đó chỉ cần là ánh anh mắt đong đầy tình yêu thương tha thiết. Nụ cười, ánh mắt ấy sẽ đánh tan nỗi buồn, nỗi nhớ, sẽ gieo vào trong em niềm tin để em sống và ước vọng. Cuộc đời này sẽ tươi đẹp khi con người ta yêu thương trên diện tích mặt đất của tâm hồn. Và để em hiểu rằng "Hạnh phúc sẽ đến với những ai biết chờ đợi" như lời anh nói. Anh thương nhớ ạ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh - người em đã từng yêu "Nếu như em cố gắng giữ nắm cát thật chặt trong tay, thì cát sẽ theo kẽ tay mà chạy ra ngoài ", anh đã từng nói với em như thế đấy và đến lúc em thấy em phải buông tay rồi, buông bàn tay anh ra để nó nắm lấy một bàn tay khác ấm áp hơn... Với em tất cả đã...