Em sẵn sàng rồi, anh nói chia tay đi…
Anh nói chia tay đi nhé. Em đang chờ đợi để gật đầu!
Không phải em vô tâm, cũng chẳng phải em thờ ơ không hiểu, cuộc tình mình đang tàn lụi. Em cũng đã từng nhiều lần hỏi chính mình rằng: “Em có nên nhường anh lại cho yêu thương khác”. Em hỏi con tim mình thế đấy, nhưng em… không có câu trả lời. Vì vậy, nếu thấy cần, anh hãy tự ra đi. Em có thể chịu được sự chia tay của anh nhưng em không đủ can đảm để nói lời đó trước anh.
Em là cô bé ngốc nghếch, em cố gắng giữ một người không thuộc về mình. Em bị cái quá khứ của một cuộc tình có “bề dày lịch sử” quá lớn đè nặng. Có đôi khi, nghe người ta nói những lời ngưỡng mộ về tình yêu của hai đứa, em nén một tiếng thở dài. Giá mà em có thể nói ra rằng, đó là câu chuyện của những tháng ngày xưa cũ. Còn hiện tại, yêu thương đã quá nhạt nhòa.
Chúng ta, bao gồm cả em và anh… đều là những người tốt. Mà thường, trong tình yêu, chỉ toàn người tốt làm tổn thương nhau. Bởi nếu không tốt, có lẽ anh đã bỏ em rồi. Hoặc nếu không tốt, em cũng đã phũ phàng chia tay anh. Nhưng chúng ta nghĩ cho cảm giác của người kia quá nhiều, dù rằng, cảm giác trong lòng mình là sự chật chội và ngột ngạt lắm rồi.
Video đang HOT
Chúng ta nghĩ cho cảm giác của người kia quá nhiều, dù rằng, cảm giác trong lòng mình là sự chật chội và ngột ngạt lắm rồi. (Ảnh minh họa)
Em và anh đã từng yêu nhau nhưng tình yêu đó theo thời gian đã phai nhạt dần. Không phải đó là một cuộc tình hời hợt, cũng không phải chúng ta không yêu nhau thật lòng. Chỉ đơn giản là, sau những tháng ngày hiểu hơn về nhau, chúng ta nhận ra rằng chúng ta không phù hợp. Ở đâu đó, một nửa đích thực vẫn đang chờ ta…
Anh là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm. Anh có trách nhiệm với cảm giác và danh dự của em. Anh thương em, cô gái đã yêu anh từ độ tuổi 20 ngây thơ và trong trắng. Anh sợ nếu cuộc tình này tan vỡ, em sẽ bơ vơ và không biết bước tiếp trong đời thế nào. Dẫu có ra sao, một cuộc tình đổ vỡ thì con gái vẫn là người chịu thiệt thòi. Em hiểu cảm giác và suy nghĩ đó của anh. Em hiểu như hiểu chính cảm xúc đang chạy trong tim mình vậy.
Nếu em có thể òa khóc lên, có lẽ em sẽ vơi đi phần nào sự hụt hẫng trong lòng. Nhưng em không có lí do nào để làm thế. Anh vẫn đối xử tốt với em, vẫn trong vai người đàn ông yêu em… Em vẫn giống như cô gái hạnh phúc trong tình yêu… Vậy thì em có thể khóc vì điều gì đây?
Nhưng trong lòng em biết… tình cảm anh dành cho em lúc này chỉ là chút tình nghĩa của nhiều năm gắn bó. Tình yêu là thứ đã bay biến theo thời gian mất rồi. Em biết nhưng em lại không có can đảm để nói ra sự thật, để hành động một điều gì đó giải thoát cho anh khỏi hoàn cảnh này. Em biết, lòng anh nặng trĩu. Khi trái tim không còn biết rung động vì nhau, nhưng vẫn phải gắn bó, phải cố làm như mình còn đang yêu say đắm là một nỗi khổ tâm ghê lắm. Và em, em cũng vậy thôi, phải cố tỏ ra như mình hạnh phúc trước sự quan tâm của một người mà mình biết anh ấy đã hết yêu rồi cũng khổ đau không kém…
Em biết, chỉ còn mình em yêu thương, còn anh… tình yêu đó đi mất rồi. Em biết nhưng lại hèn nhát không dám buông tay anh. Em đã bao lần tự hỏi trái tim mình, nếu em nhường anh cho một ai khác, cho một nơi yêu thương thuộc về anh có được không? Nhưng em không tìm được câu trả lời…
Hãy nói đi anh… nếu em không thể nói ra lời chia tay thì xin anh hãy làm điều đó. Có duy trì một tình yêu đã hết là điều đau khổ cho cả hai. Mà em yếu đuối quá, vậy nên trách nhiệm nặng nề này, anh hãy cố làm lần cuối cùng vì em.
Anh nói chia tay đi nhé. Em đang chờ đợi để gật đầu!
Theo DanViet
Đã sống thử nhưng tôi không muốn lấy anh
Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước khi tình cảm trong anh không còn?
Tôi không biết nên làm gì nữa vì cảm thấy bế tắc trong cuộc sống. Tôi đã từng yêu một người suốt 2 năm rất sâu đậm, đó là những ngày tháng hạnh phúc và đầy nước mắt, rồi đường ai nấy đi khi gia đình anh luôn phản đối tôi vì ở xa. Tôi vẫn nhớ và yêu anh lắm nhưng lại quyết định yêu một người khác để quên anh.
Có lẽ điều sai lầm nhất của tôi đó là đi yêu người khác. Tôi đến với người con trai bây giờ vì anh cùng quê với tôi, cũng gần nhà, bố mẹ anh rất quý và thương tôi, coi tôi như con dâu, mẹ anh dành nhiều tình cảm cho tôi nhất. Về phần anh, anh vẫn không quên được mối tình 5 năm, anh vẫn hay liên lạc với người ấy.
Điều sai lầm nhất của tôi đó là đến với anh để quên đi người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi đi, anh không còn yêu tôi nữa. Tuy chúng tôi về sống cùng nhau nhưng ít khi nói chuyện, anh cũng không quan tâm tôi như trước. Anh và tôi đi làm trái giờ nhau nên khoảng thời gian gặp nhau rất ít. Tôi luôn quan tâm lo lắng cho anh, anh đi làm về muộn ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn đêm cho anh ăn và chăm sóc anh. Tôi không thuộc dạng khéo nhưng được mọi người nói là chăm chỉ, siêng năng và cũng xinh.
Ở với nhau nhưng chưa bao giờ tôi để anh đụng tới việc nhà, cái gì cũng đến tay tôi, mọi người bảo anh sướng khi yêu được tôi, nhưng anh lại không trân trọng điều đó. Chúng tôi cũng dự định cuối năm nay tổ chức đám cưới, nhưng liệu tôi có nên lấy anh khi tình cảm trong anh không còn? Dù tôi biết mình cũng không yêu anh nhiều, tôi lấy chồng cũng là kiểu nghĩa vụ của người con đối với gia đình, còn phần anh thì lấy tôi như thể là trách nhiệm với bố mẹ. Nhiều lúc muốn bỏ đi nhưng nghĩ về hai gia đình tôi lại thôi. Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước? Với tôi niềm tin vào tình yêu đã chết từ lâu rồi.
Theo VNE
"Anh cứ như kẻ biến thái ấy" Khi tôi ngỏ lời muốn được "yêu" em thì em vùng vằng bảo: "Em không thích, anh cứ như kẻ biến thái ấy". Duyên tình của cuộc đời đẩy đưa cho tôi được gặp em, một cô gái không đẹp nổi bật về hình thức nhưng lại rất cá tính và ăn nói dễ thương. Ở em có một sự thu hút lạ...