Em quen anh là hạnh phúc hay khổ đau
Câu hỏi ấy em vẫn tự hỏi mình bấy lâu mà vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Vì em yêu anh quá nhiều. Cuộc sống của em sẽ thực sự là địa ngục nếu em mất anh. Nhưng ở bên anh em luôn bị giày vò. Anh không phải là của riêng em.
Mình quen nhau từ năm nhất đại học. Anh ấn tượng với cô gái có giọng nói lạnh lùng khi lên thông báo cho lớp là mình là tân bí thư. Khi ấy em chỉ là cô sinh viên chân ướt chân ráo lên thàng phố học đại học. Bao nhiêu điều lạ lẫm, bao nhiêu thứ phải học. Em thấy mình mệt mỏi trong học tập, trong công tác Đoàn.
Khi ấy anh đã xuất hiện bên em, nâng đỡ em, làm em thấy tự tin hơn trong các hoạt động của mình. Em thấy mình vui vẻ hơn, mình cười nhiều hơn khi gặp anh. Rồi mình yêu nhau lúc nào không hay. Tình yêu của mình thật nhẹ nhàng, thật lãng mạn nhưng không phải lãng mạn như trong phim Hàn Quốc. Em đã hi vọng tình yêu của mình là mãi mãi… Nhưng giờ đây, còn mình em ngồi nhớ đến anh. Em khóc một mình mà không có bờ vai của anh để tựa vào. Anh quá bận rộn với bao công việc, dạy thêm, học Anh văn… Anh hiểu biết quá nhiều. Ở bên anh em không phải làm gì cả. Em giống như một bà hoàng. Nhưng em thấy đau khổ vì việc ấy. Em có thề làm được mà. Sao anh không cho em thể hiện mình? Em thấy mình thật vô dụng. Mình chung nhóm với nhau mà khi họp nhóm em không thể góp ý được điều gì. Vì sao ư? Vì em chẳng biết gì để mà nói hết. Những người khác trong nhóm góp ý kiến này, ý kiến nọ, còn em, ngồi một mình im lặng. Em thấy khó chịu lắm anh à. Người ta nói em quen anh là một niềm kiêu hãnh vì biết bao người con gái xin được chết vì anh nhưng sao em vẫn phải khóc một mình? Ngay lúc này đây những giọt nước mắt em rơi mà anh có hay…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bắt đầu bằng một kết thúc
Thế là anh đã quyết định rời xa em thật rồi. Em thật không dám trách anh đã vì gia đình mà phải như thế vì em biết bổn phận làm con của anh rất lớn.
Chỉ thấy sao tình yêu trong anh mong manh quá... Nhận được tin nhắn của anh, sao thấy hụt hẫng, chơi vơi lắm, lẽ nào "anh không còn yêu em" như lời anh đã nói? Em không tin đâu, em không tin những gì anh nói nữa. Anh ơi, em phải quên anh thật sao? Phải quên đi những gì đã từng có giữa hai đứa mình sao anh? Em thấy đau lòng lắm anh à, đau lòng muốn chết đi được. Anh đã bảo rằng " em hãy đừng khóc, hãy dũng cảm lên, từ từ em sẽ quên được anh". Anh ơi, em sẽ phải dũng cảm thế nào đây khi hằng ngày phải đối mặt với anh mà chỉ nghĩ tới công việc thôi?
Em sẽ phải làm sao khi gặp anh nhưng không được gần anh, không được sống với những xúc cảm đang dâng tràn trong em? Làm sao em thôi không khóc, không nhớ anh được khi mà từng giây từng phút em đều nghĩ tới anh? Em không cần những lời anh ủi của anh, em chỉ cần anh, chỉ cần mỗi anh thôi, anh có biết không? Anh ơi, giờ đây em rất sợ mỗi sáng thức dậy, vì trong khoảnh khắc ấy, em thấy lòng mình trống trải lắm, em đã phải nhận ra rằng em đã mất anh thật rồi, cố ngăn đi dòng nước mắt đang tuôn trào trong em nhưng không thể. Vì sao đã mang đến cho em tình yêu, để con tim em phải thổn thức, mà giờ đây lại bắt em quên đi, quên đi tất cả những gì đã có để tiếp tục sống như là mình chưa từng có gì? Tại sao lại bắt em quên đi khi em hãy còn yêu anh, yêu anh rất nhiều. Sao anh lại không đấu tranh, đấu tranh để giành lại em hả anh?
Anh ơi, càng cố quên anh đi thì những kỷ niệm trong em lại tràn về đau nhói. Nhớ ngày mưa Sài gòn hôm ấy bước đi bên anh, bỗng thấy tim mình xao xuyến đến lạ, nhớ những dòng tin nhắn "chúc ngủ ngon" của anh sao thấy thân thương quá chừng. Nhớ từng ánh nhìn trìu mến của anh, nhớ từng lời nói ngọt ngào của anh, anh ơi, làm sao em có thể ngăn nổi dòng nước mắt cứ chực trào trong em khi mà nổi nhớ anh đến cồn cào không chịu nổi? Những tháng ngày sắp tới em sẽ phải quên anh thế nào đây khi hình ảnh của anh vẫn ngập tràn trong em, khi mà trên con đường em đi giờ chỉ còn mỗi em bơ vơ lạc lõng? Anh ơi, em chỉ có một cuộc đời này thôi nên em muốn sống cho tình yêu của em, em muốn giữ lấy anh. Những ngày qua, em đã cố níu kéo anh à, em đã cố giữ chặt tay anh, không muốn rời anh nữa. Nhưng anh ơi, có lẽ em đã không thể nữa rồi, em đã không còn đủ sức để giữ anh được nữa khi mà anh đã muốn buông tay, anh đã không còn cần em nữa, khi mà anh đã muốn rời xa em mãi mãi. Giờ đây, nước mắt em không thể rơi nổi nữa, có cái gì đó cứ chảy ngược vào tim, làm tim em đau nhói. Có lẽ em phải rời xa anh thôi, em không còn muốn níu giữ những gì không phải là của mình.
Bên em còn có gia đình, bạn bè, công việc nữa, em sẽ phải đứng dậy, phải sống cho mọi người, không chỉ cho riêng em nữa anh à. Thôi, em sẽ không níu kéo anh nữa, sẽ không hỏi anh thêm một câu hỏi nào nữa, sẽ để anh bước đi trên con đường hạnh phúc của riêng anh. Từ hôm nay đây, em sẽ trở lại là chính em, sẽ phải bắt đầu bằng một kết thúc: bắt đầu những ngày tháng không có anh. Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã qua, cảm ơn tình yêu thật ngọt ngào của anh. Anh ơi, có lẽ từ đây, xem như em đã có thêm một đồng nghiệp mới...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày hôm qua và ngày hôm nay Hình như hôm nay anh nhớ em ít đi không như hôm qua. Em vẫn biết ngày hôm nay có nhiều chuyện sẽ khác đi với hôm qua. Vẫn là câu hỏi như ngày hôm qua: "Anh nhớ em có nhiều như ngày hôm qua không?". Nhận được câu trả lời của ngày hôm nay với một thoáng ngập ngừng: "Anh nhớ em...