Em quay về với hiện thực
Quá khứ là quá khứ, hãy cứ để cho nó qua đi. Cô đã từng trăm nghìn lần tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ gặp lại mối tình đầu. Có thể là chạm mặt nhau trong cái thành phố nhỏ xíu với quá nhiều điều trùng hợp ngẫu nhiên, có thể là trong một quán café vắng vẻ trong một ngày chẳng mấy cảm xúc, hoặc những lần vô tình đi ngang qua trên những con đường đông đúc người, chỉ cần liếc mắt là có thể chạm tới nhau.
Nhưng, chưa một lần Phương tưởng tượng, sẽ gặp lại anh ở đây, trên chiếc sô pha màu trắng sữa trong căn phòng khách ấm áp. Anh ngồi đối diện cô, khẽ nhấp tách café nồng nồng vị đắng nguyên chất, gương mặt anh, kể từ khi cô bước vào nhà chỉ là một thoáng ngạc nhiên khẽ khàng trong thoáng chốc, sau đó lại điềm nhiên lộ ý cười khách sáo đúng chuẩn cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai con người xa lạ. Cuộc sống này nhiều khi thật nực cười, đã đưa đẩy hai con người từng có thời gian yêu nhau sâu đậm nay lại ngồi lại cùng nhau, buộc phải tỏ ra xa lạ để lảng tránh một mối quan hệ đã lùi vào quá khứ.
- Hoàng, đây là Phương, bạn gái em!
Hải cười cười, giới thiệu đơn giản bạn gái cho anh trai mình. Khuôn mặt anh bộc lộ niềm hạnh phúc và một chút tự hào con trẻ. Mối tình của anh với Phương chỉ vừa mới chính thức khi Phương nhận lời anh sau một thời gian dài anh điên cuồng theo đuổi.
- Chào em!
Bỏ tách café còn nóng rực xuống bàn, Hoàng cố nặn ra một nụ cười kiểu mẫu nhất với cương vị một ông anh trai của người yêu để tránh né những cảm xúc hỗn loạn đang ùa đến. Những rối loạn và nghi hoặc cứ dính lại với nhau khiến anh không thể mở miệng để đối đáp thêm vài câu theo lẽ thông thường.
- Đây là anh trai của anh, Hoàng!
- Chào anh! Em là Phương.
Phương nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, tươi cười tự giới thiệu một cách chua chát. Vốn dĩ họ đâu cần phải ngồi đây và tự giới thiệu khô khốc về bản thân thế này? Họ đã trải qua một quãng thời gian ngọt ngào ngập tràn kỷ niệm yêu đương. Nhưng giờ, đối diện với hiện thực, cô không cho phép mình mở tung cửa quá khứ, để những cơn gió ký ức tự động lùa vào. Cuộc sống có trớ trêu đến mấy, cô vẫn phải tìm cách đương đầu.
Hải đương nhiên không biết tâm sự của hai con người bên cạnh anh. Từ nhỏ, anh lớn lên trong sự nuông chiều của cả gia đình, mối tình đầu của anh, là Phương, cô gái này đã khiến một chàng trai ương bướng là anh lần đầu tiên biết cảm giác yêu thương khó diễn tả. Nhưng, Phương luôn là một cô gái rất khó nắm bắt, mặc dù cô đã nhận lời yêu anh, anh vẫn hoàn toàn không thể hiểu hết được con người cô.
***
Người ta vẫn thường nói, con gái vẫn nhớ mãi không quên những người con trai đã từng khóc vì họ, còn con trai thì sẽ chỉ nhớ về những người con gái đã từng để lại vết thương trong lòng họ.
Có lẽ, Phương và Hoàng, cả hai người đều đúng với câu nói trên. Cho nên mới có thể day dứt mãi không quên, mới có thể cố chấp mà dành một khoảng trống trong tim để cứ mãi đắn đo về một người như thế.
***
Ngồi trong quán café quen thuộc nằm trên tầng của một căn nhà cổ nằm lọt thỏm trong một con hẻm nhỏ. Radio phát ra tiếng nhạc Trịnh, thi thoảng lại vang lên tiếng máy xay sinh tố ù ù vọng lại từ quầy pha chế, Hoàng chợt thấy trống rỗng.
Dường như trong thâm tâm anh vẫn còn dành chỗ cho một cô bé của ngày xưa, cô bé đã gắn liền với cả một khoảng lặng ký ức đã vĩnh viễn nằm im và được anh khóa kỹ càng. Thế nhưng bây giờ, khi cô xuất hiện với tư cách bạn gái của em trai anh, chiếc khóa ấy đã bị bung ra kéo theo toàn bộ ký ức trở lại. Hoàng thừa nhận cho đến bây giờ anh vẫn không quên được Phương, không quên được tất cả những dư vị cả ngọt ngào lẫn đắng chát của mối tình tưởng như đã bị vùi sâu trong bụi thời gian.
Vớ vội lấy chiếc điện thoại, Hoàng bấm số điện thoại mà mặc dù chẳng cần lưu, nhưng 5 năm nay anh vẫn còn thuộc làu. Dù không biết, Phương còn dùng số cũ không, nhưng anh vẫn thử.
Tiếng nhạc chờ vang lên. Một ca khúc hơi đanh của Lê Cát Trọng Lý. Một lúc sau mới thấy tín hiệu bắt máy, vẫn giọng nói vui vẻ, hoạt bát ngày nào.
- Alo! Phương đây! Xin hỏi ai ở đầu dây thế?
- Là anh …
- …
- Phương, là anh! Hoàng…
- Em biết, có chuyện gì không anh?
- Em bận không? Mình gặp nói chuyện một lát nhé? Anh đợi em ở “Xưa”.
- …
Video đang HOT
- Nếu em bận thì để hôm khác cũng được, dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng lắm.
- Không! em rảnh. Vậy thì hẹn gặp anh 5 rưỡi chiều, ở “Xưa”, giờ đó em mới tan lớp.
- Ừ, cũng được, vậy hẹn gặp lại em!
- Tạm biệt anh!
Phương cúp điện thoại, đầu óc rối bời. Quả thực cô đã từng suy nghĩ đến việc sẽ gặp lại Hoàng lần nữa, nhưng không ngờ anh lại chủ động hẹn gặp cô. Cô nên nói gì đây? Một mối tình cũ mà đến giờ cô vẫn chưa quên, khúc mắc và mâu thuẫn giữa họ đứt đoạn khi đó vẫn chưa được giải đáp. Và bây giờ thì, cô lại trong vai người yêu của em trai anh. Cảm giác đó, cô hoàn toàn hiểu. Mặc dù cô đã hạ quyết tâm sẽ xây một ranh giới giữa cô và anh, nhưng nghĩ mãi cô vẫn không làm được.
Cô thấy có lỗi với Hải, nhưng trước tình cảm thì cảm giác có lỗi đơn thuần không thể chiến thắng nổi cảm xúc.
Kết thúc giờ học chuyên ngành nhàm chán, Phương vẫn trong trạng thái suy tư và mông lung về cuộc điện thoại trưa nay, và cả cuộc hẹn gặp sắp tới. Những gì cô đang nghĩ trong đầu cứ rối mòng mòng, không chắc khi gặp Hoàng cô có thể mở miệng. Chợt chuông điện thoại reo trong túi xách. Là Hải.
- Cô bé! Anh đã nói hôm nay tan học sẽ đến đón em
Tiếng Hải ở đầu dây bên kia đượm ý cười, và thật dịu dàng. Phương chợt nhớ đến giao hẹn của hai người, và cả cuộc hẹn gặp với tình đầu một cách bất đắc dĩ kia.
- Đương nhiên em nhớ rồi, nhưng mà hôm nay em phải ở lại trường có chút việc. Hay là để ngày mai anh nhé?
Phương nói dối. Chợt ngẩn người. Cô đang nói dối một cách rất trơn tru, nói dối để hủy cái hẹn đã giao ước với người yêu hiện tại, chỉ để gặp gỡ người cũ.
- Ừm … - Hải ậm ừ, giọng nói pha chút ngạc nhiên lẫn tiếc nuối – Vậy thì sáng mai anh đón em.
- Được, mai gặp lại anh!
- Ừ, mai gặp!
Buông điện thoại, Hải thẫn thờ nhìn bóng cô gái đang đờ đẫn lấy xe đi ra cổng. Anh vốn định chia sẻ một điều bất ngờ đặc biệt cho cô. Nhưng, cô lại nói dối anh. Nhìn bóng dáng thất thần của cô, chắc hẳn phải xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm. Vậy mà cô đã giấu anh.
“Chắc hẳn cô ấy gặp chuyện gì”, Hải nghĩ thầm, sau đó anh lặng lẽ phóng xe đi theo Phương theo bản năng. Dù cô có xảy ra chuyện gì, với tư cách là bạn trai, anh cũng có quyền biết và san sẻ cùng cô. Nhất là anh không yên tâm việc cô cứ để hồn vía đi đâu khi chạy xe ngoài đường. Rất nguy hiểm!
***
Café Xưa! Một bản nhạc Jazz êm ả đang trôi đi từ chiếc loa ở góc quán. Hoàng lấy tay rờ vào viền tách café bằng sứ trắng muốt, mắt đăm chiêu nhìn theo vệt nắng nhàn nhạt, đỏ quạch hất xuống chiếc bàn gỗ đựng vài cái ly tách kiểu cổ thêm nữa là vỏ một chiếc máy ảnh cơ từ vài thập niên trước. Mùi hoa dành dành thơm mát hòa cùng hương trà ướp hoa bưởi, lẫn trong vị café đặc quánh của buổi chiều muộn. Phố phường ồn ã ngoài kia dường như chẳng liên quan gì tới khung cảnh quán café này, trước nay vẫn vậy.
Khách vắng. Có lẽ trong thời buổi hàng quán mọc lên đầy rẫy, thì các quán café được mở ra nhan nhản cũng chẳng phải là cây hái ra tiền như những năm về trước được nữa. Café Xưa cũng vắng như chính cái dáng vẻ bên ngoài của nó vậy, với cái địa thế khó nhận biết mặc dù nằm trên mặt đường, đi xe máy thường dễ dàng lướt qua. Ấy vậy mà bấy nhiêu thời gian, quán vẫn không thay đổi, cũng không đến nỗi sập tiệm, đóng cửa. Phong cách đặc trưng và mùi hương đặc trưng vẫn được duy trì như cái nếp vốn sinh ra đã có.
Đâu phải tất cả mọi thứ đều chịu thua cuộc trước lẽ đời vô thường đâu?
Chí ít, như quán café này. Chí ít, như chị chủ quán nhàn tản ngồi xem tạp chí phía sau quầy thu ngân này. Chí ít, như Hoàng. À không, Hoàng thì không thể tính vào. Vì Hoàng và cô gái mà anh yêu, trước đây rất lâu đã từng chịu thua cuộc. Và kết quả là họ đã lạc mất nhau. Sau khi gặp lại chỉ là một hoàn cảnh trớ trêu, với những cảm xúc trớ trêu cứ len lỏi không ngừng vào tâm trạng đã quá đỗi phức tạp.
Tiếng chuông gió leng keng. Và âm thanh của phố phường vọng vào từ bên ngoài đã cắt đứt chuỗi suy nghĩ lan man cùng với chất đặc sánh yên tĩnh bên trong quán café. Hoàng ngẩng đầu lên nhìn, là Phương. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro và chiếc quần bò vén gấu đơn giản, mái tóc óng mượt lòa xòa thường ngày được cột lên trên đỉnh đầu bằng một sợi dây xanh chấm bi rất đáng yêu. So với hình ảnh khi xưa, Phương chẳng khác gì mấy. Chỉ là cái ánh mắt hơi trầm tĩnh của một sinh viên năm cuối Đại học có khác đi vài phần so với ánh mắt lanh lợi của cô học sinh cấp 3 thưở nào. Hoàng cảm thấy hơi hẫng. Phương và anh đã không gặp nhau 5 năm rồi.
Cô không thể để một bí mật lớn dần lên và phá hỏng mối quan hệ của hai người (Ảnh minh họa)
5 năm, quãng thời gian không thật sự là dài, nhưng nó là một khoảng thời gian đủ để thay đổi hoàn toàn một mối quan hệ. Nghĩ đến đó, Hoàng khẽ thở dài.
Rất nhanh chóng, Phương tìm được vị trí ngồi của anh và ngồi xuống phía đối diện.
- Có việc gì mà anh cần gặp riêng em?
Phương đi thẳng vào vấn đề. Cô không đoán ra được mục đích gọi cô ra đây của Hoàng, càng không biết phải ứng xử ra sao trong trường hợp này. Trải nghiệm cảm xúc rối loạn đang khiến tâm trạng bức bối này, cô thà lấy dũng khí để hỏi trước. Hoàng vẫn như xưa, thậm chí ngay cả nước da trắng của anh cũng không bị thời gian làm sạm đi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, hệt như những năm trước, khi hai người vẫn dựa vào nhau trong quán café vắng người này, cùng nghe những bản nhạc nhẹ, cô thì đung đưa chân trong khi tay uể oải vẽ những nét nguệch ngoạc ra các hình thù kì dị, còn anh thì mỉm cười vuốt tóc cô. Nhưng tất cả điều này đã là 5 năm về trước rồi, còn đối diện với cô bây giờ, chỉ có duy nhất một Hoàng của hiện tại, không còn thuộc về cô nữa.
- Phương, gặp lại em, anh rất bất ngờ! – Hoàng thành thật. Mắt anh dịu dàng dán chặt vào mắt cô, tìm kiếm không ngừng hình ảnh của mình trong đó.
- Em cũng rất bất ngờ, vào một ngày đẹp trời, em lại có thể gặp anh, với tư cách bạn gái của em trai anh.
Phương tự chế giễu mình. Cô không thể tìm ra giải pháp nào khác ngoại trừ việc cố tình đục khoét vào tâm trạng rối bời của mình.
- Đừng nói thế, Phương! Anh biết giữa chúng ta khoảng thời gian trước có hiểu lầm. Chính vì thế em đã rời xa anh. Thật ra anh không đủ tự tin và cũng không thể chứng minh cho em thấy sự thật khi đó. Anh đã chỉ biết đứng im lặng nhìn em hoàn toàn biến mất ra khỏi cuộc sống của anh, đến lúc mất dạng mới giật mình nghĩ, chúng ta còn yêu nhau như vậy, không thể chia tay như thế được. Thời gian qua anh đã cố nghĩ, hay là bỏ cuộc, dù sao khi ấy anh và em cũng chưa đủ trưởng thành để hiểu hết mọi chuyện, và bao dung cho nhau. Em biết đấy, anh …
- Thôi được rồi, anh Hoàng ạ! - Phương nhẹ nhàng ngắt lời, ánh mắt của cô dịch chuyển từ khuôn mặt anh sang vết sẹo trên mu bàn tay trái của anh. Một vết sẹo rất dài, chưa xuất hiện khi hai người còn ở bên nhau - Em không muốn gặp anh để gợi lại chuyện cũ. Mặc dù tình thế của em bây giờ khá trớ trêu, nhưng kể cả như vậy, em cũng không muốn vạch lại quá khứ để tiếp tục khổ sở bởi những chuyện đã chấm dứt. Giữa anh và em đã kết thúc từ 5 năm về trước, không thể nói là lỗi của riêng ai, thời gian qua rồi, hãy cứ cho nó qua đi. Em không muốn làm những người xung quanh mình chịu tổn thương.
- Phương, em vẫn chưa hiểu ý của anh, anh thật sự vẫn còn mang cảm giác hối hận, và anh vẫn chưa thể nào quên được em.
- Ồ, vậy ý anh là muốn em và anh bắt đầu lại? Hoàng ạ, nực cười lắm! Tại sao một chuyện xảy ra 5 năm về trước anh không thể từ bỏ đi? Huống hồ em và em trai của anh mới yêu nhau. Anh không nghĩ đến cảm nhận của em, chắc phải nghĩ đến cảm nhận của Hải chứ? Anh định sẽ giới thiệu với anh ấy: “Đây là bạn gái cũ của anh! Anh chưa quên cô ta, và giờ anh muốn bắt đầu lại” ư? Không thể! Cuộc sống là sự lặp đi lặp lại những trật tự, một khi anh đã ngoặt hướng sang con đường khác, nghĩa là anh không thể nào quay trở lại con đường đã đi ngày trước nữa.
- Nhưng, anh có thể tìm chỗ giao nhau giữa hai con đường, để tiếp tục quay về con đường cũ.
- Còn Hải thì sao? – Phương hỏi vặn – Anh muốn em chia tay với anh ấy, và làm lại với anh?
- Không phải như thế, Phương! Chúng ta có thể tìm ra giải pháp khác, anh …
- Anh quá ích kỷ, Hoàng ạ! Thậm chí anh chưa từng nghĩ qua cảm nhận của em, tình cảm của em, càng chưa nghĩ đến cảm giác của em trai anh. Anh từ đầu đến cuối chỉ để ý đến cảm nhận của mình. Không cần anh phải vạch ra cho em nên cân nhắc chuyện tình cảm của mình thế nào, càng không cần anh tự mở cửa trái tim em ra, nhìn xung quanh một lược và nói, trong đấy vẫn còn để chỗ cho anh. Kể cả em còn tình cảm với anh đi chăng nữa, thì 5 năm rồi, em vẫn sẽ không thể chọn anh được nữa. Xin lỗi!
- Phương …
- Đừng nói gì nữa, em nghĩ là anh hiểu hết những gì em vừa nói. Người em yêu bây giờ là em trai anh, là anh Hải, chứ không phải là anh. Xin anh đừng mang chuyện quá khứ ra để thúc ép em, em đã sớm xóa bỏ sạch những tiếc nuối ngày xưa ấy rồi.
***
Hải lững thững quay trở ra, từ góc độ của anh khi nãy có thể chứng kiến toàn bộ hai người trong ô cửa kính đang nói chuyện với nhau. Anh trai anh nhìn Phương với ánh mắt dịu dàng pha lẫn vẻ đau xót, còn Phương quay lưng lại với phía anh nhìn, bóng lưng cô từ góc độ này thật yếu đuối. Rốt cuộc hai người họ đã quen nhau từ trước, đã từng rất thân mật, thậm chí có thể là một mối quan hệ như anh và cô bây giờ. Ráng chiều đỏ quạch hắt lên bóng lưng đơn độc của cậu. Hà Nội đang bước vào mùa bàng thay lá, những cô gái tíu tít rủ nhau đi chụp ảnh, có cả một cặp cô dâu chú rể đi chụp ảnh cưới.. Thì ra, anh trai anh mới là người cô không thể quên.
Kết thúc cuộc nói chuyện như rút cạn sức lực, Phương chợt cảm thấy lòng nhẹ tênh. Trái tim cô đã không còn lỡ nhịp khi gặp lại mối tình đầu nữa, cũng không còn lấn cấn giữa những sự lựa chọn khó khăn nữa. Cô biết, hiện tại cô dành tình cảm cho ai, và cũng cần có ai trong cuộc sống của mình.
Nhấc điện thoại gọi cho Hải. Có lẽ cô cần thẳng thắn đối diện với anh về vấn đề này. Cô không thể để một bí mật lớn dần lên và phá hỏng mối quan hệ của hai người. Với mối quan hệ éo le đến nực cười này chỉ có thể chọn cách trực tiếp đối mặt. Cô tôn trọng anh, cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh.
***
Chuông điện thoại reo. Là Phương. Hải cười khổ. Cô định gọi anh để chấm dứt chuyện của hai người? Hay là tiếp tục nói dối anh?
- Ừ, anh đây!
Đầu dây bên kia là giọng nói thật dịu dàng.
***
Những ngày Hà Nội heo hắt gió mùa, dọc đường Phan Đình Phùng chỉ toàn màu vàng lạo xạo của lá khô. Hai bóng người dắt tay nhau qua những gánh hàng hoa dạo rực rỡ một khoảng trời. Chàng trai mua tặng cô gái bó Hướng Dương buộc lại đơn giản bằng sợi ruy-băng. Nụ cười của cô gái còn rực rỡ hơn những cánh hoa.
Quá khứ là quá khứ, hãy cứ để cho nó qua đi, bởi mỗi khi đào xới lại, không chỉ là cố tình gợi ra những vết thương loang lổ, còn vô tình làm tổn thương đến hiện tại.
“Em chạy về tìm lại môi anh
Những bỡ ngỡ đầu tiên còn run trong ký ức
Em ra khỏi giấc mơ để quay về hiện thực
Vẫn còn mùi hương xưa trong khoảng gió đời mình…”
Theo 24h
Tự mình bước qua nỗi đau
Cứ mỗi lần vấp ngã, đứng lên, lại thấy suy nghĩ của mình dài rộng hơn một chút.
Bởi vì ngoài bạn ra, chẳng ai có thể cảm nhận được rõ ràng những vết thương đang ứa máu chảy ra từ chính tim bạn, và chẳng ai có thể kiên trì chạy đến nâng bạn dậy, dìu bạn chầm chậm bước qua quãng thời gian trúc trắc những bất an, và sự trống rỗng như một lỗ hổng lớn sâu hoắm cứ kéo bạn chìm vào trong tuyệt vọng.
Chỉ đến khi có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của mình, mới có thể dần dà biết cách tự đứng dậy và tiếp tục bước đi.
Một ngày kia bạn bỗng sẽ nhận ra rằng, kể cả xung quanh có những người sẵn sàng yêu thương mình vô điều kiện, nhưng họ cũng chẳng thể nào luôn ở bên cạnh để giúp bạn chữa lành những vết thương.
Vậy nên có đau thương đến mấy, điều bạn phải đối mặt vẫn chỉ là chính bản thân mình. Bước qua nỗi đau, nghe thì có vẻ hoa mĩ, nhưng thực chất chỉ là vượt qua bản thân mình, để rồi có cái nhìn khác hơn về cuộc sống, để chọn đương đầu chứ không phải là thỏa hiệp, để chọn chấp nhận chứ không phải buông xuôi, để chọn dũng cảm hơn chứ không phải cứ mãi hèn nhát, để chọn bình tĩnh hơn trước mọi vấn đề chứ không phải chỉ biết trốn chạy.
Chẳng cần phải đặt mục tiêu là bất cứ ai, chỉ cần mang niềm tin rằng bạn đang thay đổi, vì chính mình.
Quá trình trưởng thành gian nan biết bao, cứ mỗi lần vấp ngã, đứng lên, lại thấy suy nghĩ của mình dài rộng hơn một chút. Sau này nhìn lại mới thấy, hóa ra quãng thời gian lớn lên gian nan ấy, đã học được cách bình thản đối diện với hiện thực, không còn là cô bé ngày nào vẫn hay òa khóc mỗi khi vấp ngã, chỉ biết ôm riết lấy những vết thương để đau khổ một mình, nuốt cạn những tổn thương để u uất trong nỗi ấm ức chẳng thể nguôi ngoai nổi.
Những gì đã đi qua chỉ là nền tảng cho bước chân hiện tại của bạn (Ảnh minh họa)
Ai chẳng tồn tại trong lòng một quãng thời gian như thế, chỉ là một lúc nào đấy sẽ thấy thích ứng dần với hiện thực để rồi biết tự mình bước qua những nỗi đau.
Bạn đang ở thời hiện đại, không phải là cô Tấm trong truyện cổ tích ngày xưa hay cô bé Lọ Lem đáng thương trong tiểu thuyết, để mà chỉ biết ngồi khóc trước những khắc nghiệt của cuộc đời. Bạn cần một trái tim mạnh mẽ, một lòng kiên định và sự dũng cảm để bản lĩnh chấp nhận những xáo trộn của cuộc sống, để không ai có thể làm bạn tổn thương hay rơi nước mắt.
Quan trọng là, chỉ bạn có thể tự làm chủ bản thân, để biết chọn lựa đánh cược và sẵn sàng chấp nhận chịu thua nếu thất bại. Rồi sau đó mới có thể bình tĩnh làm lại, và kiêu hãnh ngắm nhìn thành quả của mình.
Biết sống độc lập hơn, biết kiên định coi mọi nỗi đau đã qua chỉ là quá khứ đã vĩnh viễn lùi lại phía sau, biết cứng cỏi hơn để không dễ dàng gục ngã, biết tỉnh táo hơn để không cho người khác có thêm cơ hội làm tổn thương mình.
Thế đấy, cuộc sống luôn có nhiều sự chọn lựa, vậy bạn chọn sẽ tự mình vượt qua thất bại hay vĩnh viễn nằm lại nơi ấy để chờ đợi người đến kéo bạn lên?
Niềm vui cũng từ bản thân mà có, tổn thương cũng từ trái tim mà ra, chính vì thế mà những người trưởng thành đều phải trải qua tất cả những hạnh phúc, bất ngờ rồi đau thương, tuyệt vọng để rồi mới biết trân trọng bản thân mình như thế nào, để rồi mới biết bảo vệ mình cho tốt, để rồi biết trân trọng cái tôi vốn có và quá khứ đầy nước mắt đã tự khô từ khi nào.
" Một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra". Trong quá trình vấp váp, tự đứng dậy, bạn sẽ thấy những điều tuyệt diệu đằng sau cánh cửa đã vĩnh viễn đóng chặt ấy. Tiếp tục bước đi hay vẫn cứ đứng yên tại chỗ, quyết định là do bạn.
Những gì đã đi qua chỉ là nền tảng cho bước chân hiện tại của bạn, bởi vì kể cả có tổn thương đến mấy cũng không thể chết, cũng không thể buông xuôi tất cả. Đối diện với vòng quay không dừng lại, đối diện với cả thế giới vận động, đối diện với cuộc sống nhiều màu sắc phía trước mặt, đối mặt với lòng tin xuất phát từ chính mình, bạn có bằng lòng tự mình vượt qua tất cả hay không?
Theo 24h
Khi mẹ chồng đánh ghen hộ Có những bà &'xắn váy' lên để bảo vệ quyền lợi nàng dâu khi con trai ngoại tình. Mẹ chồng nàng dâu hợp đồng tác chiến Vừa về đến nhà, quẳng túi tiền hàng đánh bịch xuống bàn rồi ngồi phịch xuống sô pha, bà Thịnh bảo con dâu: "Mẹ biết con yêu tinh ấy ở chỗ nào rồi. Mai mẹ con mình...