Em ơi đừng khóc nữa, chẳng ai quay về đâu!
Em đã khóc vì không cam tâm, vì không chấp nhận. Em đã khóc vì lòng kiêu hãnh, vì không muốn là người bị bỏ rơi. Em hụt hẫng và mệt mỏi. Em ơi đừng khóc nữa, chẳng ai quay về đâu!
ảnh minh họa
Thời gian bên nhau, nụ cười và niềm hạnh phúc ngỡ như không có giới hạn. Khi chia xa mới biết, nỗi đau mới là thứ bất tận. Người ta thường nói về hạnh phúc rất giống nhau, nhưng nói về nỗi đau lại là những hình ảnh khác biệt, chồng chéo và ám ảnh.
Mỗi yêu thương đi qua, em luôn nghĩ rằng đó là tận cùng của nỗi đau, rằng em sẽ chẳng còn thể đau thêm được nữa, hoặc là cơn đau sau sẽ luôn qua nhanh hơn và dễ dàng hơn, hóa ra không phải. Vết thương nào cũng nhói, nỗi đau nào cũng dài. Và luôn là niềm đau mới, cùng khả năng chống cự bằng không.
Ngày anh nhẫn tâm bước chân đi. Em chẳng nghe thấy gì ngoài giọng nói lạnh buốt cùng dáng người nhạt nhòa không rõ mặt. Cơn thở trở nên gấp gáp và khó khăn. Tim em như có ai siết mạnh một cái. Nước mắt tuôn như xe xuống dốc không phanh, không thể kìm nén, không thể dừng lại.
Em đã chạy theo anh, bằng thứ tình yêu to lớn vẫn còn cháy, bám víu vào niềm tin ít ỏi rằng anh vẫn còn yêu em. Em như cô ngốc níu kéo mãi một người đã lãng quên mình. Nước mắt trải dài những đêm một mình ôm nỗi nhớ. Cũng chỉ bởi vì ngày đó, anh đã yêu thương em quá nhiều. Hồi ức, đau đớn thì đáng buồn, nhưng hạnh phúc thì đáng sợ.
Em đã khóc vì không cam tâm, vì không chấp nhận. Em đã khóc vì lòng kiêu hãnh, vì không muốn là người bị bỏ rơi. Em hụt hẫng và mệt mỏi. Em khóc đến cạn nước mắt, thể hiện nỗi đau bằng vô vàn cách thức, để mong ngóng một phép màu sẽ hiện ra, anh sẽ quay về.
Video đang HOT
Và rồi em giật mình nhận ra, điều đó là vô nghĩa. Tình yêu thật tâm nơi em là thứ anh luôn luôn có, vậy mà anh vẫn quyết tâm bỏ lại để bước đi, vậy thì vài giọt nước mắt nơi đây sao có thể xoay chuyển nổi một trái tim không còn ấm áp riêng dành cho em.
Em đã chạy theo anh, bằng thứ tình yêu to lớn vẫn còn cháy, bám víu vào niềm tin ít ỏi rằng anh vẫn còn yêu em. (Ảnh minh họa)
Em càng bảo mình đau, em càng thấy anh xa vời, càng thấy bất lực, càng thấy mình chẳng còn giữ nổi yêu thương.
Anh đã chẳng còn chút luyến lưu, vậy hà cớ gì em vẫn hoài trông ngóng.
Nước mắt này, chẳng thể mang thứ xưa cũ trở về, nhưng nụ cười có thể giúp em tìm được hạnh phúc mới.
Mỉm cười giây phút này đây vẫn chưa phải là điều dễ dàng, nhưng khóc vì một người vẫn cười vui trên giọt nước mắt mình đang rơi không phải khó khăn hơn nhiều sao?
Vậy thì em đừng khóc nhé! Vì em cần hạnh phúc.
Theo blogtamsu
Tôi uất hận vì bị bỏ rơi sau khi xả thân hiến máu để cứu anh
Khi anh ốm anh mệt em đã bỏ qua lời khuyên của bạn bè để ở chăm sóc anh được như hôm nay. Thậm chí mẹ anh còn dỗ ngọt em đủ kiểu để em tin.
Em biết khi kể ra câu chuyện này mọi người sẽ "ném đá" cho rằng em là đứa con gái khờ dại, chưa gì đã tin người khác. Em thật sự hối hận, em ước thời gian trở lại em sẽ tỉnh táo hơn trong tình yêu, em sẽ không tin anh, tin gia đình anh đến như thế mọi người ạ!
Quen anh trong một lần hiến máu tình nguyện. Khi đó, em đang là cô sinh viên năm 2, còn anh là chàng trai bị tai nạn do xe ben cán qua người. Em đọc tin anh trên mạng thấy thương thương nên cùng một nhóm bạn trong câu lạc bộ tình nguyện đến hiến máu giúp anh. Thấy anh nằm liệt giường lại đang đau đớn chống chọi với bệnh tật, em đã mủi lòng thương.
Sau hôm đó, em và một người bạn thường xuyên qua lại thăm anh. Thi thoảng anh cần máu, tụi em lại vận động người đến sẻ chia, hỗ trợ gia đình anh. Biết anh gia đình hoàn cảnh khó khăn, ai đến cũng thương cũng muốn được hỗ trợ, chở che. Thậm chí, có hôm mẹ anh còn gọi điện nhờ em vào thăm nom anh vì bà đã quá kiệt sức. Em nhiệt tình nên không nỡ từ chối.
Nhờ sự kỳ diệu cùng khát khao sống mãnh liệt, anh dần vượt qua "ải tử thần" mà bình phục. Anh đã trở lại với niềm tin yêu cuộc sống hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt anh nhìn em, em cảm động vô cùng. Bất giác, em thấy anh thật thân thương, gần gũi.
Ánh mắt ấm áp của em đã cho anh nụ cười và kể từ hôm đó mình đã gần nhau hơn.
Sau cuộc gặp định mệnh ấy, tình yêu đã đến khi anh dần khỏe lại. Chúng em đã có những cuộc nói chuyện, những buổi đi chơi. Rồi anh nói, anh yêu em và nguyện suốt đời ở bên em. Anh cũng nói em có ý nghĩa như thế nào với cuộc đời anh. Khi bất tỉnh, chính tình cảm sự ấm áp của em mà anh đã bình phục. Em nghe có vẻ lạ lùng nhưng vẫn tin anh.
Chỉ sau 2 tháng tình cảm giữa hai đứa mình đã dần lớn lên. Không đợi anh nói, em đã ngỏ lời yêu thương, cảm thông với anh. Em cũng nói, chuyện gặp anh là định mệnh nên em thuận theo ý trời. Em cũng chưa từng yêu ai, không biết cảm giác rõ ràng là thế nào. Giờ em chỉ biết em rất tin, rất yêu anh mà thôi.
Thấy chúng em yêu nhau nhiều, bố mẹ anh đã "mở lời" để hai đứa mình dọn về sống chung, cũng để em tiện chăm sóc anh cho đến khi anh bình phục hẳn. Mẹ anh còn nói "Các con cứ cố gắng sang năm mẹ sẽ làm lễ cưới linh đình cho các con". Em nghe vậy lòng vui lắm, được ở gần anh lại có sự cho phép của gia đình.
Từ hôm có em ở cùng chăm sóc anh dần khỏe lại. Anh đi lại, bình phục nhanh hơn em tưởng. Nhưng cũng từ hôm ấy, anh dần xa cách và hay hằn học với em hơn. Anh trở lại cơ quan cũ làm việc, ít có thời gian trò chuyện với em. Khi em nói em có bầu được 1 tháng anh giãy nảy lên bảo em không biết cách phòng ngừa. Khi em hỏi anh giờ làm sao, anh bảo em điện cho mẹ anh.
Em đau xót vô cùng biết mình đã bị người ta lợi dụng.
Thế rồi em như nhận được một gáo nước lạnh vào mặt khi bà nói em phải bỏ đứa con ấy, bà bảo em đến ở chăm sóc anh chứ không phải "mồi chài" con trai bà theo kiểu đó. Em đau xót vô cùng biết mình đã bị người ta lợi dụng. Khi anh đau, anh cần máu em không ngại xả thân. Khi anh ốm anh mệt em đã bỏ qua lời khuyên của bạn bè để ở chăm sóc anh được như hôm nay. Thậm chí mẹ anh còn dỗ ngọt em đủ kiểu để em tin. Thế sao giờ đây, anh và gia đình anh lại nhẫn tâm như vậy?
Chiều hôm ấy em đã rời khỏi căn nhà đó, nơi đã mang lại cho em những nỗi đau đớn tột cùng. Em phải làm sao để sống tiếp, để quên đi những con người bội bạc trong gia đình ấy đây? Còn cái thai trong bụng, em phân vân liệu có nên giữ lại giọt máu của anh, giữ lại đứa con đã từng mang cho em niềm hi vọng về một ngày mai tươi sáng?
Theo ĐSPL
Tâm sự của người đàn bà bị bỏ rơi sau khi 12 năm yêu, không cưới Tôi nghĩ thế có gì sai, "xin mãi là người tình" thì có gì sai? Yêu mà không cưới thì có gì sai? Vậy nhưng...sao tim tôi lại đau đớn đến thế này??? Tôi vẫn nghĩ chuyện cái tờ giấy đăng ký kết hôn chẳng qua cũng chỉ là thứ thủ tục chứ chẳng phải là cái cam kết để níu giữ cuộc...