Em nhớ anh
Hãy về với em đi anh, em không thể chịu đựng thêm nữa cái cảm giác thiếu vắng anh.
Anh! Em đã cố dằn lòng để không gọi anh bằng hai từ “Anh yêu”, em đã rất cố gắng, cố gắng trong suốt 6 năm qua nhưng sao trong em vẫn chỉ là cảm giác cô đơn và trống rỗng thế này. Có lẽ đó là cái giá em phải trả khi không biết nâng niu và giữ gìn tình yêu của anh để rồi khi anh ra đi em mới cảm nhận hết anh quan trọng thế nào với cuộc sống của em. Giờ đây trên mỗi bước đường em đi qua, mỗi một trải nghiệm em vẫn khát khao được chia sẻ cùng anh.
Hôm nay là một ngày đặc biệt của anh, ngày anh được sinh ra trên cõi đời này. Em đang ngồi ở văn phòng, biết bao việc cần em xử lý nhưng sao tâm trí em chỉ hướng về anh thôi, em muốn bỏ mặc tất cả để đến với anh, ở bên anh trong một ngày đặc biệt này. Đã bao lần em cầm điện thoại lên, bấm số rồi lại tắt đi. Em biết dù em có đến anh cũng không muốn đón nhận nữa, dù em có đau khổ anh cũng đã bỏ mặc em rồi. Sao anh lại lạnh lùng như vậy? Em ghét anh, khi chúng ta bên nhau anh nồng nàn và ấm áp bao nhiêu thì khi rời xa anh lại lạnh lùng và xa lạ bấy nhiêu, đến một câu quan tâm một lời hỏi thăm cũng không có. Anh có biết là em đau lòng và khát khao anh đến nhường nào không?
Anh còn nhớ ngày sinh nhật đầu tiên anh chia sẻ cùng em không? Trong em những cảm giác đó vẫn nguyên vẹn như 7 năm về trước vậy. Mình bắt đầu bằng một buổi sáng dạo chơi trong vườn bách thảo, rồi đi ăn nem tai ở quán Bà Hồng, sau đó là đi đạp vịt ở Hồ Tây, rồi đi ăn món kem pháp mà anh thích, chọn cho anh một chiếc áo mới và ăn tối ở một quán cơm sinh viên trong trường anh. Buổi tối trong cơn mưa phùn của mùa xuân, gió mùa Đông bắc tràn về cái cảm giác lạnh buốt đến tê tái anh và em lại cùng nhau đi lượn phố, cái cảm giác ôm anh từ đàng sau và gục đầu vào vai anh dưới cơn mưa mùa xuân thật bình yên và ấm áp, rồi mình trao nhau những nụ hôn đầu tiên, cái cảm giác lần đầu tiên vụng về và bối rối ấy khiến cho nụ hôn của chúng ta không trọn vẹn nhưng với em nó sẽ là nụ hôn ý nghĩa nhất trong cuộc đời này.
Ngày hôm qua, em đã thực hiện lại một số việc mà chúng ta đã trải nghiệm cùng nhau 7 năm trước, em đã lái xe đi lại những con đường kỷ niệm, vẫn có những hạt mưa xuân anh ạ. Em đã hạ cửa kính xuống và mở cửa trời để những hạt mưa xuân phả vào tóc em vào khuôn mặt và bàn tay em cái cảm giác lạnh lẽo đến tê tái mặc dù em đã để nhiệt độ ở mức cao nhất. Rồi em cũng tìm được một hàng có món kem Pháp mà anh thích, mình em đã gọi hai suất và ăn một cách ngon lành chẳng biết là do kem lạnh quá hay cái cảm giác thiếu vắng anh mà em thấy lạnh và cô đơn quá anh ạ. Sau đó em đã đi ăn tối một mình, anh còn nhớ lần đầu tiên mình đi ăn tối với nhau anh đã nói gì với em không? Anh nói “A nh xin lỗi vì không thể đưa em đi ăn ở những nhà hàng sang trọng để xứng đáng với hình ảnh của em, nhưng anh sẽ cố gắng để sau này mỗi lần chúng ta đi ăn sẽ được phép lựa chọn những nhà hàng sang trọng nhất, những dịch vụ tốt nhất“, anh có biết lúc đó em đã tự hào và hạnh phúc thế nào không? Em đâu cần những thứ vật chất xa hoa của những người đàn ông đang theo đuổi em, em chỉ cần biết rằng mỗi ngày trôi qua anh luôn cố gắng vì em, vì tương lai của chúng ta là em vui rồi và trong em cũng có một niềm tin mãnh liệt rằng anh sẽ thực hiện được điều đó trong một ngày không xa.
Video đang HOT
Em không thể chịu đựng thêm nữa cái cảm giác thiếu vắng anh (Ảnh minh họa)
Giờ đây khi anh đã là một người đàn ông thành đạt, đi những chiếc xe đắt tiền vào những nhà hàng sang trọng, sử dụng những dịch vụ tốt nhất nhưng người cùng anh thực hiện những điều đó không phải là em nữa rồi, cứ nghĩ đến điều đó em thấy đau lòng quá. Tối qua em đã lựa chọn một nhà hàng rất sang trọng, đặt một phòng VIP trong khách sạn Sofitel gọi những món ăn mà anh thích, một chai rượu vang và bộ đồ ăn dành cho hai người. Lúc em gọi cho anh là lúc bữa ăn đã được chuẩn bị xong, rượu cũng đã được rót ra ly, nhưng chẳng hiểu sao em lại không nói được gì để rồi cuộc điện thoại kết thúc bằng những chuyện không đầu không cuối, những lời hỏi thăm xã giao. Khi bắt đầu uống những giọt rượu đầu tiên em đã khóc, nước mắt hòa cùng với ly rượu khiến em thấy mặn chat, em khóc vì cảm giác cô đơn và hụt hẫng, khóc vì nhớ anh, khóc vì cần một chút hơi ấm, một cái nhìn ấm áp yêu thương, một cái nắm tay thật nhẹ… những người phục vụ phòng đã nhận ra em, họ xì xào với nhau và tỏ ra thương cảm nhưng em cần gì phải giữ hình ảnh của mình nữa khi mà điều quan trọng nhất là anh thì em không thể nắm giữ. Một mình em đã ăn hết những món ăn mà em đã gọi, uống cạn một chai rượu vang đã mở nhưng em không say, và rồi em đi như vô định quanh hồ Hoàn Kiếm, những hạt mưa xuân cộng thêm gió mùa đông bắc khiến em thấy lạnh buốt và cô đơn!
Em biết, có thể giờ đây tình yêu của anh dành cho em đã không còn nhưng anh ít nhiều vẫn còn quan tâm đến em sao anh cứ lạnh lùng như vậy, sao không gần gũi như ngày xưa ấy để em có một điểm tựa, sao anh không nói với em một lần những cảm xúc và suy nghĩ của anh? Em cảm nhận thấy gần đây anh đang có chuyện gì đó không vui, anh vẫn nói rằng em là người hiểu anh nhất, gần gũi anh nhất, thương anh nhất sao anh không chia sẻ với em. Em ghét anh khi anh cứ phải gồng mình lên để gánh chịu tất cả một mình, anh không sợ đến một ngày tất cả sẽ vỡ òa trong anh sao?
Cuộc sống của em giờ đây không hạnh phúc anh ạ, em đã sai rồi. Giờ thì em hiểu vì sao khi biết tin em sẽ kết hôn anh lại là người phản đối nhiều như vậy, hôm đó hình như anh uống hơi nhiều và là lần đầu tiên anh mắng em. Lúc đó em chẳng nghĩ được gì chỉ muốn rằng buộc cuộc đời mình vào một người đàn ông khác để quên anh đi. Em mệt mỏi quá rồi anh ạ, giờ đây em lại thường tim một nơi nào đó để ngồi một mình hoặc lái xe đi vô định trên đường để tận hưởng cái cảm giác cô đơn, để lại được sống với những kỷ niệm về anh. Những lúc như vậy em đã nhận ra em cần anh trong cuộc sống này, chỉ cần có anh thôi. Hãy về với em đi anh, em không thể chịu đựng thêm nữa cái cảm giác thiếu vắng anh, em lạnh và cô đơn quá anh ạ.
Nhớ và yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em nhớ anh!
Em sợ, sợ chỉ là sự ngộ nhận của trái tim rồi em sẽ rơi xuống vực của bi kịch thất vọng.
"Mối tình đầu như vết chân trên cát
Bước thật nhẹ nhưng dấu vết thật sâu"
Anh giờ đã rất xa em rồi đó. Gần một tháng chúng ta chia tay nhau, với em điều này vẫn chỉ như giấc mơ... Hôm nay là sinh nhật em, một sinh nhật ý nghĩa nhất từ trước tới nay nhưng cũng là sinh nhật buồn nhất. Anh không ở bên em, không chúc em như em đã nghĩ đến cách đây một tháng. Từ ngày chia tay anh đến giờ, không ngày nào em không nghĩ về anh, không một phút nào em thôi nhắc tên anh. Em suýt nữa đã phóng tay lái mất kiểm soát chỉ vì nghĩ về anh. Đau! Lòng em đau lắm. Em gặp anh đấy, hai chúng ta thấy nhau đấy nhưng em chẳng thể nhìn thẳng vào mặt anh, dù em ý thức được đó có thể là lần cuối em được nhìn thấy anh. Thấy anh đấy nhưng chẳng thể gọi tên, chẳng thể nắm tay lòng em đau lắm anh à. Anh từ xa lạ, rồi bước vào cuộc đời em, giờ anh lại xa lạ như trước. Em không ước giá mà mình đừng quen nhau vì nếu được lựa chọn em vẫn sẽ chọn con đường em đã đi dù biết kết quả không tốt đẹp. Em trân trọng quãng thời gian đã có với anh và em sẽ nhớ về chúng như kỉ niệm đẹp. Em nhớ về chúng mỗi ngày...
Anh là mối tình đầu của em, là người đầu tiên của tất cả, giờ anh ra đi, để lại khoảng trống trong em lớn lắm anh biết không? Em thật vô dụng khi chẳng giữ được anh phải không? Em thật ngu ngốc khi luôn hoài nghi anh phải không?... Em chỉ biết là mình đã sai. "Có những lỗi lầm không bao giờ được sửa chữa" vì em không có cơ hội để sửa sai... Anh đã không cho em cơ hội, em biết đó là vì trái tim anh đã hết rung động vì em rồi. Em đã hứa, đã dặn lòng phải quên anh, nhưng "cố quên là sẽ nhớ" nên em càng khắc khoải hình bóng anh hơn. Anh có thấy em mau quên anh không? Anh có nghĩ đó là thật không? Anh tin đó là thật? "Đừng vội tin vào những gì trông thấy", sự thật là em rất đau, đau nhiều lắm khi phải vờ mạnh mẽ trước mặt anh. Còn anh, anh nghĩ gì khi thấy em? Anh đã về với người con gái anh từng gắn bó sâu đậm, anh yêu cô gái đó lắm phải không? Em chẳng còn biết làm gì nữa. Em phải ra đi và đó là cách duy nhất em phải chọn. Cô ấy yêu anh nhiều lắm và anh cũng vậy.
Em sẽ chỉ yêu anh đơn phương, lặng lẽ chúc anh luôn mạnh khỏe và hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Mong rằng người con gái đó sẽ đem đến hạnh phúc và niềm vui cho anh - điều mà em đã không làm được. Anh phải sống cho thật hạnh phúc đó, em chỉ muốn anh thật hạnh phúc thôi. "Cô gái, chăm sóc anh thật tốt và đừng để anh buồn vì cô". Em tin cô ấy sẽ làm được. Dù vậy, em không muốn thấy anh đau lòng hay phải buồn phiền vì người con gái đó, em cũng ích kỉ như bao người con gái khác, em không cao thượng đủ để nhường anh cho bất cứ ai, nhưng em đủ tỉnh táo để biết trái tim anh thế nào.
Giờ em không biết cảm giác trong em là gì, lòng em vẫn cứ đợi anh à, đợi điều gì thì em không rõ nhưng em cứ muốn đợi vậy. Em sợ, sợ chỉ là sự ngộ nhận của trái tim rồi em sẽ rơi xuống vực của bi kịch thất vọng. Em sẽ chỉ yêu anh đơn phương, lặng lẽ chúc anh luôn mạnh khỏe và hạnh phúc, cho đến ngày em quên được anh? Sẽ rất lâu...
Em nhớ anh. Em yêu anh. Hôn anh lần cuối nhé anh-từng-là-của-em, em đang hôn anh trong tưởng tượng qua hồi ức...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em nhớ anh Em nhớ những kỉ niệm mình đã có với nhau. Anh hãy mau về với em nhé anh. Em và anh là hai con người ở hai vùng đất xa nhau, anh ở Lao Bảo còn em ở Đà Nẵng, nhưng mình lại học chung đại học. Đầu năm đi học chính trị cả anh và em đều không có ấn tượng tốt...