Em nhất định đòi chia tay khi biết gia đình tôi khá giả
Tôi dù khá giả nhưng lại không sành điệu, đẹp trai, sang chảnh theo cách cô ấy muốn. Còn em bỏ tôi chỉ vì gia đình tôi khá giả.
Cách đây hai năm, tôi bị người yêu bỏ, buồn quá nên tôi lang thang vào facebook của cô ấy. Trong danh sách bạn bè, tôi ấn tượng với một cô gái, nên tôi gửi yêu cầu kết bạn. Cô ấy thấy tên tôi thì nhầm tưởng là thằng bạn học cũ nên chấp nhận. Chúng tôi rất hợp nhau, nói chuyện với em, tôi rất vui. Em học giỏi, vui vẻ, thông minh, hài hước và rất chịu khó.
&’ Tôi không biết phải làm sao khi em nhất định chia tay vì gia đình tôi khá giả.
Gần ba tháng sau, tôi hẹn gặp em. Em ngoài đời hoàn toàn thậm chí có phần xinh xắn hơn. Thật sự lúc này tôi đã rất thích em. Nhiều lần tôi nói nửa đùa nửa thật với em: “Hay là em làm người yêu của anh đi”. Em đều đánh trống lảng.
Sau này, tôi biết được trước tôi, em đã yêu một người, anh ta hơn em sáu tuổi, là người ở tỉnh, em thì nhà ở Sài Gòn. Mặc dù xa nhau như thế nhưng em luôn một lòng yêu anh ta, vậy mà anh ta lại có thêm bồ ở quê, em biết được nên nhất định chia tay. Khi em nói lời chia tay, anh ta xin lỗi, nhưng rồi lại bảo: Anh ta yêu em nhưng sẽ không cưới em được vì gia đình không muốn anh ta lấy vợ xa, vì thế anh ta có người yêu ở quê.
Một lần tôi lại hỏi em: “Em làm người yêu của anh đi”. Em bảo: “Đàn ông các anh hễ thấy thích thấy hợp là kêu người ta làm người yêu, lúc nào cũng phải yêu đã, không yêu lâu được thì yêu tạm”. Nghe em nói, tôi hiểu có lẽ em đã rất đau khổ khi biết được người yêu trước kia bắt cá hai tay nên bây giờ khá dè dặt.
Trong lòng tôi hy vọng thời gian trôi qua, em sẽ hiểu được tình cảm của tôi là rất chân thành. Ngoài mặt thì tôi vẫn cố gắng cư xử như bạn bè với em. Chúng tôi chỉ đi ăn và uống nước ở những quán bình dân. Nhiều khi chúng tôi chỉ ăn hủ tíu vỉa hè 12 ngàn một tô. Có hôm tôi trả tiền. Có hôm tôi để em trả vì em muốn.
Thật ra nhà tôi cũng khá giả, nhưng nói giàu có thì chắc không. Ba tôi làm trưởng phòng cho một công ty xây dựng, mẹ là kế toán trưởng của một công ty nước ngoài. Vì là con một nên tôi được ba mẹ khá nuông chiều, không thiếu thứ gì. Lúc mới biết em, tôi chỉ là sinh viên nên tôi vẫn chỉ đi xe số. Tôi chưa bao giờ kể cho em nghe về gia cảnh của mình, chỉ nói ba mẹ tôi đi làm suốt ngày, nên tôi ở nhà tự lo cho bản thân. Có lẽ vì nhìn vẻ bề ngoài tôi hơi quê, không ăn mặc sành điệu, em đã nghĩ gia đình tôi cũng như gia đình em.
Ba em chạy xe ôm, mẹ em bán rau ở chợ. Em là chị cả. Em còn hai đứa em đang học cấp ba. Em luôn hy vọng tốt nghiệp ra trường, em sẽ có được một công việc tốt để phụ bố mẹ nuôi hai em tiếp tục ăn học. Tôi rất phục và ngưỡng mộ nghị lực của em. Sống trong khó khăn, thiếu thốn nhưng chưa bao giờ em than thở hay có suy nghĩ tiêu cực. Trái lại em rất lạc quan và tự tin vào khả năng của mình.
Sinh nhật tôi, em dẫn tôi vào một cửa hàng giầy bình dân và mua tặng tôi một đôi giầy Tây để tôi có giầy mới đi thực tập. Tôi biết em đã dành dụm mới có đủ tiền mua. Tôi biết em yêu tôi, chỉ là “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”. Nên càng ngày tôi càng yêu mến em hơn, quyết tâm tương lai sẽ cưới em làm vợ.
Video đang HOT
Em đến nhà tôi chơi, tôi nghĩ em sẽ thích vì nhà đẹp. Cả ngày hôm ấy em khá im lặng, ít nói, rất khác em mọi khi. Rồi em bảo tôi và em đừng liên lạc với nhau nữa. Em nói rằng sự thật là em có thương tôi, nhưng là thương một thanh niên thông minh, hòa đồng, vui vẻ, biết quan tâm người khác, chứ không phải một anh công tử con nhà giàu, rảnh rỗi và đi trêu đùa người khác.
Tôi có nói thế nào, giải thích ra sao thì em vẫn không chịu nghe. Tôi đành chấp nhận tạm thời không phiền em, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ cố chứng minh cho em thấy là tôi yêu em chân thành.
Tuần trước, tôi nhận được mail của em. Trong mail em bảo em chọn cách viết mail vì sợ khi nói chuyện qua điện thoại hay gặp mặt, em sẽ không thể nói hết được ý của em. Em nói em đã suy nghĩ kỹ rồi, em và tôi hoàn toàn sẽ không có hạnh phúc, không biết tương lai sẽ thế nào.
Cho dù chúng tôi có yêu nhau, bên nhau đi nữa thì cũng sẽ không hạnh phúc trọn vẹn vì gia đình tôi và em quá khác nhau, chắc chắn sẽ có vấn đề. Em không muốn ba mẹ em bị người bên gia đình tôi xem thường. Đọc mail em, tôi biết em đã có quyết định cuối cùng, dù bây giờ tôi có chờ đợi hay làm gì đi nữa, em vẫn sẽ không thay đổi.
Người yêu trước kia bỏ tôi vì cô ấy giàu có, sang trọng. Tôi dù khá giả nhưng lại không sành điệu, đẹp trai, sang chảnh theo cách cô ấy muốn. Còn em bỏ tôi chỉ vì gia đình tôi khá giả.
&’ Tôi đau đớn tột cùng khi phải quyết định ly hôn ngay trong đêm tân hôn mà tôi đã mong chờ bao năm ấy.
Theo Khampha
Lấy đâu ra con dâu hòa hợp với mẹ chồng
Với một nàng dâu mới về nhà chồng điều gì cũng hoàn toàn xa lạ. Mọi thứ đều phải bắt đầu tập thích nghi. Từ những chuyện nhỏ nhặt như ăn uống, giặt giũ đến lối sống, lối nghĩ. Tôi có thói quen viết nhật ký từ nhỏ. Tất cả những chuyện buồn, bức xúc không thể chia sẻ với ai tôi đều ghi vào đó, vừa là để giải tỏa tâm trạng cũng để lấy lại cân bằng trong cuộc sống.
Không ăn được nhưng chiều theo bố mẹ nên tôi cũng không dám ý kiến. Nhiều khi không nhá nổi cơm, Chủ nhật tôi tự đi chợ mua đồ biển và một số món lạ miệng đổi món cho cả nhà thì mẹ tôi nguýt lên nguýt xuống và nói rằng: "Nhà này chả bao giờ ăn những món này. Bổ béo gì ba cái thứ đồ biển. Toàn tẩm ướp thuốc hóa học độc hại rồi chết sớm thôi. Chị ăn được thì cứ ăn".Bố mẹ chồng tôi thuộc hàng nghiền thịt lợn. Ông bà có thể ăn thịt lợn triền miên từ bữa này sang bữa khác chỉ khác ở hình thức chế biến kho, xào, rán, luộc... Còn tôi từ nhỏ chẳng mấy khi động đến thịt lợn vì thế mọi việc thật khó khăn. Vào bữa, thường tôi chỉ ăn cơm với canh, thịt cố gắng gắp một một hai miếng cho bố mẹ vui lòng.
Mẹ chồng tôi nói vậy thì con dâu nào dám mua đồ ăn về nhà lần nữa. Hôm đó tôi viết rằng: "Không thể chịu nổi những lời nói móc máy của mẹ chồng. Chỉ muốn ăn một bữa ngon lành bù lại bao ngày chỉ ăn độc một món là thịt lợn, thịt lợn và thịt lợn thôi mà nuốt cũng không trôi. Nào là thuốc hóa học, nào là chóng chết. Bà cứ ăn đi xem có chết ngay được không?".
Dù đã lường trước những khó khăn phải đối mặt nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay vốn dĩ nhiều mâu thuẫn nay lại càng phức tạp hơn khi phải cùng sống chung dưới một mái nhà. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ chồng tôi là dân buôn bán nên từ sau Tết đổ ra ông bà rất hay đi lễ chùa khắp nơi. Ít thì 1 ngày, còn dài thì 2, 3 ngày. Có điều lần nào đi bà lại bắt tôi nghỉ làm ở nhà trông nhà và cho chó, mèo ăn. Tôi bảo con đi làm đến trưa, tối về vẫn cho chó mèo ăn được, còn nhà thì khóa cửa chặt, ban ngày ban mặt chẳng sợ trộm đâu.
Nhưng mẹ chồng không nghe, bà gọi điện cho người chồng đang công tác ở xa, nửa tháng mới về 1 lần để mách: "Bố mẹ nhờ có tí việc cũng không được". Tôi ức chế lắm vì đi làm chứ có phải đi chơi đâu mà thích nghỉ là nghỉ. Tối đó, tôi lại viết nhật ký: "Giữa ban ngày ban mặt, đứa nào dám trèo vào nhà bà mà trộm chứ. Thật dở hơi vì phải bỏ dở công việc để ở nhà trông chó mèo cho mẹ chồng. Khổ thật. Mình có phải là ô-sin đâu chứ. Mà hơi tí là bà mách chồng. Ghét cái mặt bà ta thế. Ức chế không chịu được".
Khi tôi sắp sinh, không biết mẹ chồng đi xem bói ở đâu mà về bắt tôi nhất định mổ đẻ để lấy ngày lấy giờ. Bà bảo ra đúng ngày giờ đó con tôi mới hợp tuổi với bố mẹ. Tôi thì muốn sinh con theo tự nhiên mà cũng chẳng tin vào mấy chuyện mê tín. Thế nhưng bố mẹ chồng tôi cứ kiên quyết, chồng tôi lại bắt tôi phải nghe theo. Một mình tôi ở thế yếu không chống cự nổi.
Ấm ức tôi trút cả vào nhật ký: "Đến cả con mình sinh như thế nào cũng bị người khác quyết thay. Thật là buồn quá. Bà ta sao cái gì cũng nhúng tay vào thế không biết. Mình sợ mổ đẻ, mình cũng sợ con sinh ra theo cách đó sẽ không khỏe mạnh. Mình phải làm sao đây? Mình ước gì bà ta biến mất khỏi tầm mắt của mình!".
Khi con tôi 20 tháng, nó hơi bướng bỉnh. Tôi dạy con rất nghiêm khắc từ nhỏ. Cái gì không hay không phải tôi thường quát mắng nó. Thế nhưng có khi tôi vừa quát được con nửa câu, nó khóc ầm lên thì mẹ chồng ở đâu lại tồng tộc chạy lên ôm cháu xuống nhà. Mỗi lần như thế tôi đều rất bực mình nhưng không làm sao được. Tôi lại viết nhật ký: "Đúng là cháu hư tại bà. Rỗi hơi thật. Con mình mình dạy chứ có phải con bà đâu mà bà cứ xen vào. Chỉ muốn ra ở riêng để dạy con theo cách của mình. Không muốn nhìn cái mặt bà ấy nữa".
Tôi chẳng được quyết định gì trong cuộc sống của mình. (Ảnh minh họa)
Hai năm ở với mẹ chồng những chuyện bức xúc tôi viết dày cả một quyển. Có lẽ vì có chỗ để trút bực dọc nên tôi cũng không đem chuyện bức xúc nói với người ngoài hay cãi lại mẹ chồng. Mọi ưu phiền tôi đều gửi vào đó. Xong rồi thì lại thở phào một cái như quẳng được gánh nặng ra khỏi người để ngày mai lại vui vẻ sống tiếp.
Sẽ không có chuyện gì đáng nói nếu hôm đó tôi không để quên quyển nhật ký ở bàn phòng ngủ. Mẹ chồng tôi đưa cháu lên phòng chơi và thấy được. Tất nhiên bà đọc không bỏ sót dòng nào. Bà tức sôi máu, gọi luôn cho chồng tôi. Tôi đang ở cơ quan nghe chồng gọi về với thái độ rất bực tức: "Viết lách gì nói xấu mẹ để mẹ đọc được. Cô đúng là chẳng ra gì. Về nhà ngay".
Hôm đó tôi về đã thấy mẹ chồng ngồi đợi sẵn, mặt bà đằng đằng sát khí như thể sắp bóp chết tôi ngay. Để êm cửa êm nhà tôi đành nhận mọi tội lỗi về mình. Tôi xin lỗi mẹ chồng vì đã viết ra những lời chẳng hay ho gì trong lúc tức giận. Bà xả cho tôi một trận tơi bời. Tưởng vậy là xong nhưng từ hôm đó bà coi tôi chẳng khác nào kẻ thù. Có cơ hội là bà đem chuyện trong nhật ký ra nhiếc móc tôi. Cuộc sống của tôi ở nhà chồng trở nên cực kỳ căng thẳng.
Năm đó tôi biếu phong bao lì xì và chúc Tết mẹ chồng, bà chẳng thèm nhìn tôi còn nói tôi chẳng ra gì ngay ngày đầu năm mới: "Gớm, tôi chả dám nhận lời chúc của anh chị. Chẳng biết chị mong tôi sống lâu thật hay mong tôi chết sớm đi cho rảnh mắt". Tôi ấm ức lắm nhưng cũng đành nín nhịn cho qua. Đã đành rằng những lời trong nhật ký đọc được có thể làm tổn thương người khác nhưng nếu ai đã từng viết nhật ký sẽ hiểu đó chỉ là những dòng viết ra trong lúc bức xúc. Nó giúp tôi giải tỏa được căng thẳng hiện tại. Người ta thường bảo "cả giận mất khôn", lúc đó người ta không thể làm chủ được những gì mình viết ra. Tôi cũng giải thích với mẹ chồng thế nhưng mẹ chồng tôi chẳng để tâm. Bà cứ liên tục nhiếc móc tôi chuyện cũ.
Hôm đó có việc vợ chồng tôi gửi cháu cho ông bà để đi có việc bà nói: "Con anh chị anh chị tự trông. Nhỡ sau nó hư chị ấy lại bảo tại tôi thì oan cho tôi lắm. Mình chỉ biết lo cho nó nhưng nào nó có nghĩ tốt cho mình đâu."
Có con dâu nào hòa hợp được với mẹ chồng đâu. (Ảnh minh họa)
Khi bố mẹ đẻ tôi lên thăm cháu, ông bà hỏi thăm mẹ chồng tôi dạo này có khỏe không. Mẹ chồng tôi được thể lại nói kháy tôi: "Cũng may nhờ trời tôi vẫn khỏe. Tôi còn sống còn lâu lắm. Chết bây giờ khối đứa nó hả hê. Nó ghét mình đến nỗi viết nhật ký rủa mình chết đi cơ đấy".
Tôi chẳng biết có thể chịu đựng được cảnh này bao lâu nữa. Đâu phải mọi chuyện tự dưng mà có, 10 cô con dâu thì 9 người không vừa lòng với bố mẹ chồng. Có điều họ thể hiện như thế nào, nói ra hay không mà thôi.
Tôi chọn cách viết nhật ký cũng để tránh những tranh cãi bằng lời gay gắt với bố mẹ chồng. Những cảm xúc trên nhật ký nó cũng chỉ là những cảm xúc nhất thời. Có khi nhìn lại người ta cũng không hiểu được sao lúc đó mình lại có ý nghĩ như thế. Hơn nữa nhật ký là chốn riêng tư, không ai có quyền đọc trộm.
Tôi chẳng suy xét chuyện đó thì thôi đằng này bà lại không ngừng lấy ra để đay nghiến tôi biến tôi thành "tội đồ" đáng bị trừng phạt. Cuộc sống của tôi trôi qua thật nặng nề và căng thẳng. Vì mẹ chồng, tôi cũng đã nghĩ đến con đường li hôn!
Theo VNE
Chồng nói dối đi viếng đám ma để chăm bồ đẻ Cô ta đúng là đồ giả nhân giả nghĩa. Cô ta không cần gì chỉ cần đứa con sao? Liệu sau này cô ta có dùng đứa con để lôi kéo tình cảm của chồng tôi không? Tôi và chồng có hơn 1 năm yêu nhau trước khi kết hôn. Ngày ấy thỉnh thoảng tôi có về quê anh chơi. Mỗi lần đưa...