Em muốn ‘tặng’ anh một đứa con
Trước khi quen anh ấy, em đã có bạn trai. Nhưng vì những mệt mỏi trong tình cảm trước đây của 2 đứa cộng với việc sống xa nhau làm cho em cảm giác ngày càng ngột ngạt.
ảnh minh họa
Và đỉnh điểm là em quyết định chấm dứt với anh ấy. Trong khoảng thời gian ấy, em quen với người đến sau này. Anh ấy tên N. Em và anh N là đồng nghiệp của nhau. Em cũng biết được anh N đã có vợ. Tuy nhiên, sau nhiều năm trời sống chung mặc dù đã chạy chữa thì gia đình anh vẫn chưa có con.
Sau khi em chia tay với người cũ, em buồn quá. Trong 1 lần tập hợp nhậu nhẹt với anh N và 1 số anh chị đồng nghiệp thì em đã say. Vài ngày sau, khi đi ăn cùng mọi người, em được nghe kể là hôm đó em say thế nào, và mọi người đã chăm sóc em ra sao. Người đặt biệt nhất là anh N, anh ấy đã chạy đôn chạy đáo để dọn “bãi chiến trường” hôm đó cho em. Vì cảm kích, em đã hẹn anh ấy ra riêng để cảm ơn.
Kể từ lần đó, em và anh N ngày càng thân thiết. Mới đầu là anh em lúc sau thích nhau từ khi nào cũng chẳng hay. Và chuyện gì đến đã đến dù em biết rằng em có lỗi vì thích người đã có gia đình. Em đã từng chủ động chia tay, anh N cũng đồng ý vì anh không muốn em khổ vì anh là người đã có gia đình. Nhưng rốt cuộc, em đã không thắng nổi bản thân mình khi hàng ngày phải đối mặt với anh. Em lại vào vòng tay của anh.
Rồi em được nghe anh tâm sự nhiều hơn (tất nhiên là do em ép phải nói vì tính anh ít nói về gia đình, về chị ấy). Anh tâm sự với em rằng tiền đó giờ anh làm ra là để chạy chữa vì chị ấy khó có con, chạy chữa biết bao nhiêu năm, bao nhiêu nơi nhưng vẫn không thấy kết quả. Anh cũng thương chị nhiều vì thế. Nhưng rồi tình cảm vợ chồng ngày càng phai nhạt đi, anh muốn đi xa để tránh đi cái sự lạnh lẽo khi anh trở về với 4 bức tường và 2 vợ chồng như là người cùng ở trọ. Không cãi vã, nhưng cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Anh tuyệt đối chưa bao giờ nói xấu về vợ, đó là điều em phục nhất.
Video đang HOT
Càng ở với anh, em càng hiểu ra 1 phần nào của hoàn cảnh gia đình anh ấy qua những lần anh gọi điện về nhà và em tin những lời anh nói với em là thật chứ chẳng phải đặt điều để lấy lòng thương của 1 đứa con gái.
Về phần em, ngày qua ngày em thương anh ấy hơn. Em cảm nhận lần đầu tiên em thật sự yêu và được yêu thương như vậy dù rằng em đã từng có bạn trai nhưng chưa bao giờ em cảm giác được như thế. Em bây giờ thật lòng muốn sinh cho anh 1 đứa con. Vì mỗi lần em thấy anh chơi đùa với con nít, anh thật hạnh phúc, ánh mắt ấy nụ cười ấy của anh làm em cảm giác rằng giây phút anh có được đứa con của chính ấy còn hạnh phúc biết bao. Em cũng từng dò hỏi anh ấy, anh ấy nói nếu có được đứa con thì còn gì bằng. Nhưng em nói là em sẽ nuôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến gia đình anh, em sẽ giấu anh đợi con em tới 18 tuổi. Anh cũng chỉ cười và nói là sao em ác thế.
Nhưng em thật sự băn khoăn, không biết em có nên có con với anh ấy hay không. Vì hoàn cảnh gia đình em cũng không khá giả gì cho lắm, có con mà nuôi 1 mình em cũng sẽ là 1 vấn đề với em. Vả lại, em cũng lo rằng con em lớn lên không có tình cha thì nó sẽ tội nghiệp thiếu thốn lắm. Em cũng tính tới chuyện là em sẽ chấp nhận như người đẻ thuê cho anh. Anh sẽ nói dối chị rằng anh nhận con nuôi từ 1 người bạn bị phụ tình. Lúc đó anh và chị sẽ hạnh phúc, đứa con sẽ có đủ tình cha mẹ. Và em sẽ rời đi thật xa khỏi nước Việt Nam này, liệu rằng em có nên như thế không chị? Vì thật lòng em muốn anh hạnh phúc. Em muốn anh hạnh phúc khi có 1 đứa con của chính mình và hạnh phúc với chị vợ. Em không muốn rằng gia đình ấy sẽ tan vỡ. Vì em cũng là đàn bà, nhưng em biết em sai khi yêu người có gia đình. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang có một nỗi băn khoăn rất lớn trong chuyện tình cảm. Em muốn sinh con cho người đàn ông mà em yêu dù biết anh ấy đã có gia đình. Tuy nhiên, vì thương anh ấy và vợ không thể có con nên em muốn giúp vợ chồng anh ấy.
Trước tiên, chị nghĩ rằng hẳn là em yêu thương anh ấy nhiều lắm nên mới dám hi sinh như vậy. Chuyện một cô gái không màng danh phận, không đòi hỏi điều gì chỉ mong sinh cho người đàn ông ấy một đứa con và ra đi là điều không phải ai cũng làm được. Tuy nhiên, em cần phải cân nhắc rất nhiều. Khi một sinh linh bé bỏng ra đời, kéo theo đó là rất nhiều những hệ lụy. Em đừng vì một vài phút giây yếu lòng mà quyết định sai lầm để rồi sau này nhiều người phải khổ theo, trong đó có con em.
Em cần hiểu rằng khi yêu em, thương em, biết được em có ý định sinh con cho anh ấy mà anh ấy vẫn không có ý muốn bỏ vợ thì có nghĩa là anh ấy không muốn mất đi cuộc hôn nhân đó. Điều đó có nghĩa là em nên chọn chọn cách rời xa anh ấy. Nếu như em thực sự thấy thương vợ chồng anh ấy và không có ý định chen vào hạnh phúc gia đình họ, em sẵn sàng sinh con mà không đòi hỏi điều gì thì em phải xác định tâm lí thật vững vàng. Em hãy sinh con, coi đó như tình yêu của mình nhưng cũng là một sự giúp đỡ cặp vợ chồng khó khăn ấy. Sau khi thực hiện xong mọi việc, em ra đi và phải xóa bỏ kí ức đó ra khỏi đầu. Nếu em không thể làm được thế, em sinh con xong lại khao khát có được anh ấy, mong muốn đòi hỏi quyền lợi cho mình thì em sẽ lại gây ra đau khổ cho nhiều người.
Khi em không đủ quyết tâm, sự bao dung và dám hi sinh thì tốt nhất là nên rời xa anh ấy. Câu chuyện buồn của vợ chồng anh ấy hãy để họ tự giải quyết và định liệu cho mình. Em còn trẻ, phía trước còn rất nhiều điều phải thực hiện. Nếu em không có bản lĩnh mà vẫn quyết định sinh con em sẽ khổ rất nhiều. Hơn nữa quyết định sinh con hay không cũng cần phải có tính toán kĩ lưỡng với anh ấy, đừng để em bụng mang dạ chửa rồi mà anh ấy không thể thu xếp ổn thỏa cho con thì rất khổ tâm.
Theo Afamily
Chồng lười tại vợ?
Một khi anh lười, anh sẽ viện dẫn đủ mọi lý do để "trốn" việc nhà, "việc nước". Trong đó, câu cửa miệng lại là... "tại em chăm quá". Đây là câu mà Tâm (Thanh Xuân, Hà Nội) hay than thở với đồng nghiệp và hàng xóm về ông xã của mình.
Chồng Tâm là giáo viên dạy Lý cấp 3 tại một trường phổ thông trong nội thành. Thuở còn yêu nhau, chị được nhiều người ngưỡng mộ vì có người yêu vừa đẹp trai, hiền lành lại rất chăm chỉ. Chị vốn không thích nghề giáo viên, cũng chưa từng nghĩ sẽ kết thúc quãng đời độc thân của mình bên cạnh một anh chàng "gõ đầu trẻ nuôi thân". Vậy mà cuối cùng anh vẫn rước được chị về dinh. Ngẫm đi ngẫm lại, đó cũng là cái duyên cái số.
Tâm hồi tưởng về khoảng thời gian hai người mới yêu nhau. Mặc dù anh ở trong ký túc xá, phòng chật hẹp lại đông người nhưng giường anh lúc nào cũng gọn gàng với chồng sách vở được sắp xếp ngăn nắp, quần áo gấp gọn gẽ. Hình như chị chưa từng thấy anh vứt bừa bãi quần áo mỗi nơi một chiếc hoặc ủ đồ mấy ngày đến nỗi bốc mùi mới đem giặt như vài cậu bạn trong lớp chị.
Ngày mới cưới, tâm lý muốn chăm sóc chồng, thể hiện mình với gia đình nhà chồng khiến chị quan tâm anh từng li từng tí. Chị chẳng để anh động tay vào bất cứ việc gì trong nhà mặc cho mình đi làm về muộn, nhiều hôm mệt mỏi rã rời. Anh có muốn giúp, chị cũng không cho. Cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị quần áo cho chồng lên lớp,... không việc gì là không có bàn tay của chị.
Không hiểu sao những ngày ấy chị lại có động lực mạnh mẽ đến thế. Mỗi lần thấy nụ cười và vẻ mặt tuấn tú của anh, vòng tay rắn chắc ôm choàng lấy chị khi vừa mới bước chân vào cửa là chị quên hết căng thẳng, muộn phiền ở cơ quan để toàn tâm toàn ý chăm lo cho anh. Phải chăng đấy chỉ là "cái thuở ban đầu" của những cặp vợ chồng mới cưới mà mọi thứ xung quanh đều một màu hồng. Lúc ấy, họ chưa có con.
Lúc cưới, chị 27 tuổi, còn anh hơn chị 5 tuổi. Hai bên nội ngoại ở quê đều mong sớm có cháu bế, anh lại là con trưởng nên cả hai không được phép làm trái ý các cụ. Hơn một năm sau, chị sinh cho anh được 1 thằng cu kháu khỉnh. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì hai người thường hay cãi cọ cũng chỉ vì... việc nhà.
Thêm một thành viên nhí, mọi sinh hoạt của hai vợ chồng gần như bị đảo ngược. Chị vừa đi làm, vừa chăm con nên người lúc nào cũng mệt mỏi, áp lực nặng nề. Sau khoảng thời gian được nghỉ để chăm con, chị đi làm trở lại. Bà nội và bà ngoại thay nhau nên trông cháu. Hai anh chị phải cắt giảm một số khoản chi tiêu để nuôi con trong cơn "bão giá".
Có con, chị không thể quan tâm anh được như trước. Việc nhà, việc cơ quan với vai trò là kế toán trưởng luôn khiến chị bị stress. Lúc này chị cần anh chung tay sẻ chia với mình nhưng anh lại trở thành "chồng siêu lười". Anh ỷ lại tất cả việc trong nhà, ngoài nhà cho một tay chị lo toan.
Hàng ngày, ngoài những giờ lên lớp, về đến nhà anh chỉ đọc báo, xem ti vi rồi soạn bài hay đọc thêm sách. Thằng cu quấy khóc mà mãi anh mới chịu bế nó đi xung quanh nhà một lát. Quần áo giặt xong, chỉ cần lấy ra đem phơi mà có nhắc đi nhắc lại đến 4 -5 lần anh mới chịu làm. Những khi chị đi làm về muộn, nhà cửa bề bộn, nhờ mãi anh mới chịu cầm chổi quét cho cái nhà với thái độ cau có và khó chịu. Anh luôn viện dẫn với đủ 1001 lý do: "Anh bận lắm; Anh mệt; Anh ốm rồi; Em là vợ kia mà; Em chăm chỉ..." Chồng Tâm không muốn "động" tay vào bất cứ việc gì trong nhà cả. Bên nội, bên ngoại có đám cưới hay đám giỗ anh cũng không muốn về.
Nhìn sang nhà hàng xóm thấy vợ chồng con cái họ quan tâm, chia sẻ và giúp đỡ nhau mọi việc, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười chị Tâm lại ước "giá như...". Phải chăng lỗi là do chị?
Theo VNE
Thượng sách huấn luyện "chồng lười" Quá mệt mỏi, chán ngán với những ông chồng lười chảy thây không bao giờ đỡ đần vợ việc gì, những người vợ này quyết tâm huấn luyện chồng dù cho nhiều lần có phải mừng hụt. Yêu nhau 2 năm mới kết hôn, thế nhưng Nhung (Lê Lợi, Hà Đông) vẫn phải ngã ngửa người với ông chồng đại lười sau khi...