Em mỉm cười cho cuộc đời yên vui…
Cho đến phút cuối cùng, dù là mất tất cả yêu thương, em hãy nhớ, em còn chính mình.
Phụ nữ khi yêu luôn mang nhiều hy vọng hơn đàn ông, phần vì đôi chút mơ mộng, phần vì mong muốn có một chỗ dựa đi suốt cuộc đời. Vậy nên tôi biết, trái tim họ đau đến nứt toác nếu như hạnh phúc không thành, tình cảm vỡ tan.
Tôi thấy nhiều người, sau khi chia tay, tệ hơn là ly hôn liền rơi vào suy sụp. Đôi khi đó là cách họ cho rằng sẽ giúp mình bớt đau đớn. Nhưng đó thực chất chỉ là cách hủy hoại bản thân mình tệ hơn cả người đã phản bội mình.
Em đừng buồn vì những điều không phải lỗi của mình. Nếu đã hết lòng yêu thương và nhận lại sự dối gian, em không mất gì cả mà còn lấy lại được những tình cảm quý giá mình đã lỡ cho đi, người mất chính là kẻ đã bỏ rơi em kìa, họ mất người yêu họ sâu sắc.
Em đừng khóc từ ngày qua tháng vì những chuyện không phải do em gây ra. Có nhiều người vì được em yêu thương quá nhiều mà sinh ra thói hư tật xấu. Nhưng em không sai khi đã hết lòng và chân thành. Người thiệt thòi ở đây là họ, vì không cho mình cái quyền được sống trong tình cảm của em.
Em đừng dày vò bản thân, mất lòng tin và gục ngã vì những điều không thể thay đổi được. Khi một ai đó rời bỏ em, có nghĩa là ở phía trước đang có người tốt hơn chờ em. Em hãy ăn uống đầy đủ, đều đặn tập thể dục, chăm sóc da, giữ gìn vóc dáng, nuôi dưỡng nụ cười. Hãy là em tốt hơn em của trước đây, có như vậy em mới gặp được người tốt hơn kẻ đã phụ bạc mình.
Đừng đổ lỗi cho mình, vì đã yêu nhầm người, kết hôn nhầm người. Chúng ta chẳng bao giờ biết được thực sự điều mình lựa chọn là đúng hay sai, chỉ cần trong khoảnh khắc đưa chân, em thấy hạnh phúc là đủ. Sau này dù có mất nhau, đớn đau hay gì đó còn tệ hơn nữa, cũng hãy mỉm cười vì mình đã từng-trong một khoảnh khắc nào đó, hạnh phúc và an yên. Em sẽ thấy khó hiểu bởi những điều xảy ra trong đời, rằng nếu đã không phải là của nhau, sớm muộn gì cũng mất nhau, thì sao số phận còn run rủi cho em yêu thương người ấy? Nhưng em à, mọi thứ đều có thứ tự, những con số, bảng chữ cái, đèn giao thông. Kể cả định mệnh con người cũng vậy, hãy sống đúng thứ tự cuộc đời sắp xếp cho em, đi qua cay đắng và giông gió, để đến điểm bình yên cuối cùng.
Đừng đổ lỗi cho mình, cũng đừng trách móc họ, bởi họ không được ban quyền ở bên em lâu, chỉ thế thôi. Sẽ không có ai đến để mang đi đớn đau của em. Tôi chắc chắn như thế. Chỉ có em mạnh mẽ và yêu thương mình bằng cách vượt qua rồi như nhiên mỉm cười. Nhưng sau cùng, rồi sẽ có một người, không phải đến để chữa lành những tổn thương, mà đến đển cho em hy vọng, để em đặt xuống những gánh nặng quá khứ, và cùng người ấy đi về phía trước.
Video đang HOT
Sẽ có một người như vậy, của riêng em, duy nhất em. Điều em cần làm là mạnh mẽ giữ lấy bản thân không bị nỗi đau nuốt chửng, và chờ đợi.
Theo VNE
Con dâu tát mẹ chồng vì chồng ngoại tình
Thấy tôi vào, con bé nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa nhưng vẫn im lặng. Khi tôi vừa cất lời nói khéo cho con trai, nó tát tôi một cái "bốp"...
ảnh minh họa
Nếu người ngoài nhìn vào thì có lẽ gia đình tôi may mắn lắm khi có được cô con dâu xinh đẹp lại có công việc ổn định. Con bé luôn cười nói vui vẻ, cũng thường xuyên tạo ra tiếng cười cho mọi người. Nhưng "ở trong chăn mới biết chăn có rận" để mà thấm câu "đừng nhìn mặt mà bắt hình dong".
Những ngày đầu tiên về nhà, con bé là người luôn vui vẻ và hoà đồng, đôi khi có chút thẳng tính. Tôi cảm thấy gia đình mình may mắn hơn nhà người ta cứ phải e dè tiếng mẹ chồng, lời con dâu. Thương và quý con bé, tôi cũng xem dâu con như con cháu trong nhà nên tình cảm hai mẹ con rất tốt. Vợ chồng chúng nó cũng hoà thuận, quấn quýt bên nhau. Thấy mà mừng lắm!
Rồi một thời gian sau đó, khi tôi có đứa cháu Nội đầu tiên trong đời, gia đình tôi trở nên sum vầy hơn. Nhưng cũng là thời gian bắt đầu của nhiều chuyện không hay sau đó. Tôi không biết là con dâu tôi suốt thời gian qua nó che giấu tật xấu của nó hay là sau khi sinh con thì nó thay đổi. Tính nó trở nên nóng nảy hơn và những cơn giận của nó trở nên đáng sợ.
Thằng cháu bắt đầu lên bốn tuổi, tính hiếu động khiến cháu tôi không thể ở yên một chỗ được, nó muốn khám phá nhiều thứ xung quanh nên tất cả những đồ chơi mà gia đình mua cho, nó đem ra tháo gỡ hết. Mỗi lần như thế, con dâu tôi yêu cầu thằng bé dọn dẹp lại chỗ bừa bộn đó, nếu thằng nhóc không nghe thì những trận đòn xảy ra với nó là điều thường thấy.
Ban đầu là hai tát vào mông, dần dần là năm cái, mười cái, rồi những lần sau nữa là roi tre cứ quất liên tục vào lưng, tay rồi đến chân. Tôi có can cũng khó. Có lần thấy thương cháu quá, tôi cản con dâu thì bị nó xô ra rồi bảo: "Mẹ để yên cho con dạy cháu!".
Một lần, hai lần, rồi đến lần thứ ba tôi lao vào ôm thằng bé thì bị "dính" hai phát roi của con dâu. Xong con dâu tôi vứt cây roi rồi bỏ vào trong phòng đóng cửa. Còn tôi ở phòng ngoài dỗ thằng cháu khóc, nhìn mấy vết lằn mà xót xa rồi cũng chẳng để ý đến hai vết lằn trên bắp tay khi can trận đòn của con dâu đánh cháu mình.
Con dâu thường xuyên dạy dỗ con bằng đòn roi.
Chờ con trai tôi về, tôi nói nhỏ nhẹ lại với nó. Tôi bảo nó nói chuyện với vơ xem sao, chứ nóng tính quá đánh con nhỏ vậy rất là tội. Không hiểu con trai tôi nói gì, nhưng sáng hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà thì thấy con dâu dậy từ rất sớm để phụ tôi làm điểm tâm. Con dâu có xin lỗi tôi vì trận đòn nóng nảy ngày hôm qua. Nó cũng nói nó sẽ cố gắng kiềm chế.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, nó cứ nóng nảy như vậy. Tôi đành phải nói chuyện với nó về vấn đề này. Khi tôi hỏi chuyện thì con bé trả lời cũng rất thiệt tình. Những lúc nó bình thường, trong nó rất hiền và biết điều, thế nhưng không biết sao mỗi lần nó tức giận lại đáng sợ như thế.
Nói chuyện một hồi, con bé cũng kể rằng ngày bé, nó rất ngông vì chẳng ai dạy nó về phép tắc cả, chỉ toàn người ta chiều nó nên bản tính của nó muốn được phục tùng. Thời đi học cấp một mang tiếng đánh bạn, cấp hai khét tiếng ăn hiếp người khác, thậm chí có lần đánh bạn ngồi cạnh chảy máu. Lên cấp ba thì chẳng ai dám chơi với con dâu tôi.
Dần dần, khi lớn lên đi học xa nhà, con bé chuyển chỗ ở với bác nó, mà vì nó nể bác lại được bác lo lắng cho đầy đủ nên con bé luôn cố gắng kiềm chế mình. Rồi tưởng chừng như đã bỏ đi được cái tính nóng nảy đó. Nhưng thời gian gần đây, vừa chăm chồng con, vừa áp lực công việc nên không hiểu sao cơn nóng nảy tìm đến thường xuyên hơn. Nghe con dâu thiệt tình kể chuyện, tôi cũng khuyên nó nên tìm cách suy nghĩ lạc quan để kìm hãm cơn nóng nảy.
Vợ chồng nó cãi nhau lớn tiếng lắm.
Mấy tháng sau đó thì gia đình con trai tôi lục đục. Nói ra thật xấu hổ, con trai tôi lại ngoại tình công sở với một người cùng cơ quan. Con dâu tôi biết được nó vừa đau vừa giận lên, đúng lúc thằng cháu tôi lỡ tay làm bể hình của ba mẹ nó để trên bàn, thế là nó đánh con một trận lằn hết bắp chân, mặc cho tôi can như thế nào.
Khi con trai tôi vừa về, tôi nghe vợ chồng nó cãi nhau lớn tiếng lắm. Rồi con trai tôi mở cửa phòng đi ra ngoài. Con dâu tôi chạy từ phía sau dùng tay đánh túi bụi vào người chồng vừa buông miệng chửi "Đồ phản bội!". Tôi với ông nhà chạy lại để ôm con dâu lại và yêu cầu nó bình tinh, nhưng dường như bất lực. Khi nóng giận, con bé trở nên khoẻ chưa từng thấy, nó hất cả tôi lẫn ông nhà té ngã. Được một lúc, con trai tôi dùng sức ôm vợ thật chặt rồi đưa con bé nhốt trong phòng, mặc cho nó gao thét, hò hét, khóc lóc phía trong.
Con trai tôi mệt mỏi, ôm đầu rồi thở dài. Nó biết nó sai khi lừa dối vợ, nhưng cũng chỉ vui qua đường chứ không có ý gì khác. Tôi yêu cầu nó không nên có ý định ngoại tình, vì khi người phụ nữ theo chồng, họ phải hy sinh và lo lắng rất nhiều. Phản bội người phụ nữ của mình là điều trái đạo đức. Con trai tôi tỏ ra ân hận và biết lỗi, nhưng dường như con dâu còn rất nóng nên tạm thời để nó nguôi giận mới nói chuyện được.
Khoảng khuya hôm đó, khi nghe phía trong phòng con dâu im lặng, tôi quyết định vào để nói chuyện với nó. Thấy tôi vào, con bé nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa nhưng vẫn im lặng. Khi tôi vừa cất lời nói khéo cho con trai, nó tát tôi một cái "bốp" rồi nói gia đình tôi bao che cho con trai làm điều trái đạo đức, che dấu chuyện con trai ngoại tình rồi nhốt con dâu vào trong phòng. Tôi tức tối cũng tát lại con bé một cái chỉ mong cho nó tỉnh cơn nóng giận, chứ cứ thế này không thể nào an tâm ở với nó.
Con dâu nói gia đình tôi bao che cho con trai làm điều trái đạo đức.
Tôi quay lưng trở ra ngoài và nói thẳng với tất cả thành viên trong gia đình: "Nếu đến sáng mai, dâu con còn không biết xin lỗi hay tự sửa chữa bản tính này thì yêu cầu con bước ra khỏi cửa nhà này và không là dâu con gì nữa. Việc đánh chồng trước mắt ba mẹ là không thể chấp nhận, việc mẹ nhận đòn thay cho cháu Nội hết lần này đến lần khác cũng phải chấm dứt. Loại đàn bà thích bạo lực không thể nuôi dạy chồng con hay bất cứ ai an toàn!". Chồng tôi và con trai đứng im lặng. Còn con dâu tôi thì bật khóc!
Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy trên bàn ăn một lá thư của con dâu để lại. Trong thư, con dâu xin lỗi tôi và tất cả thành viên trong gia đình, con bé nhờ tôi chăm sóc giùm chồng con một thời gian, dặn tôi và ông nhà giữ gìn sức khoẻ, còn nó xin phép được lên chùa học đạo và học thiền định, tịnh tâm. Nó hứa sẽ cố gắng sửa sai để xứng đáng với gia đình này. Nó cũng không quên cảm ơn tôi vì những điều được học từ tôi...
Đọc thư con bé mà nước mắt tôi ngắn dài. Đúng là không ai toàn mỹ. Cầu mong con bé trở về và gia đình tôi được bình an.
Theo VNE
Gia đình tôi cấm lấy đàn ông bị vợ bỏ Chúng tôi quen nhau sau khi anh bị vợ bỏ. Qua nhiều lần trò chuyện và gặp gỡ tâm sự, chúng tôi yêu nhau từ khi nào không hay. Ảnh minh họa Yêu nhau được một năm thì gia đình tôi biết và phản đối. Bố mẹ nhận xét gương mặt anh không có cảm tình, rồi nghề nghiệp của anh không ổn...