Em là mùa thu của anh
Hôm nay, một ngày mùa thu vàng hoe và giòn giã, em nói lời chia tay anh bằng đôi mắt lạnh lùng và cái buông tay đầy dứt khoát. Anh biết, lần này là chia tay thực, chứ không còn là cái “chia tay dọa” như những lần trước.
Và anh cũng biết, lần này anh mất em, mất em thật rồi. Mùa thu trong anh đi mất, bỏ lại bộn bề cảm xúc ngổn ngang…
Em, có phải em đã hết yêu anh? Có phải thế không?Em, nhiều khi anh tự hỏi, anh làm gì sai mà em lại nhẫn tâm đến thế, hay phải chăng chẳng do anh đâu mà do em thay đổi. Em lỡ rung động với một người nào đó không phải anh, người nào đó trao cho em nhiều thứ rực rỡ sắc màu, lộng lẫy ánh sáng, nên vì thế mà em thu gọn những mảnh tình giản dị, mong manh anh gom góp gửi em vào xó nhà, chẳng màng ngó đến. Phải chăng anh chi là cơn gió thu thoảng qua trong cuộc đời hào nhoáng của em, là đám mây bồng bềnh thú vị nhất thời rồi bị em thờ ơ đuổi xua phút giao mùa.
Có phải vì những lần anh vô tâm ngủ gục khi đang nhắn tin chuyện trò với em mỗi tối?
Có phải vì anh không thể mua cho em những thứ phù du khiến em nở mày nở mặt với bạn bè, có phải vì anh rất hèn kém không?
Hay có phải vì anh yêu em chưa đủ nhiều, hoặc chưa đủ tốt, thể hiện tình cảm chưa đủ rõ, khiến em hiểu lầm rằng anh chán em, anh muốn rời bỏ em?
Ảnh minh họa: B.T
Không phải, không phải đâu em ơi, anh yêu em đến từng hơi thở. Không một phút giây nào anh ngừng nhớ về em, kể cả khi trong lúc ngủ.
Tại sao em nỡ buông tay khi trong lòng anh còn bộn bề những cảm xúc yêu em cháy bỏng?
Video đang HOT
Em có còn nhớ lời hẹn thề chúng ta từng trao nhau ở cầu Long Biên không, khi tàu chạy qua ồn ã và mặt sông Hồng thì ánh lên trong ánh hoàng hôn ráng muộn. Chiếc khóa xe đạp với vết bút xóa trắng phau nham nhở viết tên đôi mình trên đó, em còn nhớ chứ? Em còn nhớ chúng ta hứa gì chứ, lúc ấy người trên tàu hỏa còn chứng giám cho tình yêu mình cơ mà em…
“Anh hứa sẽ không rời xa em đến khi chết.”
“Em hứa sẽ ở bên anh đến khi em ngừng thở.”
Đau đớn là khi tim cả hai đều còn đập nhưng lại chẳng thể hòa chung nhịp được nữa rồi.
Chiếc chìa khóa của ổ khóa ấy, hai đứa mình đã ném đi thật xa, và nó chìm xuống thật sâu dưới đáy sông. Chiếc ổ ấy cứ bền vững bám vào thành cầu như nhân chứng cho tình yêu tha thiết của đôi mình, nhưng mình lại chẳng thể bền vững như vậy.
Thật đau lòng làm sao.
Em, em có nhớ anh không? Ngay lúc này, khi Hà Nội cựa quậy, trở mình, lăn nhẹ vào mùa thu, khi những ngọn gió nhảy nhót qua mái tóc anh, ôm trọn lấy chiếc lens máy ảnh em tặng anh, anh lại nhớ em vô ngần. Anh nhớ em đến ngạt thở, nhớ nụ cười, ánh mắt, bờ môi, nhớ tiếng em thổn thức khi giọt nước mắt nóng hổi em rơi, nhớ khi em hớn hở chạy quanh trung tâm thương mại khi được ăn chiếc kem ốc quế “dài nhất thế giới”…
Anh nhớ em nhiều, nhiều lắm. Nhưng biết làm sao, khi tình mình dang dở, ngày mai em về bên người khác, lại trao cho người ấy những yêu thương thanh khiết tựa thuở ban đầu em bước đến bên anh…
Chỉ còn anh đắm mình trong kỉ niệm, hằng ngày lấy ảnh em ra ngắm – những bức ảnh chụp mùa thu yêu dấu của anh đã nhòa đi vì nước mắt…
Nhớ và thương em vô ngần, mùa thu của anh…
Theo laodongthudo.vn
"Anh rất tốt, chỉ là em không yêu anh"
Khi ta yêu một người, dù người đó có dư thừa khiếm khuyết vẫn có thể chấp nhận được, còn khi ta không yêu một ai đó, dù họ có hoàn hảo đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Anh ngỏ lời yêu em vào một ngày trời mưa rất to. Em luôn tự hỏi, sao anh lại chọn tỏ tình vào một ngày trời mưa to như thế chứ. Để em nhìn anh bước đi lầm lũi trong cơn mưa ấy, cảm thấy mình sao tàn nhẫn đến lạ lùng.
Mình đã lớn lên cùng nhau, hai nhà cùng chung một bờ tường rào, chung cả tuổi thơ, chung rất nhiều kỉ niệm. Anh hơn em hai tuổi, nhưng anh không chỉ là anh, còn giống như một người bạn để em có thể chia sẻ tất cả mọi nỗi buồn vui khóc cười. Bố mẹ hai đứa mỗi lúc thấy chúng mình quấn quýt thường đùa với nhau: "Sau này chúng ta làm thông gia thì gần quá". Những lúc như thế, em thường cười ngặt nghẽo, y hệt như nghe một câu chuyện cười.
Rồi em biết yêu. Trái tim thiếu nữ của em đã rung động trước một chàng trai. Em hồn nhiên kể anh nghe về người ấy, tình yêu đầu đầy nồng nhiệt si mê. Em đã không hề biết rằng anh im lặng không phải để lắng nghe như mọi khi, chỉ là trái tim anh đang có nỗi niềm riêng chưa nói.
Cho đến buối tối hôm đó, trời mưa rất to, anh nói anh đang đứng ngoài cổng chờ em. Em vừa ló mặt ra anh đã không ngập ngừng nói thẳng: "Nếu anh không nói, e rằng sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Em à, anh... yêu em".
Em không thể miêu tả lại cảm giác lúc đó của em như thế nào, có cái gì đó không thật, có cái gì đó như sụp đổ vỡ vụn trong lòng. Hóa ra là những thân thiết, những vô tư trong sáng bấy lâu nay đã bị lời tỏ tình của anh khiến cho chao đảo.
Em thấy anh như vừa cướp mất một cái gì đó rất quan trọng mà em không thể gọi tên. Chính em cũng không biết phải nói thế nào trước ánh mắt anh chờ đợi:
- Em luôn coi anh là một người anh tốt, rất tốt, và chỉ vậy thôi
- Anh hiểu rồi!
Anh nói, rồi quay lưng đi về nhà, mặc kệ trời đang mưa xối xả. Áo anh ướt đẫm, tóc anh ướt đẫm. Em luôn tự hỏi, tại sao anh lại chọn tỏ tình với em vào một ngày mưa to như thế. Để em nhìn anh bước đi lầm lũi, cảm giác mình tàn nhẫn đến lạ lùng.
Từ sau hôm đó, anh tránh mặt em. Anh thuê nhà ở thành phố, ít khi về nhà như trước. Bố mẹ anh nói anh bận học, bận đi làm, quay như chong chóng. Hai bác kêu em gọi anh siêng siêng về nhà. Nhưng cũng từ hôm đó, em không dám nhắn tin gọi điện cho anh. Em đã khóc rất nhiều, nuối tiếc tình cảm thơ ngây của chúng ta, nhiều khi khát thèm được trở về những tháng năm dại khờ như trước.
Có lần anh hỏi em: "Em luôn nói anh tốt, luôn nói sẽ thật diễm phúc cho người con gái nào có được anh. Vậy sao em lại không nhận lấy diễm phúc đó. Cậu ta hơn anh ở chỗ nào mà có thể chiếm được trái tim em, còn anh thì không được?". Khi anh nói những câu hờn trách đó, em vẫn cảm nhận rất rõ mỗi lời đều chan chứa những yêu thương. Nhưng em cũng chỉ biết cúi mặt lặng im, không biết nói sao cho anh vui cả.
Em biết, anh thương em rất nhiều, anh là một chàng trai có nhiều ưu điểm vượt trội. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người gần gũi, chia sẻ, cùng tháo gỡ mọi nỗi niềm vụn vặt. Anh như là siêu nhân để bất cứ khi nào em cần đều có mặt. Những khi tranh cãi, anh luôn chủ động chịu thua, những lúc em giận hờn, anh luôn nhận sai dù anh là người đúng. Mẹ em từng nói "Chỉ có nó mới chiều mày được như vậy thôi". Em biết, không ít cô gái vì anh mà tương tư rung động.
Nhưng, tình cảm của em dành cho anh chỉ dừng lại ở đó, như một người bạn, như một người anh, gần nhau cũng chỉ đến thế thôi, không thể gần nhau hơn được nữa. Em đã từ chối anh, một chàng trai rất tốt, chỉ để yêu một chàng trai chẳng tốt bằng. Người em yêu- một chàng trai quá đỗi bình thường, không có gì nổi bật, không có gì xuất sắc, nếu đem so với anh thì đúng là một trời một vực, thậm chí, người đó còn hay làm em khóc, không như anh chỉ khiến em cười. Thật buồn cười, nhưng có lẽ tình yêu chính là như vậy.
Khi ta yêu một người, dù người đó có dư thừa khiếm khuyết vẫn có thể chấp nhận được, còn khi ta không yêu một ai đó, dù họ có hoàn hảo đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tình yêu cũng giống như những món ăn, dù sơn hào hải vị đắt đỏ đến mấy mà không hợp khẩu vị ta thì ta cũng thấy không ngon, không ăn được, còn những món đơn giản dân dã mà vừa miệng thì cũng say mê. Yêu một người cũng vậy thôi, không cần đối phương phải thật tốt, thật hoàn hảo, chỉ cần thấy hợp với nhau là được.
Nên anh ạ, nếu có thể, hãy coi như lời yêu em anh chưa từng nói. Hãy đối với em như cô em gái nhỏ như anh vẫn từng thương. Nếu như không thể thân thiết được như xưa, đơn giản hãy coi em như một cô nàng hàng xóm. Đừng buồn, cũng đừng giận em. Ai cũng có những lựa chọn cho mình, cả những con đường đi, và cảm xúc của riêng mình nữa.
Rồi chắc chắn sẽ có một ngày hình bóng em trong tim anh sẽ được thay bằng một hình bóng khác. Người từ chối ở bên cạnh anh chắc chắn sẽ không bằng người vì anh mà đến, ở cạnh bên và cùng anh đồng hành. Em tin, một chàng trai tốt như anh, không lẽ gì lại không hạnh phúc.
Anh nhé, đừng hỏi em vì sao anh tốt như vậy mà em lại không thể yêu anh. Nếu tình yêu có thể dùng lý trí mà phân tích và lựa chọn cho rạch ròi, hẳn là tình yêu đó đã không còn đúng nghĩa. Có những người xuất hiện trong đời ta chỉ để lưu lại một dấu ấn trong tim chứ không đồng hành cùng ta suốt cuộc đời này được. Chuyện của chúng mình chắc cũng giống vậy thôi.
Sam
Theo guu.vn
Hẹn hò rồi yêu... trên mạng: Cuốn nhật ký Yahoo! Messenger Tôi còn nhớ như in - thứ ba ngày 17.7.2018, Yahoo gởi tin nhắn "khai tử" Yahoo! Messenger, lúc đó tôi đã rơi nước mắt. Bởi "cả một trời yêu", cả một trời kỷ niệm" của tôi về mối tình đầu đều nằm... trên từng dòng chat. Yahoo! Messenger là "nhịp cầu" để những người yêu nhau... hết giận, hết hờn Ăn, ngủ,...