Em là loại con dâu mất dạy mới bị bố chồng đ.ánh?
Bố chồng em tát cho em một cái trời giáng và đuổi em ra khỏi nhà. Ông nói rằng: “Mày về thu dọn đồ cút ngay ra khỏi nhà tao. Sáng mai về nhà, tao không còn muốn thấy mặt mày”.
ảnh minh họa
Hơn 5 tháng nay, em đã ra khỏi nhà chồng và thuê nhà sống trên Hà Nội một mình. Vợ chồng em không l.y h.ôn nhưng cũng như đang sống ly thân. Hàng ngày chồng em vẫn ở với bố mẹ chồng và từ quê ra Hà Nội làm. Anh cũng đón con trai tuần 5 buổi từ nhà ra Hà Nội học buổi sáng. Chiều tan sở, anh lại đón con về với ông bà nội. Còn em chỉ ở với con trai 2 hôm cuối tuần.
Chuyện của nhà em là như thế này. Em và chồng em đều là người tỉnh lẻ. Em là con gái Thái Bình còn chồng em là người Thường Tín. Vì nhà chồng ở cách Hà Nội không xa nên hàng ngày vợ chồng em vẫn đi đi về về và sống cùng với bố mẹ chồng.
Chồng em là người đàn ông rất hiền lành và cũng khá biết điều. Tuy nhiên, bố mẹ chồng em thì có phần gia trưởng và xét nét con dâu. Nhiều lần, mẹ chồng em thủ thỉ rằng chồng không phải là người bằng vai phải lứa với em. Do đó, em là vợ thì phải 100% nghe lời chồng, phải phục vụ chồng và nhà chồng toàn tâm toàn ý.
Mẹ chồng em không chỉ nói điều này với em 1-2 lần mà nói rất thường xuyên. Em cũng có kể với chồng thì chồng cũng cho rằng bà nói đúng vì thuyền theo lái, gái theo chồng.
Nhưng mâu thuẫn ngấm ngầm chưa dưng ở tại đó. Chỉ vì đứa con trai 3 t.uổi mà em và bố mẹ chồng lại bùng phát mâu thuẫn dữ dội. Và sau vụ đó, em bị đuổi ra khỏi nhà chồng.
Chẳng là mấy tháng trước, chồng em phải đi công tác Tuần Châu 5 ngày. Thế là ở nhà chỉ có 2 mẹ con em và bố mẹ chồng. Nhà chồng em có một cái nhà khác trên ao cá thầu của làng cách đó một đoạn khá xa. Buổi tối, bố mẹ chồng em thường lên đó ngủ để trông ao cá và sáng sớm sẽ về.
Video đang HOT
Lúc ấy là gần 8h tối, khi ông bà nội đang chuẩn bị lên ao cá thì thằng con trai em đòi đi theo và bảo sẽ ngủ trên đó cùng ông bà nội. Thế là, bố chồng em sẵn tính chiều cháu cứ bế cháu đi không nói với con dâu một lời.
Vì sẵn có tâm trạng buồn bực, chồng lại không có nhà, có mỗi đứa con ngủ cùng thì bố mẹ chồng lại đưa đi mà không nói với mình nên em chạy theo bảo “Ông ơi, đừng cho cháu đi, để cháu ở nhà với con”. Ông bảo “Cho nó đi cũng được, nó muốn thế”. Thế rồi ông vẫn bế cháu đi ra cổng nhà. Còn tất nhiên, con trai em lúc ấy cũng đồng ý và muốn đi với ông lên ao.
Ở nhà một mình, sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, thấy buồn quá nên em lấy điện thoại gọi cho chồng kêu la. Chồng em cũng động viên bảo thôi con muốn đi cùng ông thì cứ để con ngủ trên đấy. Anh còn động viên vợ đi ngủ sớm nữa.
Nằm mãi không ngủ, em liền gọi điện lên ao cá để gặp ông bà nội. Ông bà nội cũng bảo đêm rồi, con ngủ đi, cháu cũng ngủ rồi. Nếu có gì để mai nói.
Thấy thái độ của ông bà nội như thế, em liền đi bộ lên ao và gọi với ông bà cho đón cháu về ngủ. Lúc này, ông nội cháu mở cửa cho em vào bế cháu. Thái độ của bố chồng lúc này đã bực bội.
Ông nói nặng với em rằng: “Mày sợ tao cướp mất con của mày sao mà đêm hôm còn dở người lên đòi bế nó về”. Em lúc ấy cũng bực nên nói hỗn: “Không có ý định thế sao ông bà cứ nằng nặc phải cho nó lên đây”.
Vậy là bố chồng em tát cho em một cái trời giáng và đuổi em ra khỏi nhà. Ông nói rằng: “Mày về thu dọn đồ cút ngay ra khỏi nhà tao. Sáng mai về nhà, tao không còn muốn thấy mặt mày”.
Khi em về đến nhà, em đã thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của chồng. Em gọi lại, chả cần nghe vợ nói, anh đã tuôn một tràng bảo em là đứa con dâu mất dạy, hỗn láo với bố mẹ chồng. Rồi anh cũng bảo em cút ngay ra khỏi nhà trong đêm vì không muốn có một người vợ mất nết như em.
Từ khi em đi ra khỏi nhà chồng và lên Hà Nội vừa trọ vừa đi làm, bố chồng em cũng b.ắn tin rằng, sẽ không bao giờ tha thứ cho đứa con dâu này. Chồng em, từ ngày đó cũng không thèm coi em là vợ.
Giờ em biết làm sao đây. Mấy lần nghĩ lại, em cũng nghĩ mình quá đáng, mất dạy và muốn về xin lỗi bố chồng. Song bố chồng em không muốn nghe em nói lời xin lỗi. Nhưng em cũng nghĩ, bố mẹ chồng và chồng em quá ghê gớm. Cùng người nhà với nhau, nếu họ vẫn coi em là con dâu thì chuyện to hóa nhỏ rồi. Đằng này, họ cứ chuyện bé xé ra to.
Theo PNT
“Đừng nên nghe lời ngon ngọt của nó...”
Đến lần thứ ba Bảo đ.ánh tôi thì mẹ mới biết. Bà nói: "Mới quen nhau mà nó đ.ánh như vậy, mai mốt lấy về chắc nó g.iết con".
Tôi rất giận anh hai đã nói cho mẹ biết nhưng vẫn cố bênh vực Bảo: "Tại con nói xóc nên ảnh giận chớ đâu phải tự nhiên mà ảnh đ.ánh c.on đâu mẹ? Con gái của mẹ đâu có vừa gì".
Mẹ kêu tôi đưa Bảo về nhà để mẹ nói chuyện. Nhưng từ sau hôm bị mẹ phát hiện đã đ.ánh tôi, Bảo không dám đến nhà nữa. Tôi năn nỉ cách gì, anh cũng lắc đầu: "Anh sợ mẹ c.hửi lắm". Tôi bảo nếu sợ như vậy, không lẽ cả đời anh không gặp ba mẹ tôi sao? Vậy thì chuyện cưới xin của chúng tôi sẽ thế nào? "Chừng nào tới đó rồi tính"- Bảo dứt khoát.
Một bữa, tôi vô tình nói cho Bảo biết tôi phải đưa ba mẹ ra phòng công chứng để làm giấy tờ nhà, nghe vậy Bảo hỏi dồn: "Ba mẹ làm di chúc cho tài sản hả? Cho ai vậy?". Tôi gật đầu: "Cho anh hai". "Sao không cho em? Em cũng là con mà?". Tôi bảo đó là tài sản của ba mẹ, ông bà muốn cho ai là quyền của họ, tôi không can thiệp. Thật ra hôm đó ba mẹ ra công chứng là để ủy quyền cho anh hai quản lý cơ sở sản xuất dầu dừa của gia đình vì ba đã yếu.
Không ngờ mấy hôm sau, Bảo chủ động bảo tôi: "Hay là... em đưa anh về thăm ba mẹ? Nói gì thì nói, mình cũng là con cái, không lẽ lại giận cha mẹ?". Tôi nghe vậy thì mừng húm. Vậy là tôi đưa anh về. Ba mẹ tôi không tỏ vẻ gì. Chỉ đến khi ăn cơm xong, ngồi uống nước nói chuyện, mẹ tôi mới hỏi: "Cháu có định đưa gia đình vô bàn chuyện của hai đứa chưa?". Bảo ấp úng: "Dạ... cũng chưa ạ. Công ăn việc làm của con chưa ổn định nên con muốn chờ thêm một thời gian nữa".
Thật ra hôm đó ba mẹ ra công chứng là để ủy quyền cho anh hai quản lý cơ sở sản xuất dầu dừa của gia đình vì ba đã yếu. (ảnh minh họa)
Mẹ tôi nhìn thẳng mặt Bảo: "Có tính thì tính bây giờ, sớm sủa gì nữa đâu mà lần lựa. Năm nay con Phương 26 t.uổi rồi. Mà bác nói trước, con bác đẻ ra, nuôi tới lớn, cho ăn học đàng hoàng, bác chưa đ.ánh nó một roi nào. Nếu mà cháu còn đ.ánh nó nữa thì bác không có gả đâu". Bảo vò đầu bức tóc nói rằng tại tính mình nóng nảy, đi làm công trường với dân giang hồ tứ chiếng nên bị ảnh hưởng. "Con hứa sẽ cố gắng sửa đổi"- Bảo nói với ba mẹ tôi.
Ba tôi nãy giờ ngồi im, đến lúc đó mới lên tiếng: "Dù gì thì cháu cũng là người có ăn học. Kỹ sư đại học Bách khoa chớ không phải kẻ vô học, phải nói năng, hành xử cho đúng mực là người có văn hóa". "Dạ, con biết rồi"- Bảo cúi mặt.
Sau hôm đó, anh bảo tôi: "Ba mẹ em đúng là... Ông bà có ăn đời ở kiếp với em đâu mà hăm với dọa". Tôi bảo anh: "Lại chứng nào tật nấy rồi. Nhịn cha mẹ có lỗ lã gì mà không chịu làm? Anh đã hứa rồi đó. Còn đ.ánh em thì mẹ không có gả đâu". "Không gả thì dẫn đại. Tới chừng đó coi ai lỗ?"- Bảo nhăn mặt.
Được chừng 4 tháng, hôm đó Bảo đi làm công trình ở Cà Mau về, tôi phát hiện b.ao c.ao s.u trong quần áo của anh nên tra hỏi. Biết là không thể chối cãi, anh thú nhận: "Nhưng anh cũng biết làm sao cho an toàn. Đó cũng là thương em, giữ gìn cho em. Chớ thử hỏi một thằng đàn ông sức dài vai rộng như anh mà xa vợ cả tháng, làm sao mà chịu nổi".
Tôi tức giận nặng lời. Nói qua nói lại một hồi, Bảo lại giở thói côn đồ. Anh đ.ánh tôi, sơ ý thế nào mà trúng ngay đuôi mắt bầm tím. Tôi giận Bảo đã phản bội tôi để đi lại với những người phụ nữ khác, khi bị phát hiện lại còn đ.ánh tôi: "Đã vậy thì từ nay đường ai nấy đi".
Tôi chạy về nhà, nằm khóc vùi. Lần này khi mẹ hỏi, tôi không cần giấu giếm. Tôi kể với mẹ tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tôi và anh đã ăn ở với nhau như vợ chồng từ mấy năm qua. Nghe vậy, mẹ tôi lặng lẽ khóc. Lát sau bà mới nói: "Con bỏ nó đi. Thứ đàn ông như vậy, không đáng để lấy làm chồng đâu. Còn cái chuyện trai gái ăn nằm với nhau, không có người này thì có người khác, đừng vì những thứ ham muốn tầm thường đó mả hủy hoại cuộc đời mình".
Ngay lúc đó, tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo. Tôi nhớ quãng thời gian 6 năm quen nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi gặp và yêu Bảo ngay lần đầu tiên khi trường anh và trường tôi tổ chức giao lưu nhân ngày 9 tháng 1. Khi ấy, Bảo đã ôm đàn ghi-ta đệm cho bạn bè hát bài "Dậy mà đi" khiến tôi mê mẩn. Sau đó, tôi đã chủ động đi tìm anh... Trong mắt tôi, Bảo là người đàn ông đích thực, lắm tài vặt, ăn nói có duyên. Sau này khi đã trao thân cho anh, tôi còn phát hiện nơi anh một người đàn ông cuồng nhiệt có thể làm đắm say tất cả những người phụ nữ nào đã lên giường với anh một lần.
Tôi nhớ tất cả những điều đó đúng lúc Bảo gọi điện thoại cho tôi. Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm. "Anh xin thề độc. Anh mà còn lăng nhăng bậy bạ, còn đ.ánh em thì trời đ.ánh anh đi". Tuy không thấy mặt nhưng chỉ nghe anh nói, tôi đã thấy xốn xang trong lòng. Anh đã thề độc như vậy thì có lẽ sẽ không dám vi phạm lời thề.
Bất giác tôi muốn chạy đến gặp anh, muốn tha thứ cho anh, muốn tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc bên anh như chúng tôi đã từng có... Thế nhưng tôi chợt nhớ, hình như có lần anh đã nói như vậy khi tôi đòi chia tay sau một trận đòn nhừ tử. Tôi chợt nhớ lời mẹ: "Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó. Cái tánh thằng đó như vậy là không bao giờ sửa đổi đâu con".
Thật lòng tôi đang ngổn ngang giữa thương và giận, giữa tiến và dừng... Những người ở ngoài sáng suốt, hãy nhìn vào và cho tôi biết, tôi phải làm sao khi chuông điện thoại của Bảo vẫn gióng giả từng giờ...
Theo VNE