Em là gì trong trái tim anh?
Anh và em vẫn yêu nhau nhưng khoảng cách giữa hai trái tim thì đã thay đổi.
Hà Nội lại kéo dài những ngày mưa anh à, cảm giác thật buồn và tệ. Nhớ lại những ngày tháng đã qua em chỉ muốn gục ngã thôi nhưng em đã không để mình mềm yếu như thế. Bản thân em cũng không hiểu vì sao?
Người ta nói rằng, khi yêu một ai đó, mọi thứ trong mắt ta đều biến thành màu hồng phải không anh? Vậy mà màu hồng trong mắt của em giờ đây đã ngả sang màu của bóng đêm rồi. Xung quanh em là bóng đêm cùng một nỗi buồn dài miên man và cả những giọt nước mắt nữa. Đã đôi lúc em từng ước, mình có thể trở nên thật vĩ đại để đi qua hết những đau khổ trong cuộc đời, thật vĩ đại để có thể quên đi một quá khứ không trọn vẹn đó chính là anh.
“”Em thật ngốc”" - Anh vẫn thường nói với em như thế. Có lẽ, trong mắt anh em chưa bao giờ là người lớn. Em là một con bé ngốc nghếch với những câu nói và suy nghĩ thật trẻ con nhưng tại sao lại biết yêu anh nhiều đến thế? “” Tại sao lại trẻ con nhỉ?”"- Rồi em lại tự trả lời: là sinh nhật thứ 20 rồi còn gì, ngoảnh lại cũng thấy thật xa xôi đó thôi. Và em cười…
Quá khứ 3 năm trôi đi, chưa một lần anh nhớ đến ngày sinh nhật của em anh cũng chưa một lần hỏi rằng em thích ăn nhất món gì, hay hôm nay trời có giông em nhớ mang theo dù kẻo ướt… Em thấy tủi thân ghê gớm. Nhưng điều đó đã thấm là bao khi ngay đến cả những ngày lễ lớn như 8/3, 20/10, rồi cả valentine nữa em cũng không nhận được một lời chúc ngọt ngào từ anh. Những câu nói tưởng chừng như vụn vặt và tầm phào đó lại trở nên thật xa xỉ với một cô bé như em anh à. Có lẽ, cách anh dành tình yêu của mình cho em cũng thật đặc biệt, và em chờ đợi một điều gì đó bất ngờ hơn thế.
Em còn nhớ như in cái cảm giác lần đầu tiên chúng ta gặp nhau: thật vội vã trong cơn mưa, cảm giác còn vẹn nguyên như lúc ban đầu vậy. Lúc đó em còn không nhìn rõ mặt anh… chúng mình chỉ nói với nhau những câu chuyện vu vơ, giờ nghĩ lại thấy thật trẻ con làm sao. Những tưởng rằng anh và em chỉ có thể trở thành những người bạn tốt, vậy mà cả hai đều không thể vượt qua khỏi những cám dỗ của một thứ thuốc thần bí “”tình yêu”". Anh đã nói yêu em thật nhiều. Hạnh phúc bỗng nhiên ùa về, em như đang được đi giữa cánh đồng bất tận những hoa và gió, nơi đó có anh. Trái tim em như mở rộng hơn để tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc của mối tình đầu trong sáng.
Em đã quen với cái cách được anh quan tâm nhiều hơn, em cũng cho mình cái quyền được nũng nịu anh. Anh nói em thật đáng yêu. Em đã trở nên thật dịu dàng, nữ tính đến lạ thường trong mắt những người bạn của mình. Em thật sự đã thay đổi rất nhiều và em cảm ơn anh vì điều đó!
Chúng ta cũng đã từng có với nhau rất nhiều kỉ niệm: vui, buồn, giận hờn… cũng đã có những cuộc chia ly trong một khoảng thời gian nào đó và cả hai đều có những lí do để vượt qua. Gia đình hai bên luôn ủng hộ, vun đắp cho tình yêu của anh và em khiến em càng tin tưởng vào tình yêu của chúng mình… rồi em lại yêu anh nhiều hơn.
Video đang HOT
Tình yêu của anh và em tưởng như sẽ thật êm đềm, cả hai sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống để đi đến một bến bờ bình yên. Nhưng rồi cuộc sống vốn không như những gì ta trông đợi. Em nhận được giấy báo đậu Đại Học, niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Tâm trạng rối bời, em không biết mình phải nên thế nào nữa. Lẽ nào, để có được một tình yêu trọn vẹn, con người ta phải đánh đổi nhiều thứ đến như vậy? Em đã không tin vào điều đó và em đã chấp nhận thử thách. Anh và em vẫn yêu nhau nhưng khoảng cách giữa hai trái tim thì đã thay đổi.
Ngày thu dọn hành trang lên Hà Nội nhập học, anh đã không tiễn chân em. Anh đã im lặng mấy ngày trước đó, là do anh ích kỉ hay không cầm nổi những thay đổi quá đột ngột về những gì đang diễn ra ở hiện tại? Anh cũng không có một lời giải thích và em cũng cố để quên đi điều đó.
Em sẽ mở rộng trái tim mình để đón một trái tim khác yêu em hơn anh (Ảnh minh họa)
Ngày tháng cứ thế trôi, em đã vượt qua được một năm đầy sóng gió. Nhưng người đời vẫn thường nói: xa mặt thì cách lòng. Khi những tin nhắn đột ngột ít đi, những cuộc điện thoại dường như không còn nữa thì lúc đó em biết trái tim anh đã thay đổi. Em đã từng ngồi suy nghĩ suốt đêm để tìm ra một lí do vì sao anh lại như vậy, còn kết quả lại chỉ là con số không tròn trĩnh. Ừ thì công việc của anh vất vả, rồi thì công việc gia đình nữa, gánh nặng đè lên vai anh… em sẽ tha thứ và chờ đợi một lời giải thích. Nhưng em đã nhận được gì? Chẳng gì cả khi em càng cố gắng tìm kiếm một lí do, em càng không phải là kẻ lúc nào cũng đi nũng nịu để van xin một thứ tình cảm ích kỉ. Chỉ đáng buồn cho chính mình, tại sao lúc em cô đơn nhất, cần anh nhất thì anh lại hờ hững với em như vậy? Anh có nỗi khổ gì, tại sao không thể cùng em chia sẻ? Hay em đã làm điều gì sai? Phải chăng yêu anhnhiều là có tội?
Em đã gục ngã, cái ngày mà em không mong chờ ấy rồi lại đến. Em vẫn không thể nào tin vào mắt mình nữa. Anh đã im lặng nhưng em vẫn chờ đợi và càng chờ đợi thì càng khiến em tuyệt vọng nhiều hơn. Lại những ngày dài tăm tối trong em. Mùa thu Hà Nội ngày đó sao buồn đến thế? Những ngày nhốt mình trong bóng đêm, em đã cố gắng để quên anh, em đã thử tìm đủ mọi cách để hành hạ bản thân mình. Trách mình thật ngốc vì đã yêu anh nhiều như vậy. Cảm giác không còn con đường nào để bước, em nghĩ đến cái chết… Em đã xóa số điện thoại của anh trong danh bạ nhưng không thể nào xóa nổi hình ảnh của anh trong trái tim mình. Lẽ nào, khi yêu người ta lại trở nên mù quáng đến như vậy?
Tuyệt vọng là cảm giác đeo đuổi em suốt thời gian dài. Gần một năm em ôm quá khứ buồn về tình yêu. Tưởng như cuộc đời mình em không thể yêu thêm một ai đó nhiều như yêu anh. Cho đến một ngày, chuông điện thoại của em rung lên. Tin nhắn từ một số điện thoại lạ: “”Em đang làm gì thế? Noel này có đi chơi ở đâu không?”" Em đã không trả lời. Rồi vài ngày sau đó, em nhận một cuộc điện thoại từ anh. Em đã run lên vì không biết mơ hay thật, em đã dũng cảm nhấc máy. Anh hỏi thăm em như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi nhắn tin cho em: “ “Anh xin lỗi vì những ngày qua đã làm cho em phải đau khổ, hãy tha thứ và cho anh một cơ hội”". Ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, dù còn rất yêu anh nhưng em đã che đậy đi niềm hạnh phúc, em suy nghĩ chín chắn hơn. Chấp nhận tha thứ cho anh nhưng tình cảm của em giờ đây đầy những nghi ngờ. Và em cảm thấy thật có lỗi với chính mình vì đã không yêu anh nhiều như lời em nói. Anh lại quan tâm em nhiều hơn khiến em thấy thật ngán ngẩm và mệt mỏi. Em lạnh lùng thì anh lại càng tỏ ra quan tâm em hơn, càng người lớn hơn. Cảm thấy không thể phụ tấm lòng của người đã yêu mình, em đã đón nhận lại tình cảm của anh một lần nữa bằng con tim chân thành. Em vẫn luôn hi vọng, lòng chung thủy của mình sẽ không đặt nhầm nơi trái tim anh.
Lại những tháng ngày sống trong hạnh phúc. Em đã có tất cả, rất trọn vẹn. Lại một lần nữa được quan tâm lo lắng cho một người mỗi ngày. Em đã yêu anh bằng cả tấm lòng nhưng rồi nhận lại là gì? Quá khứ lặp lại, vui buồn lại ùa về. Anh lại một lần nữa rời xa em không một lí do. Không có lời chia tay như bao cuộc tình khác, sự âm thầm của anh lại một lần nữa làm cho trái tim em chết lặng. Khoảng trống ấy bao giờ mới lại được lấp đầy và có thể sẽ là vĩnh viễn.
Đau. Anh à, sao anh lại có thể tàn nhẫn với người anh yêu như vậy? Thật ra, em là gì trong trái tim anh?
Trái tim em giờ thì đã thật sự mệt mỏi. Cuộc đời quả thật rất tàn nhẫn: li hợp- hợp tan. Tình cảm của chúng ta đã thật sự tan vỡ rồi. Anh và em đã đi quá xa giới hạn, khoảng cách địa lí đã đưa trái tim anh đi quá xa. Im lặng quả là một kết thúc thật buồn nhưng em sẽ học cách chấp nhận điều đó, học cách buông tay khi người đó không cần em nữa. Rồi tình yêu của em dành cho anh cũng sẽ tan biến vào cát bụi, tan và không đọng lại dư vị.
Chia tay xong rồi thì sao nữa? Anh giờ đây thế nào, có vui và hạnh phúc không? Em thật sự sẽ không bao giờ hiểu được anh. Con đường của em bây giờ chỉ đẫm nước mắt và nước mắt thôi anh à. Và có lẽ, đến muôn đời em cũng không bao giờ hiểu được vì sao anh ra đi mà không nói với em một lời. Và anh nợ em một lời giải thích!
Sau những tháng ngày tăm tối đó, tưởng như bàn chân em không thể nào gượng dậy để đi tiếp quãng đường còn lại. Những ngày mưa rồi cũng sẽ qua, không bao giờ là mãi mãi. Lời hứa khi chúng mình còn yêu nhau gì mà ngôi nhà và những đứa trẻ, tất cả đã không còn nữa. Hình ảnh anh rồi cũng sẽ trở thành kỉ niệm buồn, không còn u uẩn trong tâm trí của em. Tự hứa với lòng mình sẽ không cho anh một cơ hội nào khác. Dù biết làm được điều đó với em vẫn là thử thách nhưng em sẽ cố gắng. Em sẽ tập sống tốt, sống quên đi cái cảm giác có anh bên mình, sống quên đi cái cảm giác nhớ anh mỗi khi mưa về, quên đi mối tình đầu trong sáng… và quên đi tất cả, cuộc sống trước kia khi có anh. Em sẽ mở rộng trái tim mình để đón một trái tim khác yêu em hơn anh. Và người đó sẽ không bao giờ là anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh xa xôi....
Em sẽ không cười đâu, em cũng không vui đùa....đi dưới nắng lòng em không ấm đâu....Em vẫn nhớ anh như ngày đầu, vẫn yêu anh tha thiết...Dù xa nhau!
Em đã nghĩ rằng cứ mỉm cười rồi tất cả cũng qua thôi...nhưng đó không phải là cách đúng phải không anh em cũng không tìm đến người khác để quên đi nỗi đau vì bất cứ một sự thay thế nào trong lúc này cũng chỉ là khập khiễng, chắp vá....mà sự chắp vá có bao giờ bớt đau? Em ngồi đây đối diện với lòng mình, với sự mất mát của chính mình, em khóc....vì chỉ có cách đó mới giúp em bình tâm, thanh thản khi mất anh dù vẫn đau....Cách tốt nhất quên đi nỗi đau là đối diện với nó phải không anh?
Em chỉ lạ là ngày ngày em đi trên đường, ngang qua những cặp đôi yêu nhau, ngang qua những cái ôm, những vòng tay siết chặt, ngang qua những ánh mắt yêu thương, ngang qua những nụ hôn vừa đằm thắm, dịu dàng vừa cuồng nhiệt, mắt em hướng đi nơi khác trước khi em ý thức được là phải quay đi...lòng em phẳng lặng như hồ nước những ngày không gió....em lạ một điều là em không còn thấy tim mình muốn vỡ ra, em lạ là em không nhìn thấy bọn mình trong họ dù trước đây ngồi giữa bốn bức tường em vẫn thấy anh và em tay trong tay....Em thấy lạ lắm và thầm cám ơn .... dù mặt hồ có bình lặng đến đâu, dù trời có bình yên xanh trong- nhưng ai biết lòng sông đầy sóng ngầm, ai biết trời xanh một ngày giông gió? Em biết cảm giác ấy chỉ hy hữu, thoáng qua thôi thế nên em cám ơn tất cả dù chỉ là cơn gió ngang qua nỗi đau này....Em đón nhận sự bình thản và chuẩn bị tinh thần cho bão táp của lòng em....
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Sáng nay thức giậy, vẫn thấy như những ngày trước khi còn có anh nhưng chỉ vài giây sau em mới thấy lòng ngực nhói lên....nỗi đau dường như không còn đau như ngày hôm qua, nhưng lòng em không bao giờ lành lại....em đã tự tay làm tan nát lòng mình...
Anh còn yêu em không? Đừng bực mình khi em hỏi vậy anh nhé. Em sẽ không níu kéo nữa đâu, sẽ không bắt anh phải về bên em, không bắt anh phải gượng gạo gọi em là em yêu....Em chỉ muốn biết rằng anh có còn yêu em. Anh đã nói rồi nhưng em chưa tin được, em không tin.....Em nhắn tin rất vui vẻ với anh vì em muốn anh sống thoải mái, em nghe anh vì em biết em đã sai....em xa anh vì em biết em phải "F5" mình lại, em chia tay vì em cần thời gian để làm người lớn....chứ không phải vì tin anh đã hết yêu em.....
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Một người ra đi, để người ở lại hoàn thiện mình, biết đâu, đi một vòng lớn rồi lại gặp nhau. Khi tình yêu vẫn còn trong trái tim này. Thì, em vẫn đợi ....
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nơi đó là bình yên? Anh đã rất ân hận, tự trách bản thân vì không dành cho em nhiều thời gian hơn, không lắng nghe em tâm sự nhiều hơn. Huy Nguyễn Thế là em cũng quyết định rời xa anh. Giờ đây, em đã không còn bên anh nữa, em thật sự ra đi, mặc cho trái tim anh đang lỗi nhịp vì em. Ở nơi...