Em không thể quên anh
Em thật không ngờ con tim em yếu đuối đến như vậy. Em phải làm gì khi mà hình bóng anh ngày càng khắc sâu vào tâm trí em đây. Ngày ngày nhìn thấy anh khiến con tim em luôn xáo động. Em cứ tưởng rằng anh chỉ là cơn gió nhẹ thoáng qua đời em là giây phút yếu mềm của trái tim em.
Rồi em sẽ quên anh như em từng quên một người nhưng tại sao em không thể làm được. Em không thể quên được ánh mắt, nụ cười, hình dáng khuôn mắt thân thương mà em đã khắc sâu vào trái tim em từng nét một.
Tình cảm của em đối với anh anh không biết hay giả vờ không biết đây. Nhớ anh đến nao lòng nhưng em không đủ dũng cảm để đến bên anh.
Giá như ngày đó em không gặp anh thì giờ đây em không phải bân tâm nghĩ đến điều này. Mỗi đêm em không phải trằn trọc thao thức khi nghĩ đến anh.
Trái tim em không phải đau đớn khi bắt gặp cái nhìn lặng lẽ của anh. làm sao có thể nói “giá như” được nữa bởi điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Video đang HOT
Đến bây giờ em vẫn mang trong mình một hình bóng mà em biết nó chỉ mãi mãi là tình đơn phương. Nhưng dù sao em vẫn coi anh như một người anh tốt và sẽ luôn cầu mong cho anh được hạnh phúc bên người ấy. “Tình yêu em trao cho anh không mang dối gian vì sao anh không tin không hiểu cho em “
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ba năm kiềm chế, để rồi...
Anh đã phải kiềm chế rất nhiều mỗi lần gặp em... nhưng đến hôm nay thì anh không muốn sống trái với con tim mình nữa...
Cách đây 3 năm, tôi và anh quen nhau một trong đám cưới của người bạn. Anh có vẻ già dặn của một người đàn ông từng trải nhưng vẫn có nét gì đó đáng yêu, trẻ trung... và điều khiến tôi ấn tượng về anh nhất là đôi mắt cô đơn của anh. Lúc đó tôi mới chỉ là một cô bé 20 tuổi, cái tuổi mộng mơ và tâm hồn nhiều xao động. Tôi được biết anh là người thành công trên thương trường và anh là người đàn ông khá kĩ tính.
Khi mọi người ở đám cưới đã về hết, chỉ con tôi ở lại cùng cô dâu. Cô dâu, người bạn thân thiết nhất của tôi đã đề nghị tôi cùng bạn ấy về khách sạn cùng chuẩn bị cho một đêm tân hôn đầy bất ngờ.
Khi đã xong việc là 9 giờ tối, tôi không có phương tiện để về, trong khi nhà tôi cách đó khoảng 50km. Tôi đang loay hoay bắt xe thì có một chiếc xe ô tô đỗ trước mặt tôi và người ngồi trên xe ấy không phải ai khác mà là chính anh. Anh đề nghị được đưa tôi về... dù rất ngại nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi rất khó để từ chối lời đề nghị của anh.
Trên quãng đường về nhà, ngồi trong xe anh nhưng tôi không hề cảm thấy sợ. Không hiểu vì sao lúc đó tôi lại có một niềm tin lớn với anh đến vậy? Chúng tôi đã nói chuyện rất vui vẻ trong suốt quãng đường đi... Và hôm đó, anh đã để lại trong tôi một ấn tượng khá tốt.
Bạn tôi khi biết chuyện thì vô cùng ngạc nhiên vì anh rất hiếm có những hành động như vậy, còn tôi thì cảm thấy rất vui! Tôi được biết anh đã có gia đình với một cô con gái xinh xắn... dù hơi hụt hẫng nhưng tôi cũng tự động viên, an ủi mình rằng, không nên nghĩ nhiều về người đàn ông đó như vậy!
... Nhưng đến hôm nay, anh không thể giấu kín tình yêu của mình được nữa! (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi... đã 6 tháng trôi qua lúc nào mà tôi không hề hay biết. Vào một ngày, tình cờ anh liên lạc với tôi và muốn mời tôi đi uống nước. Không hiểu sao lúc đó tôi đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. Sau lần gặp đó, tôi càng nghĩ về anh nhiều hơn... anh có quan điểm sống khá giống tôi và khi được nói chuyện với anh, tôi thấy dường như mình đã tồn tại trong đô mắt sâu thẳm của anh.
Cứ như vậy, số lần chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, khi thì đi ăn tối, khi thì đi hóng gió biển... nhưng thời gian anh dành cho tôi không nhiều. Tôi thấy anh là người đàn ông của công việc... vì hầu hết thời gian của anh đều tập trung cho công việc của mình. Khi tìm hiểu kỹ hơn về anh, tôi được biết anh là người đàn ông cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, anh không tìm thấy niềm vui ở đó nên anh đã lấy công việc làm niềm vui... và khi mệt mỏi anh sẽ tìm đến tôi để trút bầu tâm sự.
Thế nhưng chưa bao giờ, chưa một lần nào trong các cuộc nói chuyện, anh nói về gia đình của mình cho tôi nghe. Anh cũng không bao giờ than vãn về gia đình hay hoàn cảnh của mình và tôi cũng không bao giờ hỏi anh về điều đó.
Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi dường như đã trở thành tri kỷ của nhau. Ở bên tôi, anh rất nhẹ nhàng, ân cần và điều tôi thích nhất ở anh là anh rất tôn trọng phụ nữ. Anh cũng chưa bao giờ thể hiện bất kỳ hành động hay lời nói gì là thích tôi, chính vì vậy mà tôi càng tin tưởng và gần gũi anh hơn.
Đã 3 năm trôi qua, tôi đã ra trường và có được một vị trí trong xã hội. Cũng trong khoảng thời gian này, tôi đã tìm được một người đàn ông rất yêu tôi và tôi cũng rất yêu anh ấy... thế nhưng, cảm giác yêu thương bên cạnh người đàn ông này không giống như những gì mà tôi cảm nhận được ở anh.
Và rồi, chuyện gì đến thì cũng phải đến...
Một buổi tối, anh mời tôi đi ăn tối và anh đã xin lỗi tôi "Vì anh đã rất nhớ em". Anh nói rằng, "Đáng lẽ anh không được phép làm như vậy"... và tôi đã không nói gì cho đến khi về đến nhà.
Ngày hôm sau, anh vẫn muốn gặp tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều là có nên gặp anh hay không... và cuối cùng, tôi đã làm theo bản năng của mình là đi gặp anh. Hôm đó. anh đã ôm tôi thật chặt. Chưa bao giờ anh làm như vậy với tôi, kể cả một lần cầm tay anh cũng không dám... vậy mà, anh đã ghì sát tôi và hôn tôi... Tôi đã quay mặt đi và chạy thật nhanh để trốn tránh những cảm xúc đó nhưng anh đã đuổi kịp và xin lỗi tôi rất nhiều vì hành đồng vừa rồi.
Anh nói rằng, "Anh đã kiềm chế rất nhiều mỗi lần gặp em nhưng đến ngày hôm nay thì anh không muốn sống trái với con tim mình nữa"... Lúc đó tôi thật mềm yếu và chúng tôi đã hôn nhau say đắm.
Bây giờ tôi cũng không biết được là mình làm như thế đúng hay sai nữa? Tôi đang lâng lâng trong cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ có được khi ở bên người yêu của mình... nhưng rồi, tôi cảm thấy tội lỗi với người yêu mình vô cùng!
Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa? Liệu đó có phải là tình yêu thật lòng hay chỉ là một phút "say nắng" tôi dành cho anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để quên được anh? Giọt nước lăn dài trên khóe mi, sáng nay thật buồn và ảm đạm. Em đã không thể ngủ tiếp được vì nỗi nhớ anh quá cồn cào. Bước về bên cửa sổ nhìn về nơi anh.Những giọt nước mắt lại vô tình lăn dài trên má. Em đã chết lặng hàng giờ để cho quá khứ vô tình trôi đi cùng thời...