Em không muốn thay chị làm người phụ nữ của anh
Sao thượng đế chẳng sắp đặt cho em gặp ai khác mà lại là anh? Người đàn ông đã có vợ con. Tại sao anh lại rót vào tai em nhưng điều đường mật, nhồi vào trái tim em những ảo tưởng về tình yêu.
Đã lâu lắm rồi, em mới được thanh thản ngồi ngắm bình minh, thấy được chút ấm áp trong cái lạnh lẽo của mùa đông, của những ngày không còn bên anh nữa. Em đã có thể mỉm cười trở về với chính mình dù có đôi chút cô đơn.
Nhìn từng giọt sương vương trên ngọn cỏ lấp lánh dưới nắng mai như vô vàn hạt ngọc mà đêm qua một tiên nữ nào đó bay qua đây đã vô tình đánh rơi. Chúng thật mỏng manh nhưng đẹp diệu kì. Có lẽ chúng đẹp vì chúng đang yêu, những chàng nắng mai là tình nhân của chúng. Em ghen tỵ với chúng quá. Dù trong phút chốc, những giọt sương đó sẽ chẳng còn trên thế gian này nữa. Nhưng như thế thì sao chứ, chúng đã yêu và được yêu, có thể hy sinh vì tình yêu và dâng tặng cho thế gian vẻ đẹp tuyệt vời như thế trước khi về cõi vĩnh hằng.
Còn em? Sao thượng đế chẳng sắp đặt cho em gặp ai khác mà lại là anh? Người đàn ông đã có vợ con. Tại sao anh lại rót vào tai em nhưng điều đường mật, nhồi vào trái tim em những ảo tưởng về tình yêu. Và biến em thành kẻ thứ ba. Để trái tim em lần đầu đập loạn nhịp cũng là lúc nhận ngay sự đắng cay.
Em đã ngây ngô tin tất cả nhưng gì anh nói không mảy may một thoáng nghi ngờ. Em nhận lời yêu anh chỉ sau ba tháng anh cất công đưa đón, cưa cẩm. Em đã từng hạnh phúc khi ở bên anh mà không hề biết mình đang làm một người phụ nữ khác tổn thương, một đứa bé đang trông đợi những cuộc điện thoại hay những lần về thăm mẹ và nó ngày một thưa dần. Em vô tư nhận tất cả những cái không thuộc về mình mà đến lúc này, em biết chắc rằng em cũng không muốn nó thuộc về mình nữa.
Video đang HOT
Em cảm thấy thất vọng và buồn hơn, khi mọi việc vỡ lở anh lại đổ lỗi cho chị ấy. Rằng vợ anh là người phụ nữ không biết vun vén chuyện gia đình. Rằng cuộc hôn nhân đó là vì gượng ép không có tình yêu… Phải chăng đó đều là những lý do để những người đàn ông như anh hợp thức hóa thói trăng hoa của mình? Bởi vì em biết rõ chị là người phụ nữ đảm đang, là người vợ mà bao nhiêu người đàn ông mong muốn. Và chính cả anh, em biết anh cũng chưa bao giờ muốn mất vợ. Dù anh luôn khăng khăng cho rằng sẽ dứt khoát với chị ấy để được ở bên em. Dứt khoát ư? Sao từ ngữ ấy lại được phát ra từ miệng anh một cách nhẹ nhàng đến thế. Phải chăng khi không còn tình yêu với nhau nữa thì tình nghĩa và nghĩa vụ với gia đình cũng theo đó mà vỗ cánh bay xa? Anh có nghĩ đến những gì chị ấy đã dành cho anh, cho gia đình, và cả con anh nữa. Cậu bé sẽ thế nào khi anh và chị chia tay? Lúc gần mẹ thì vắng cha, lúc bên cha thì sẽ không có mẹ. Anh có nghĩ đó là một thiệt thòi không thể nào bù đắp được với đối với con anh?
Em được may mắn vì được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc vẹn tròn bên cả cha và mẹ. Em không thể hiểu hết sự mất mát khi vắng cha hoặc mẹ, nhưng em nghĩ nó thật khủng khiếp. Em càng không thể tượng tượng ra em sẽ như thế nào nếu một ngày nào đó, em lại phải đối mặt với kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của gia đình mình.
Cũng có thể anh yêu em thật. Nhưng tại sao anh cứ phải làm cho những người phụ nữ mình yêu thương phải khổ đau? Em không đủ tự tin và cũng không muốn làm người phụ nữ của anh thay chị ấy đâu. Làm sao em có thể hạnh phúc được khi hạnh phúc ấy được xây dựng trên sự mất mát đau thương của người khác. Hãy bằng lòng và trân quý những gì mình đang có trước khi quá muộn anh nhé. Em rất buồn, thất vọng, yêu anh và giận anh… tâm trí em rối bời. Anh hãy quên em đi.
Em đã chọn cách này, em lặng lẽ ra đi. Chạy trốn khỏi anh, chạy trốn tình cảm của mình vì em nghĩ đó là một tình yêu tội lỗi. Em ra đi trong thất vọng buồn tủi của một người có tội. Em mất cả niềm tin vào cuộc sống…
Thời gian quả là liều thuốc hữu hiệu giúp ta chữa lành dần mọi vết thương. Hãy hạnh phúc nhé anh. Qúa khứ đã ngủ yên rồi. Em của anh ngày xưa đã có thể trở lại với chính mình, với niềm tin vào cuộc sống. Giọt sương kia nhỏ bé mỏng manh là thế mà vẫn có thể tỏa sáng với tình yêu chân chính và thánh thiện của mình thì làm sao em không thể chứ. Em sẽ yêu, đón nhận một tình yêu thật đẹp. Em tin vào điều đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Rốt cuộc anh ở đâu trong trái tim em
Em cứ mải mê than vãn với anh về người mà "em yêu thực sự", bỏ mặc anh đau khổ đứng đó lặng nhìn em bước đi.
Em - xinh xắn, mạnh mẽ, bao nhiêu gã khóc lóc níu lấy tay em để được em ban phát tình yêu.
Những lần lòng vòng hóng mát, ăn tối cùng nhau, anh ngồi đó cười gượng gạo mỗi khi em cười tít mắt, thích thú kể về đủ kiểu tỏ tình mà em là "nạn nhân".
Phải, anh thừa nhận là anh đã yêu em từ lúc nào không biết. Những góc cafe, những con đường đầy sương đêm cuối thu Sài Gòn... Anh luôn ám ảnh giọng nói em bên tai anh, hay những lúc hóng gió ở ngoại ô, gió cứ thổi tung mái tóc em, lướt nhẹ qua tay anh để rồi đêm đó, anh lại tự làm khổ mình với những mộng tưởng viển vông.
Em làm khổ anh với những bài R&B em gửi anh, anh chỉ nghe Rock, Alternative, metal, R&B làm anh yếu đuối, làm anh thổn thức nhớ em mỗi khi click vảo link dưới status yahoo của em.
Có khi nào em cảm thấy cần anh như anh cần em lúc này không? Ảnh minh họa: Internet.
Những lần đón em đi chơi là những lần anh phi xe như điên mặc dù anh biết chắc thế nào qua đến nhà em, anh lại phải đợi thêm 30 phút nữa em mới mở cửa ra, nhe răng cười trừ: "Em xin lỗi nhé, hơi lâu chút."
Anh cũng không rõ nữa, cái kiểu như anh với em người ta gọi là gì ấy nhỉ? Bạn cũng chẳng phải - Em từng khẳng định, nhưng cũng chẳng phải là hai kẻ đang yêu nhau. Bởi em chưa bao giờ cho anh thấy em quan tâm đến anh. Em chưa bao giờ hỏi về cuộc sống của anh mỗi khi bên nhau. Em chỉ khóc khi người ta bỏ rơi em. Em chỉ hồ hởi kể về những chàng hot boy em quen cho vui.
Nhưng em có biết không, anh đã nghỉ hẳn một ngày làm để kèm em tiếng Anh vì em bảo em sắp thi mà em chưa chuẩn bị gì. Có hôm anh thức tới 2 giờ sáng để đọc báo cáo, nhưng sáng ra 5 giờ sáng lại tất tả chạy qua đưa em đi thi Hot Vteen gì đó, rồi lại đứng ngoài đợi em tới 2, 3 giờ chiều để rồi em bảo: "Anh vẫn chưa ăn gì à? Anh về trước đi, tí có bạn em nó mời em đi ăn rồi." Hẹn em đi ăn tối, anh qua nhà em đợi đến 8 giờ, bạn trai em chay qua đón, em tiến lại anh "Em xin lỗi" rồi đi mất trước mặt anh, để mặc anh đứng đó.
Anh nghe em đau khổ kể về người mà "em yêu thật sự", anh chợt thấy đôi mắt em ngấn nước. Anh chỉ biết nhẹ nhàng lau nước mắt cho em. Anh đâu thể ôm em thật chặt nói rằng nó đâu xứng đáng với em vì anh biết nó còn hai ba người nữa ngoài em. Anh đâu thể nắm lấy tay em, đâu thể nói rằng "hãy cho anh một cơ hội, cho em một cơ hội, cho hai ta một cơ hội" vì anh biết em đang mãi bận tâm với những mối quan hệ khác ngoài anh, vì anh đâu biết trong mắt em, anh đang nằm ở đâu.
Anh phải làm sao đây em? "Head says No, Heart says Yes, Im my own worst enemy", bởi anh không biết nếu anh nói ra tình cảm của mình, làm sao anh dám chắc sẽ còn được gặp em nữa. Tại sao tình yêu luôn mang theo nhiều đắng cay và ngang trái như vậy hả em? Anh đã bỏ mặc bao nhiêu người đến với em để rồi em cứ thờ ơ, vô tâm như vậy.
Hay là em hãy nói đi, dù chỉ một lần, có khi nào em cảm thấy cần anh như anh cần em lúc này không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cô đơn lắm anh ơi! Giờ đây, em đã không còn được nhắc tới hai chữ tình yêu bởi trái tim em đã nguội lạnh mất rồi Em si tình, em chỉ biết nghĩ về anh như một ảo tưởng dù biết rằng anh chẳng bao giờ là của em. Người ta nói, em quá cầu toàn, là do em kén chọn, không chịu lấy một người yêu...