Em không muốn lạc mất anh lần nữa…
Đã từng khao khát, từng mơ tưởng người đi cạnh mình suốt cuộc đời là T. Những gì tưởng chừng quá xa xôi đã hiện hữu ngay trước mặt. Chỉ cần giơ tay ra là có thể bắt lấy nhưng sao tôi lại không đủ can đảm để đối mặt?
Chúng tôi quen nhau từ thời học cấp 3. T lạnh lùng, đẹp trai và chín chắn. Đó là mẫu người trong mơ của tôi. Bên T không thiếu những cô gái vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, còn tôi không có gì đặc biệt ngoài sự vụng về và bướng bỉnh. Chắc chẳng bao giờ T nhìn thấy tôi? Ghen tuông, hậm hực vô cớ…
Yêu, nhớ nhung, giận hờn và nông nổi. Trong một phút bồng bột của tuổi mới lớn, tôi quyết định “trả thù”. Cho nên khi người bạn thân của T là Q ngỏ lời với tôi, tôi đã đồng ý. Q là một người lãng mạn, chân thành và tốt bụng. Anh ta luôn mang lại tiếng cười và niềm tin trong cuộc sống cho tôi bằng sự quan tâm. Ở bên Q tôi không phải lo nghĩ, không phải buồn phiền về những khiếm khuyết của bản thân. Dù là thế nhưng tôi chẳng thể nào quên được T, hàng đêm tôi vẫn mơ thấy T. ánh mắt ấy, nụ cười ấy, mái tóc ấy chập chờn đi vào trong giấc mơ, xâm chiếm tâm hồn tôi, nó như có một ma lực ghê gớm ngự trị trái tim yêu.
Nói là bạn gái của Q nhưng tôi chẳng bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của Q, mặc cho Q muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Hình như trong ý thức của tôi, Q không tồn tại. Q cũng biết điều đó nhưng anh vẫn im lặng chịu đựng. Anh dịu dàng, ân cần và luôn luôn ở bên cạnh những lúc tôi cần. Q nói sẽ giúp tôi quên T, sẽ chờ đợi và mãi mãi yêu mình tôi. Cuộc đời này thật lắm trớ trêu, T vô tình với tôi, còn tôi vô tình với Q. Như một trò chơi tình ái, chúng tôi vô tình làm tổn thương nhau. Nhìn Q hiền lành lòng tôi như thắt lại, tại sao chúng tôi lại biến nhau thành những kẻ đáng thương như thế cơ chứ. Chính tôi là người đã tạo dựng lên mọi chuyện thì có lẽ tôi cũng nên tự kết thúc mọi chuyện.
Buổi học cuối cùng của thời cấp 3, tôi hẹn gặp Q và chúng tôi chia tay nhau. Q đã khóc rất nhiều, anh cầu xin tôi đừng rời xa anh. Trời ơi! Tôi giận mình, trách người và thương Q. Nhưng “kết thúc cuộc chơi” sẽ là cách tốt nhất cho tất cả…
Video đang HOT
Rồi chúng tôi mỗi người lưu lạc một phương trời. Gửi lại miền Trung thân yêu đầy nắng và gió những ký ức vui buồn để vào miền Nam học tập. Cuộc sống mới, môi trường mới, bạn bè mới những kỷ niệm buồn đã dần nguôi ngoai, tôi dần lấy lại thăng bằng. Vùi đầu vào học tập, hòa vào mọi cuộc vui, tham gia vào các hoạt động tập thể lành mạnh. Thế nhưng trong tôi vẫn có một khoảng lặng vô hình ngự trị, không thể nào rung động trước một người đàn ông nào đó, thậm chí không thích nói chuyện với phái mạnh. Bao nhiêu người đàn ông lặng lẽ đến rồi lặng lẽ ra đi để tôi lại một mình với một thế giới vô hồn không thể nào hiểu nỗi.
Ở tuổi hai bốn, cái tuổi không phải là lớn nhưng cũng không còn nhỏ dại để hồn nhiên vô tư không vướng bận chuyện chồng con nữa. Bạn bè thời cấp ba hầu hết đã lấy chồng, nhiều bạn trai cũng đã lấy vợ, còn tôi vẫn là cánh chim lạc giữa trời xanh vô định. 24 tuổi tôi chưa một lần nghĩ đến chuyện lập gia đình và có lẽ chẳng bao giờ tôi có thể nhận lời một ai nếu không có biến cố ấy. Một tai nạn xảy ra và tôi phải làm phẩu thuật. Người đàn ông hiền lành luôn bị tôi từ chối ấy đã cứu tôi, chăm sóc cho tôi. Cảm ơn vòng tay ấy, cảm ơn bờ vai ấy, cảm ơn ánh mắt đầy lo âu ấy đã che chở, đã cho tôi được sống thêm một lần nữa. Có lẽ thế gian không còn ai tốt hơn anh nữa đâu. Vừa mang ơn vừa cảm kích tôi nhận lời làm bạn gái của anh. Anh không chỉ là người yêu mà còn là bố, là mẹ là anh trai của tôi nữa. Bạn bè ai cũng bảo tôi thật hạnh phúc.
Có lẽ tôi sẽ kết hôn nhưng cuộc đời có lắm chữ không ngờ. Vừa rồi trở về quê ăn tết tình cờ gặp lại “người xưa”. T vẫn vậy, vẫn đẹp trai, lạnh lùng và chín chắn. Vừa gặp T trái tim tôi đã đập loạn nhịp. Những dồn nén trong tim vỡ òa như bong bóng mưa, tôi muốn gào lên thật to, muốn chạy đến sà vào lòng T cho vơi đi nỗi nhớ vô hình. Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra và chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường như những người bạn. Sau lần gặp đó T hay gọi điện cho tôi và tỏ ra quan tâm tôi hơn. Chúng tôi gặp nhau và tâm sự nhiều điều, cùng nhau ôn lại kỷ niệm thời đi học, có nói ra mới biết giữa chúng tôi có quá nhiều hiểu nhầm. Những hiểu nhầm ấy đã vô tình đẩy chúng tôi xa nhau hơn để mười năm sau mới có cơ hội giãi bày. Tôi ngỡ ngàng khi T nói T cũng yêu tôi. Tôi vui sướng đến ngạt thở.
Nhưng niềm vui vừa đến đã phải nhường chỗ cho ưu phiền. Tôi yêu T nhưng hiện tại tôi đang có bạn trai, đó là người đã cứu sống tôi… Tôi thực sự không muốn làm tổn thương anh.
Lạc nhau 10 năm thời gian quá dài so với một kiếp người, thời gian ấy đủ để tôi nhận ra tình yêu đích thực. Đã từng khao khát, từng mơ tưởng người đi cạnh mình suốt cuộc đời là T. Giờ đây hạnh phúc như đang đến gần. T đã đến gần tôi, lạnh lùng mà âu yếm, chín chắn mà vẫn rất trẻ con, hay giận hờn nhưng cũng chan chứa yêu thương. Những gì tưởng chừng quá xa xôi đã hiện hữu ngay trước mặt. Chỉ cần giơ tay ra là có thể bắt lấy nhưng sao tôi lại không đủ can đảm để đối mặt? Hình như lương tâm đang ngăn bước chân tôi dừng lại? Nếu đến với T tôi có trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa không? Nhưng nếu để mất T tôi sẽ có lỗi với chính mình!
Theo Vietnamnet
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...