Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình…
Con người vốn dĩ tham lam, em biết, khi chưa có điều gì đó, người ta khao khát đạt được bằng mọi giá, nhưng lúc có rồi, dù có một cách dễ dàng hay khó khăn thì sự ruồng bỏ như một thói quen. Người đi, người ở lại, vết thương đâu dễ lành.
Em đã nghe biết bao nhiêu lần, tình yêu đôi lúc là một cuộc chơi mạo hiểm, thắng thì hạnh phúc tột cùng còn thua thì cay đắng, chát chua lắm. Em bỏ qua tất cả, nhìn cuộc đời và tình yêu bằng lăng kính của một đứa trẻ thơ khi nghĩ rằng sẽ có một tình yêu mãi mãi, có một tình yêu mà con người ta vì nhau mà sống chết, vì nhau mà hi sinh bất kể thứ gì.
Một sự mê muội, chìm đắm trong men tình để rồi say như không cò biết thế gian là gì, chỉ có anh và tình yêu với anh để rồi bây giờ tỉnh dậy chỉ còn sự lụi tàn và đau khổ. Niềm tin mất đi điểm tựa, bơ vơ và trơ trọi… Từng nói với em, có được em là may mắn, anh sẽ cùng em đi tiếp, đi mãi, đến tận cùng, chính anh tiếp cho em niềm tin tuyệt đối khi bao nhiêu người bảo em đang chọn đặt lòng tin sai chỗ, anh rồi cũng chỉ một đám mây để gió cuốn trôi trong cuộc đời em thôi. Sao em tin anh thế, tin những mối tình trước đó của anh tan vỡ cũng chỉ vì anh chưa thực sự yêu họ, và em là người duy nhất anh yêu và chẳng thể nào như người ta nói đâu. Nhưng chính lòng tin ấy phản bội em khi mà anh rời xa.
Em biết, em không đủ sức giữ tay anh lại khi mà ngoài kia bao nhiêucám dỗ, khi mà lòng anh cũng chẳng vững vàng. Có bao nhiêu cô gái ngoài kia sẵn sàng ngã vào lòng anh, anh không đủ bản lĩnh để chối từ. em quá nhỏ bé trước tất cả, phải không. Giữ và kéo anh rồi em ngốc nghếch tự trách mình, phải chăng tay chẳng đủ ấm, yêu chẳng đủ nhiều, để giữ anh ở lại. Em chọn một cuộc chơi đoán trước thua nhiều hơn thắng, nhưng mụ mị tin rằng cảm hóa được anh, trói buộc cái bản tính tham lam của anh bằng con tim chân thành.
Video đang HOT
Ngựa quen đường cũ, rồi anh vẫn thế, có nhiều thứ ngoài kia, có ma lực hơn em. Em âu cũng chỉ là một đoạn đường ngắn anh đi qua trong cuộc đời và rồi thời gian sẽ làm rong rêu nó. Cũng chẳng biết em là đoạn đường thứ mấy, nhưng em đã có lúc tin rằng anh sẽ dừng lại, nắm lấy em và không đi tiếp. Nhưng trớ trêu, đó chỉ là mộng tưởng. Rời em, anh đi tiếp… Đêm vắng, bao lâu quen anh, hơi thở anh lấp đầy giấc ngủ và những cơn mơ, nhưng giờ có lẽ ở đâu đó, vòng tay anh cũng đang ôm chặt một ai đó như từng với em. Hơi thở ấy xa dần em trong những đêm dài cô quạnh.
Con gái sướng khổ phụ thuộc vào người đàn ông mình yêu. Em biết, chọn yêu một người là chọn hạnh phúc cho bản thân. Nhưng khi yêu, lý trí đâu át được tình cảm, dẫu biết trước kết cục chẳng tới đâu nhưng vẫn chọn lựa. Nếu có lý trí, có lẽ em không yêu anh một cách không đắn đo. Nếu có lí trí hơn, em sẽ chẳng vội vàng tự tin mình trói chân được anh, sẽ chẳng nghĩ rằng có em, anh sẽ chẳng cần gì thêm nữa. Trách anh tham lam hay do em quá ngu ngốc. Níu kéo được gì khi tham lam đã thành bản tính, em không sai khi yêu anh, nhưng sai khi yêu một người tham lam.
Sẽ không nên viết tiếp những tháng ngày rong dài nước mắt, có lẽ em nên tìm điểm tựa để đặt niềm tin lần nữa, nhưng không vội vàng như với anh. Sẽ chẳng phải là người đàn ông tham lam… Vì niềm tin của em giờ khó bám trụ vào những thứ mong manh lắm. Góp nhặt hư hao để làm gì, tự mình oán thán cũng tự làm đau mình. Xem như em đã cho mình cơ hội làm rách tim mình và vá lại, cho em cơ hội thử thách vận may với một chàng trai có quá nhiều mối bận tâm. Em cũng là một mối bận tâm nhưng không đủ làm anh quá vướng bận hay thậm chí lâu dần trở thành phiền phức khiến anh muốn trốn chạy. Em không dám tự tin, mình đủ sức giữ một chàng trai tham lam bên mình…
Theo Blogtamsu
Có nên bỏ chồng để quay lại với tình đầu
Có thể khi nghe câu chuyện của tôi, mọi người sẽ khinh thường, miệt thị tôi là người đàn bà chẳng ra gì nhưng sống ở đời có nhiều chuyện không thể theo ý mình mong muốn.
Tôi đã từng có một mối tình đầu mà đến chết cũng không quên được. Khi là sinh viên năm cuối, tôi gặp anh qua sự giới thiệu của bạn bè. Lúc đầu với tôi, anh là một người bạn bình thường trong vô số những người tôi quen biết. Nhưng ngày qua ngày, sự quan tâm, săn sóc của anh đã khiến tôi dần dần bị chinh phục. Nhất là khoảng thời gian mẹ tôi bị bệnh và qua đời, anh đã luôn ở bên tôi, động viên, an ủi, giúp tôi vượt qua nỗi đau. Anh đã khiến tôi cảm động, khiến tôi yêu anh.
Tôi yêu anh bằng tất cả những gì mình có, cả tâm hồn và thể xác. Lúc đó tôi thật ngây thơ. Tôi tự vẽ ra một viễn cảnh tuyệt vời sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ đi làm, sẽ có một đám cưới linh đình với anh, cùng anh xây dựng một mái ấm hạnh phúc. Nhưng tất cả chỉ là sự ảo tưởng của tôi mà thôi. Cái ngày tôi thông báo với anh về đứa con mới hình thành trong bụng là ngày mà mọi hi vọng, ước mơ của tôi sụp đổ tan tành. Tôi chết sững trước thái độ quay ngoắt 180 độ của anh. Anh bình thản bảo tôi phá thai và rồi ráo hoảnh thông báo rằng anh sắp lấy vợ, rằng bố mẹ đã sắp xếp cho anh lấy con của một người bạn, hai gia đình đã gặp mặt và tổ chức lễ ăn hỏi 2 ngày trước - đúng cái ngày tôi tốt nghiệp mà anh lại không có mặt vì lý do đi công tác.
Đau đớn. Phẫn uất. Căm thù. Đó là quãng thời gian thật kinh khủng. Chịu quá nhiều áp lực từ sự phản bội trong tình cảm, sự khó khăn khi đi xin việc và không được sự cảm thông của người nhà, tôi bị sảy thai và rơi vào trạng thái trầm cảm nặng.
Người lôi tôi ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối đó chính là chồng tôi bây giờ. Tôi quen biết chồng tôi từ khi còn bé tí. Nhà tôi ở đầu ngõ, nhà anh ấy tít trong ngõ sâu. Chúng tôi đã từng học chung một lớp, từng sáng sáng dậy tập thể dục với nhau. Anh là người dạy tôi đi xe đạp, dạy tôi đánh cầu lông... Hồi đó mọi người hay trêu chọc, gán ghép chúng tôi. Nhưng rồi lớn lên, mỗi đứa đều mải đi những con đường khác nhau, cho đến khi gặp lại trong lúc tôi đang ở dưới vực thẳm.
Anh hay rủ tôi đi ra ngoại thành hít thở không khí trong lành, đi ăn những món mới, lạ. Anh còn rủ tôi đi từ thiện cùng nhóm bạn của anh, cho tôi thấy ở ngoài kia còn có biết bao hoàn cảnh khó khăn, cùng cực hơn tôi rất nhiều nhưng họ vẫn đang ngày ngày cố gắng vươn lên.
Anh hay rủ tôi đi ra ngoại thành hít thở không khí trong lành, đi ăn những món mới, lạ (Ảnh minh họa)
Tôi dần thoát khỏi bệnh trầm cảm, trở nên năng động, vui tươi hơn. Tôi lao vào học ngoại ngữ và kết quả là tôi đã xin được một công việc ổn định, lương khá. Và rồi anh ngỏ lời cầu hôn tôi. Dù biết quá khứ của tôi nhưng anh vẫn chấp nhận, vẫn muốn lấy tôi làm vợ. Cảm động và biết ơn trước những gì anh đã làm cho tôi, tôi gật đầu đồng ý.
7 năm qua tôi sống trong sự bình yên cùng với anh và đứa con gái nhỏ. Tuy vậy tận trong sâu thẳm tôi vẫn có gì đó lấn cấn không yên. 6 tháng trước tôi tình cờ gặp lại tình cũ trong chuyến công tác ở Singapore. Anh ta tỏ ra hối hận, ăn năn vì hồi đó đã bỏ tôi để lấy vợ theo ý bố mẹ. Hai vợ chồng sống với nhau không hạnh phúc, suốt ngày cãi cọ, mâu thuẫn khiến anh ta lúc nào cũng căng thẳng, stress. Rồi anh ta nói anh ta nhớ tôi và vẫn còn yêu tôi nhiều lắm. Những hận thù trong tôi chẳng hiểu sao tan biến đâu hết. Sóng lại bắt đầu nổi dậy trong tôi.
Tôi biết trong suốt những năm tháng qua, tôi chưa khi nào quên mối tình đầu này dù đã có một người chồng vô cùng tốt và con gái đáng yêu ở bên. Thời gian ở Sing, ngoài những lúc lo công việc, chúng tôi lại gặp nhau, đi thăm thú và thưởng thức đặc sản nước bạn. Về nước chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Trong những lần gặp mặt, chúng tôi lại ôn lại những kỉ niệm cũ. Và rồi lại một lần nữa tôi rơi vào vòng tay của anh ta.
Tuy biết làm vậy là không đúng, là có lỗi với người chồng đã hết lòng với mình, nhưng tôi không thể ngăn cản tình cảm của mình. Chỉ ở bên anh ta, tôi mới cảm nhận được mình thực sự là một người đàn bà.
Tuần trước anh ta đã hoàn thành thủ tục li dị với vợ. Anh ta cầu xin tôi quay lại để có thể bù đắp những sai lầm trước đây. Lòng tôi dao động. Tận sâu trong thâm tâm tôi muốn đến với tình nhân, nhưng còn chồng và con tôi thì sao. Tôi cũng không muốn làm tổn thương họ, làm họ đau lòng.
Giờ tôi đang rơi vào mớ bòng bong do chính mình tạo nên. Tôi phải làm sao để vừa có thể sống đúng với bản thân, vừa không làm khổ người thân?!
Theo Blogtamsu
Kinh nghiệm "chăn" gái trẻ của ông giám đốc và cái kết đắng lòng Em đứng đó, váy áo mỏng manh khêu gợi, tôi như bị ma xui quỷ khiến cuốn lấy em sau khi đóng sập cánh cửa phòng. Cả đêm hôm ấy tôi bồng bềnh trong men tình khêu gợi do em mang đến. 52 tuổi, tôi mới "ngoi" lên được đến chức giám đốc một công ty chuyên nhập khẩu điện máy có tiếng...