Em hụt hẫng khi anh quá lạnh lùng
Xung quanh anh rất nhiều cô gái tốt hơn em, ở bên những lúc anh cần, em không biết giờ mình nên bước tiếp hay dừng lại.
Anh, có người nói với em “Đôi khi im lặng sẽ là câu trả lời thông minh nhất”. Em không nghĩ như vậy anh ạ, muốn mọi thứ rõ ràng một chút, muốn biết nguyên nhân tại sao lại như vậy. Sao anh ra đi không nói với em một lời. Em rất buồn và khó chịu như thế nào anh biết không. Rồi khi anh nhận được tin nhắn em sẽ dừng lại, em cứ nghĩ anh sẽ níu tay em nhưng không, anh nói một câu làm em đau nhói: “Em đâu cần phải nói ra thế, hiểu nhau là được rồi”.
Ảnh minh họa: LM
Thực sự em không hiểu gì cả, muốn biết tại sao anh lại thay đổi thái độ. Em không trách anh điều gì cả, chỉ cảm thấy hơi buồn một chút vì anh chẳng bao giờ chịu hiểu em. Tại sao anh không nói gì với em mà lại im lặng? Anh nói muốn tốt cho em, như vậy là tốt cho em lắm sao? Em thà biết tại sao lại như vậy để rồi đau một lần còn hơn phải suy nghĩ hàng nghìn câu hỏi trong đầu.
Video đang HOT
Em bảo em đi anh cũng để cho đi là sao? Em là con gái, phải có chút kiêu, như thế thì có gì quá đáng không anh? Anh rủ em đi đâu đó, em nói không đi, anh cũng thôi, rủ một lần không được anh nói hết cách rồi.
Trước ngày em đi anh cũng không chúc em một câu “Em đi may mắn”. Lúc trên máy bay mà trong lòng vẫn nghĩ tại sao anh lại thế, máy bay chuẩn bị cất cánh em đã quyết định nhắn tin chào anh, cũng may lời nhắn lại của anh em đã kịp nhận được, dù sao cũng làm em cảm thấy vui và hy vọng sau khi về nước mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Khi về nước em nhắn tin cho anh trong sự háo hức, qua nơi đất khách quê người em không có điện thoại để liên lạc với mọi người, có những lúc muốn gọi điện kể cho anh và mọi người nghe bên này có gì hay, em đã đi chơi những đâu mà không được. Về tới Hà Nội em mệt lả vì ở bên đó đồ khó ăn, buổi sáng trước hôm về Việt Nam em đã bị ngất trong khách sạn, về đến nơi nhắn tin cho anh cũng không nhận được hồi âm, em đã đặt ra vô vàn câu hỏi. Rồi tới lúc anh nhắn tin hỏi thăm em như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Chẳng nhẽ một tin nhắn khi mình muốn quan tâm một ai đó lại tốn nhiều thời gian của anh vậy sao.
Em cũng nghĩ nếu đến với em, anh sẽ vất vả hơn, công việc của em chưa ổn định, em một nơi anh lại một nơi, người ta thường nói “Xa mặt thì cách lòng mà”. Em nghĩ sẽ xin chuyển công việc về gần anh nhưng khó quá, thời buổi này anh cũng biết xin được một công việc ổn định không phải dễ mà. Trong lúc em đang phân vân nhất thì anh lại xa em.
Trong lòng em giờ rất hỗn loạn, để anh bước đi hay sẽ giữ anh ở lại, giữ anh ở lại em sợ mình sẽ không thể bên anh thường xuyên, không thể đi chơi với anh như bao người khác. Khoảng cách để chứng minh tình cảm nhưng nó cũng sẽ dễ để phá hoại tình cảm ấy. Có nhiều lúc em cảm thấy buồn bởi cứ như thế này rất khó để anh với em có thể tới được với nhau. Em biết xung quanh anh cũng có rất nhiều cô gái tốt hơn em, ở gần bên những lúc anh cần, em không biết giờ mình nên bước tiếp hay dừng lại.
Tình cảm dành cho anh là có nhưng nếu anh cứ mãi không hiểu em như thế, cứ im lặng rồi lại quan tâm em sẽ không chịu nổi sự hụt hẫng ấy đâu anh. Em sợ cảm giác im lặng và hụt hẫng ấy lắm. Cảm ơn anh vì câu nói anh vẫn luôn lo cho em như thế.
Theo VNE
Tự do cũng chẳng để làm gì...
Lần đầu theo anh về quê, khi bị vấp ngã bên sàn nước, mẹ nhẹ nhàng bảo: "Lần sau về con mang dép cho dễ đi". Lúc đó em nghĩ, giày cao gót đã gắn chặt với đôi chân em bao lâu nay, bỏ làm sao được?
Lần thứ hai, mẹ lại nhắc chiếc áo em mặc mỏng manh quá... Em lại nghĩ, dân xứ khỉ ho, cò gáy này thật khó chịu. Lần thứ ba, mẹ vuốt tóc em: "Con để tóc đen mới đẹp...". Em bực bội nghĩ thầm: "Bác chẳng có cơ hội nhìn thấy cái đầu xanh đỏ này nữa đâu!".
Sau lần đó, cô gái thị thành 23 tuổi là em tìm đủ mọi lý do để chia tay anh. Em nhớ lần đó anh bảo: "Nếu em chê anh quê mùa, thấp kém thì anh sẽ không níu giữ em vì cuộc sống của anh vốn thế...". Nhẹ nhàng vậy rồi mình chia tay.
Và em đã tìm được một nơi chốn thanh cao để không phải cởi giày cao gót, không phải mặc những chiếc áo vải thô kín cổ ngột ngạt... Nói chung là em đã tìm được tự do với một người cũng yêu quý tự do.
Ấy thế mà cuộc sống vẫn có những bất ngờ. Trước đây, em không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình bỗng chán ngán với sự tự do mà mình đã mưu cầu. Thế nhưng điều đó lại là sự thật.
Giờ đây rất nhiều lần em tự hỏi: Tự do làm gì khi con người ta chẳng có chút quan tâm, trách nhiệm, nghĩa vụ với nhau dù mang tiếng là vợ chồng? Tự do làm gì khi bản thân mình cũng chơi vơi, không định hướng mình sống vì ai, vì cái gì và tại sao lại có mặt trong cuộc đời này?
Lẩm cẩm quá phải không anh? Em bắt đầu lẩm cẩm kể từ khi gặp lại anh. Kẻ quê mùa, thấp kém ngày nào giờ đang rạng rỡ bên tình yêu, hạnh phúc mộc mạc của mình. Em chợt nghĩ, có lẽ nào mất tự do cũng làm người ta hạnh phúc như những điều mà em đọc được trong nụ cười rạng rỡ và hào sảng của anh?
Theo VNE
Có không tình yêu... sét đánh? Tự dưng rồi bà xã tôi hỏi cắc cớ: "Theo ông thì có tình yêu sét đánh không?". Tôi chưa kịp thắc mắc thì bà ấy bồi thêm: "Có nghĩa là vừa gặp người ta đã yêu mê mệt, đòi sống chết với người ta như cái cô này...". Vừa nói, bà xã tôi vừa chỉ vô bức ảnh cô gái đẹp lộng...