Em ghen với người cũ của anh!
Nhưng em ích kỷ, em nhận, rằng em ích kỷ! Em vô lý, em nhận, em quá vô lý khi trong lòng chỉ muốn anh quên hết cô gái kia.
Để em nói anh nghe…
Ghen tuông như con dao hai lưỡi sắc ngọt trong tình yêu. Em tin là anh hiểu điều đó . Trong khi ghen với người đang đứng trước mặt mình đã đủ khó chịu, thì em lại tự lao vào vòng bế tắc khi tự làm khó mình với những ký ức đã xưa.
Em không muốn chì chiết hay chúng mình mỏi mệt vì nhau. Em lại càng không muốn vì những chuyện này mà tình yêu có lỗ hổng. Em chỉ mong sau khi nghe hết những điều mà em nói, anh sẽ biết cách để làm em thêm tin.
Anh này,
Em biết, em biết mà… Trước em anh đã từng có rất nhiều người yêu.
Em biết, em biết mà… Rằng việc ghen với người yêu cũ của anh là một điều ngu xuẩn.
Những bức ảnh ngày xưa anh không xóa… Những lần nhắc về ngày đó trước em anh cũng không hề hà… Thi thoảng đi trên đường thấy thấp thoáng bóng quen anh vẫn ngoái lại, dù là trong vô thức… Những mẩu chuyện con con anh vẫn còn nhớ rõ…
Em biết, em biết mà… Càng bận tâm về điều này thì em càng mệt mỏi.
Em biết, em biết hết… Nhưng sao em vẫn không vui?
Công bằng mà nói, lúc anh môi kề môi với cô gái khác chúng mình vẫn chẳng biết nhau là ai. Em khi ấy, cũng đang tay trong tay với một người sau này thành xa lạ. Cả hai chúng mình, đều đã từng yêu một người nào đó trước khi đến với nhau!
Video đang HOT
Nhưng em ích kỷ, em nhận, rằng em ích kỷ! Em vô lý, em nhận, em quá vô lý khi trong lòng chỉ muốn anh quên hết cô gái kia. Em nghĩ ngợi không đâu, em nhạy cảm thái quá nên cứ lắng lo những điều chỉ khiến anh thở dài và than trách.
Tất cả mọi đứa con gái đều có một nỗi sợ mơ hồ nào đấy về người cũ của người yêu mình, anh có tin không?
Có nói biết bao lời thương nhớ nữa cũng thế mà thôi. Vì cái nỗi ghen tuông kia như đã được cài đặt mặc định rằng ai rồi cũng mắc. Anh giải thích, em gạt đi rồi mình cãi cọ. Anh im lặng, thì em lại nghi ngờ.
Có những ngày bình lặng, yêu thương vẫn cứ thế quấn quýt cạnh nhau. Nhưng thảng hoặc đôi khi, em lại buồn lòng vì trót để mình trôi theo những điều không đáng nghĩ…
Em tin anh, nhưng lắm lúc em chẳng thể tin nổi cuộc sống. Chỉ mong những ghen tuông của em là vô nghĩa, anh vẫn luôn ở đấy, toàn vẹn với riêng em…
Theo Guu
Nhận được bài học đắt giá sau nhiều năm đối xử tệ bạc với con dâu
Về nhà thấy con dâu Hoa đối xử không ra gì với mình, bà lại thầm nghĩ "có lẽ nào ông trời đang trừng phạt bà không?".
Nổi tiếng là mẹ chồng khó tính lại chỉ thích người có tiền có của, Bà Thân đã từng hành hạ và đối xử tệ bạc với cô con dâu cả không ra gì. Nhưng được cái Vui - con dâu của bà là người biết nhẫn nhịn và ngoan ngoãn. Mặc dù nhiều khi bị mẹ chồng vu oan cho những điều sai trái Vui cũng không dám cãi, chỉ cúi đầu nghe mẹ chồng quở trách.
Có người con dâu thảo hiền như thế, bà Thân vẫn ghét con dâu ra mặt. Có lẽ vì nhà bố mẹ đẻ của Vui nghèo khó, lại cả mấy đứa em ở đằng sau. Lúc nào bà Thân cũng kiểm soát tiền nong thật chặt. Bà dặn con trai có chết cũng không được đưa tiền cho vợ cầm, không có ngày Vui mang hết tiền về nuôi 4 cái tàu há mồm nhà nó thì chỉ khổ con trai bà. Vậy là có bao nhiêu tiền bà Thân cũng thu hết của hai vợ chồng Vui, bà lúc nào cũng cao giọng "giữ tiền hộ con trai". Biết tính mẹ chồng như thế, Vui cũng không dám cãi lời.
Tiền đi làm về có bao nhiêu mẹ chồng lột sạch, đến đi chợ Vui cũng phải ngửa tay xin tiền mẹ chồng. Những tưởng chịu đựng đến thế mẹ chồng không gây khó khăn gì cho cô nữa, nhưng ai ngờ một lần Vui gặp bạn học cũ ngồi nói chuyện. Bà về mách với con trai rằng Vui phản bội chồng, đem cả tiền cho trai trẻ, chiều nay bà đã tận mắt chứng kiến.
Cô dám phản bội chồng, lại còn đem cả tiền cho trai trẻ, chiều nay tôi đã tận mắt chứng kiến rồi (Ảnh minh họa)
Tối về đến nhà, vừa đựng được xe xuống sân chồng Vui đã lao ra tát tới tấp vào mặt. Kèm sau đó là những lời chửi rủa, đay nghiến của mẹ chồng. Cả chồng và mẹ chồng đều không cho Vui cơ hội giải thích, họ đuổi cô đi ngay lập tức. Và còn gọi điện cho bố mẹ Vui, nói rằng Vui là đứa con gái không ra gì, cả gia đình Vui cũng vậy.
Về đến nhà Vui ấm ức, ôm bố mẹ đẻ khóc nấc lên. Thương con lắm, nhưng vì gia đình khó khăn và thân con gái bố mẹ Vui đành sang xin lỗi nhà chồng cho vui quay về. Vui nhất định không chịu về ngôi nhà đó nữa, cô bỏ đi biệt xứ ngay trong đêm đó. Bố mẹ đẻ Vui lo sốt vó, còn bà Thân nói Vui bỏ đi theo trai chứ thương xót cái nỗi gì. Bà bảo con trai "Tiếc gì loại đàn bà hư hỏng đó, rồi mai này mẹ lấy cho một cô vợ vừa ngoan vừa giàu. Chứ cái ngữ ấy chỉ có hãm tài nhà ta thôi".
Gần một năm sau bà lấy vợ cho con trai thật, cô con dâu lần này đúng theo tiêu chuẩn của bà Thân là nhà rất giàu. Khác với Vui ngày xưa, bây giờ bà chiều con dâu mới - Hoa hết cỡ, cô ta muốn gì bà cũng đáp ứng. Lúc nào đi đâu bà cũng khoe con dâu mới ngoan lại giỏi kiếm tiền. Nhưng thực chất cô ta chỉ có ở nhà ăn và chơi, lại luôn quát mắng bà Thân và chồng như người hầu.
Thấm thoát thời gian trôi qua cũng gần 12 năm. Giờ đây nhà bà Thân đã có hai đứa cháu. Lúc nào cũng thấy bà tất bật pha sữa, rồi cho cháu ăn. Đôi khi người ta còn thấy con dâu quát bà như đúng rồi vì cái tội "bẩn". Bị con dâu coi thường như thế, bà Thân vẫn vui vẻ khen ngợi con dâu khi ai nhắc đến Hoa. Có lẽ vì cô ta có tiền nên bà chấp nhận tất cả những đòi hỏi vô lý của Hoa.
Chẳng may một lần thằng cu Bi - con của vợ chồng Hoa bị ốm, phải đưa lên bệnh viện tỉnh khám. Ngồi đợi bên ngoài bà Thân lo lắng không thôi. Cả nhà có mỗi thằng cháu nối dõi tông đường, nhỡ may nó có làm sao thì bà chết cũng không nhắm mắt.
Bà suốt ngày phải hỏi con Hoa ăn gì để bà đi chợ nấu cơm cho (ảnh minh họa)
Đang đi đi lại lại ở hành lang, bà đứng hình khi thấy người đằng sau gọi bà là mẹ. Quay người lại, bà không thể ngờ người đó lại là Vui. Nhìn cô bây giờ khác quá, chẳng giống ngày xưa chút nào.
- Mẹ đi đâu mà lên bệnh viện thế này. Hay mẹ bị bệnh gì à? Mẹ khám chưa, người ta bảo sao? - Vui sốt sắng hỏi thăm bà Thân.
- Cô là nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là mẹ chồng cô. - Bà quay mặt đi, né tránh Vui.
- Con dâu của mẹ, mẹ không nhớ à. À, cũng hơn chục năm rồi mẹ nhỉ. Sao dạo này nhìn mẹ yếu thế. Gia đình mình vẫn khỏe chứ ạ.
- Ừ. Khỏe, thôi tôi có việc phải đi đây.
- Mẹ từ từ ngồi nói chuyện với con đã nào. Hơn 10 năm nay rồi, mẹ vẫn giận con sao.
- Không. Không phải.
- Thế thì ra đây ngồi với con một lúc.
Vui kéo mẹ chồng ra quán nước gần ngay đó ngồi. Sau khi kể qua về cuộc sống của cô giờ đã khác trước cho mẹ chồng nghe. Hoa không quên dúi vào tay mẹ ít tiền để lo thuốc thang cho thằng bé. Cô lôi bà Thân vào viện khám tổng thể và dặn đi dặn lại bà có khó khăn gì cứ liên hệ với Vui, cô sẽ giúp đỡ.
Ngồi thần người trong phòng bệnh với cháu. Bà Thân vẫn không thể ngờ rằng, Vui lại thành đạt như ngày hôm nay. Lần bỏ nhà đi ấy, cô đã vào trong Nam lập nghiệp, giờ thì đã lấy một người chồng giàu có và hết sức yêu thương Vui. Sau hơn chục năm mà con dâu bà đã thành một bà chủ trang trại, thu nhập một năm gần cũng khá. Nhưng điều làm bà Thân vô cùng ngạc nhiên là Vui không hề giận bà chuyện ngày xưa, cô vẫn đối xử tốt và vẫn coi bà Thân là mẹ chồng.
Nghĩ đến con dâu bây giờ mà bà cay cay khóe mắt. Bà tự nhủ: "Phải chi, ngày trước bà không đối xử tệ bạc với Vui thì nay đâu đến nỗi này". Tất cả là tại bà tham tiền, bà không biết đối nhân xử thế. Giờ nhìn con dâu cũ thành đạt như vậy bà vừa vui vừa giận mình.
Gần 70 tuổi đầu, lần đầu tiên bà thấy mình đáng trách như vậy. Vì bà mà gia đình đã mất đi người vợ hiền dâu thảo. Về nhà thấy con dâu Hoa đối xử không ra gì với mình, bà lại thầm nghĩ "có lẽ nào ông trời đang trừng phạt bà không?"
Theo Tapchiphunu
Yêu một người viết văn Đoạn đường mình đi chung nhiều kỷ niệm, đắng đót cũng có, nhưng anh trân trọng chứ không báng bổ quá khứ. Hôm đó, tại một buổi ra mắt sách, ta gặp nhau lần đầu. Em khá lạ lẫm trong đám người tự coi mình là "văn nghệ sĩ" ấy, khiến anh chẳng thể nào không chú ý. Đàn bà viết lách như...