Em đủ rồi, nhường cô ấy một tí!
Vì tôi không thể sinh con trai cho chồng nên anh ta đi ngoại tình và bắt tôi phải nhường nhịn bồ.
Có lẽ chỉ mới nghe qua khó ai mà tin được rằng câu chuyện nực cười ấy lại có thật. Làm gì có một người vợ nào có thể bình thản khi biết chồng ngoại tình, chồng có bồ, đã vậy giờ lại còn bị chồng đưa ra yêu sách phải “nhượng bộ” bồ như tôi. Đúng là tôi không bình thản, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong lòng mà thôi. Giờ cái mà tôi băn khoăn là tôi có nên tiếp tục nhân nhượng thêm một lần nữa hay không.
Tôi năm nay 32 tuổi. Tôi có 3 đứa con và tất cả đều là gái. Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi có bầu, gia đình nhà chồng và chồng tôi đã rất chán nản khi biết đó là con gái. Chồng tôi là đích tôn trong nhà nên cả họ khao khát con trai lắm. Tôi buồn tủi, thương mình thì ít mà thương con thì nhiều. Đứa bé nào có tội lỗi gì mà chưa chào đời đã bị sự ghẻ lạnh của mọi người.
Sinh con ra, con tôi ngoan ngoãn và rất kháu khỉnh. Cháu càng lớn càng xinh. Tới khi cháu được 3 tuổi nhà chồng tôi đã bắt tôi phải đẻ tiếp. Vì thương con nên tôi cố trì hoãn nhưng tới khi con 5 tuổi thì tôi lại có thai. Lần này là song thai nên gia đình chồng tôi hào hứng lắm. Ai cũng hi vọng là “hai thằng cu” để cho… chắc. Nhưng ông trời không chiều lòng người, lần này, tôi mang thai hai bé gái.
Đó giống như một “tin sét đánh” với chồng và gia đình chồng tôi. Suốt thời gian tôi mang thai, gần như chỉ có tôi và mẹ đẻ chăm lo chứ nhà họ không quan tâm gì hết. Tôi tủi thân vô cùng, nhiều lúc tôi đã muốn bỏ nhau cho xong nhưng mẹ tôi luôn nói: “Con phải cố gắng, đời người phụ nữ sống chỉ vì con vì cái. Con mà để các cháu phải khổ là tội ở con”.
Biết tôi không thể sinh được con trai, chồng tôi đã cặp bồ để “săn quý tử” (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đúng là như vậy, khi sinh hai con ra, nhìn hai bé đỏ hỏn trong vòng tay mình, bên cạnh là cô con gái lớn ngoan ngoãn tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Sự thờ ơ của nhà chồng, sự vô tâm của chồng cũng không còn khiến tôi cảm thấy đau nữa. Với tôi, giờ chỉ có hai con là niềm vui lớn nhất cuộc đời. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm mọi chuyện để cho các con một mái ấm, một cuộc sống hạnh phúc.
Sinh con xong được 2 tháng thì chồng tôi về nhà công bố… có bồ. Chồng tôi nói cô ta đang có bầu ở tháng thứ tư. Mối quan hệ của họ bắt đầu từ khi biết tôi mang thai lần hai là hai đứa con gái. Anh nói anh yêu vợ nhưng là con trưởng của cả họ không thể tuyệt tự được nên bắt buộc phải làm như thế. Hơn nữa, chồng tôi biết sinh xong lần hai này là tôi không thể đẻ được nữa vì cả hai lần tôi đều đẻ mổ. Mà ngay cả có thể sinh nữa tôi cũng không muốn. Tôi không muốn làm ba đứa con của mình bị ghẻ lạnh thêm khi có một cậu quý tử ra đời. Đó là chưa kể nếu thêm một đứa con gái nữa thì lại có thêm một đứa phải khổ. Chính vì vậy mà chồng tôi đã chủ động tìm kiếm người để “giúp đỡ”.
Người phụ nữ đó còn rất trẻ, mới chỉ ngoài đôi mươi. Tôi đoán cô ta ở bên chồng tôi là vì có tham vọng được lấy anh, được chen chân vào một gia đình giàu có và bề thế. Mẹ tôi động viên tôi, hãy khoan dung vì dù sao đó cũng là trách nhiệm làm con của chồng, tôi không thể giúp anh thì hãy để cho người khác giúp. Hơn nữa, nếu bấy giờ tôi có bỏ chồng thì chỉ tôi và các con thiệt chứ cô ta không mất gì nếu không muốn nói là được lợi quá nhiều. Nếu tôi không tỉnh táo, tôi sẽ tự hiến chồng chotình địch. Mẹ tôi nói rằng, chỉ cần chồng tôi không bỏ vợ thì tôi cần phải giữ chồng bằng được. Điều đó không phải chỉ tôi mà còn vì con.
Chồng ép tôi phải san sẻ anh cho tình địch, nhưng tôi chỉ là một con người, đâu phải thánh thần để chịu đựng được điều đó? (Ảnh minh họa)
Vì thế mà tôi đã chấp nhận cho chồng tôi có bồ. Tôi thản nhiên đón nhận nó vì tôi tin anh ấy sẽ không từ bỏ gia đình này vì cô ta dù cho cô ta có một đứa con trai đi chăng nữa. Bố mẹ chồng tôi là người gia giáo, có thể họ trọng nam khinh nữ, không quý cháu gái nhưng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu không có ăn học, hỗn hào như cô ta. Mà chồng tôi thì nghe lời bố mẹ, nên tôi tin, chỉ cần tôi chấp nhận đứa bé, tôi sẽ vẫn mãi là vợ anh. Tôi sẽ làm thế vì dù sao đó cũng coi là sự bù đắp cho chồng tôi. Anh cũng có trách nhiệm làm con của mình với gia đình.
Tôi nghĩ mình đã nhân nhượng nhưng đúng là càng nhân nhượng thì họ càng lấn tới. Mới đây, chồng tôi về nhà và nói rằng anh không thể ngày nào cũng đảo qua, đảo lại hai nơi để chăm cô ta và về nhà được. Anh còn phải đi làm, anh không thể không chăm sóc cô ta được vì cô ta đang mang bầu nhưng cũng không thể bỏ mặc tôi và các con. Vì thế anh bắt tôi chấp nhận việc anh sẽ chỉ về nhà vào cuối tuần với tôi và các con, còn ở bên cô ta các ngày trong tuần. Anh nói sở dĩ như vậy vì trong tuần tôi cũng đi làm hết, anh ở nhà cũng không gần vợ con mấy, trong khi đó cô ta lại rảnh rang.
Tôi đã cố gắng chấp nhận nhưng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi cũng có suy nghĩ và tình cảm của mình. Liệu rằng tôi có thể chịu đựng được điều đó hay không? Nhìn các con, tôi trào nước mắt vì nghĩ tới việc các con sẽ cảm thấy thế nào khi cả tuần không có bố ở nhà. Tôi muốn ly hôn vì tôi đau khổ lắm rồi, tôi cũng là một con người chứ không phải thánh thần. Nhưng còn các con thì sao? Tôi phải làm gì để con không khổ mà mình thì không bế tắc như thế này?
Theo VNE
Trung Quốc mở trung tâm 'trẻ sơ sinh bị bỏ rơi' gây tranh cãi
Nhiều thành phố ở Trung Quốc đã mở cửa các trung tâm dành cho trẻ bị bỏ rơi, tại đây các ông bố bà mẹ có thể vứt bỏ đứa con mới sinh ngoài mong muốn mà không bị pháp luật trừng trị. Đây là một động thái gây tranh cãi nhưng với mục đích hạn chế nạn bỏ rơi và vứt xác trẻ em sơ sinh bừa bãi trên đường phố.
Lực lượng cứu hộ Trung Quốc vớt xác trẻ sơ sinh bị vứt xuống sông - Ảnh: Reuters
Hồi tuần rồi, thành phố Tây An của tỉnh Thiểm Tây (Trung Quốc) cũng mới mở một trung tâm tiếp nhận trẻ em bị cha mẹ bỏ rơi, theo tờ South China Morning Post ngày 11.12.
Gọi là trung tâm nhưng thực chất nó chỉ là một văn phòng nhỏ được trang bị các dụng cụ y tế cơ bản để tiếp tục chăm sóc những đứa trẻ, nhất là trẻ sơ sinh mới lọt lòng đã bị cha mẹ bỏ rơi.
Thành phố Thâm Quyến cũng chuẩn bị thủ tục mở trung tâm tương tự bởi vì có khoảng 90 trẻ em bị cha mẹ bỏ rơi trên đường phố tại thành phố này trong năm 2013.
Phóng viên David Xiao ở Thâm Quyến từng phỏng vấn những bà mẹ trẻ vứt con xuống đường đến chết và thậm chí giết chết đứa con mới sinh rồi vứt xác, lên tiếng ủng hộ mở trung tâm.
"Trung tâm này sẽ giúp các trẻ sơ sinh có cơ hội được sống sau khi bị cha mẹ chúng bỏ rơi", ông Xiao cho biết.
Ông Xiao nói mình bị ám ảnh khi đến tác nghiệp tại hiện trường những vụ các bà mẹ vứt xác trẻ sơ sinh.
Theo kết quả cuộc khảo sát đăng trên trang tin thành phố Thâm Quyến, 35% trong số 1.348 người tham gia khảo sát lo ngại trung tâm này sẽ khuyến khích cha mẹ bỏ con ngoài ý muốn, nhưng chỉ có 17% kịch liệt phản đối.
Trong những năm gần đây, người dân Trung Quốc cũng đã phải chứng kiến nhiều vụ bỏ rơi trẻ em và vứt xác trẻ sơ sinh một cách thương tâm (đa số là những bà mẹ trẻ có thai ngoài ý muốn), đây vốn là hậu quả của chính sách một con và nạn trọng nam khinh nữ.
Theo TNO
Hạnh phúc vỡ òa của người vợ hiếm muộn Tôi viết lên đây những lời này để bày tỏ nỗi lòng của mình, đó là niềm vui sướng và hạnh phúc vô bờ bến của người sắp được làm mẹ. Tôi đã ước ao có được đứa con, ước ao mình mang bầu và mơ ước ấy từng đi cả vào trong giấc ngủ, từng bữa ăn. Nó ám ảnh tôi suốt...