Em đi đã bỏ lại con đường
Ngày nghe tin em cưới chồng lòng anh quặn thắt nhưng anh vẫn xin số điện thoại để gọi điện nói câu: “chúc em hạnh phúc”.
Anh không trách em, không giân em vì sao em lại bỏ anh để tìm bến đỗ mới. Vì hơn ai hết anh hiểu lý do. Anh không tốt khi không tạo cho em niềm tin rằng, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Và anh biết lúc còn yêu nhau, anh đã từng làm em đau khổ. Chỉ đơn giản vì em là mối tình đầu của anh và vì anh là bộ đội. Chỉ sau khi em đi anh mới hiểu, anh đã sai khi đẩy em xa anh, anh đã sai khi bao lần làm tồn thương trái tim yếu đuối của em.
Anh là 1 người con trai sinh ra và lớn lên từ 1 vùng quê nghèo khó của miền đất Quảng Bình, lại là con 1 gia đình truyền thống hiếu học nhưng nghèo khó. Sự nghèo khó ấy càng thôi thúc anh học tập tốt nhưng vì nó mà anh không thể theo ước mơ của mình là vào 1 trường kinh tế. Cuối cùng anh đã chọn cho mình là trở thành 1 sĩ quan Hải Quân.
Anh đã cố gắng học thật tốt để không phụ lòng ông nội và ba mẹ. Cũng vì thế mà 23 t.uổi đầu anh chưa biết thế nào là tình yêu. Em đã xuất hiện trong 1 lần liên hoan của ông anh cùng quê học trước anh 2 khóa. Anh còn nhớ như in hình ảnh cô gái bé nhỏ hay ngại ngùng ít nói, chăm chỉ làm phụ bếp cho cô Vân. Cô Vân là nguời cùng làng với em còn chồng cô là cùng làng với anh. Bác lại là thầy giáo của anh, mỗi lần họp mặt liên hoan lại ra tụ tập ở nhà bác.
Anh đã cố gắng học thật tốt để không phụ lòng ông nội và ba mẹ. Cũng vì thế mà 23 t.uổi đầu anh chưa biết thế nào là tình yêu. (ảnh minh họa)
Em cũng hay về đó chơi vào cuối tuần vì em học ở trường Thủy Sản Nha Trang còn anh ở Học viện Hải Quân Nha Trang. Nhớ lần đó mọi người rủ nhau đi uống cafe sau khi xong việc, ai cũng gán ghép em cho anh. Mà anh rất ngại nói chuyện với con gái nên đã đỏ mặt. Anh cũng không dám xin số điện thoại của em mà lại đi xin cô bạn gái của ông anh cùng làng. Sau mấy lần chuyện trò cùng em qua điện thoại, anh đã có ấn tượng rất tốt.Và tình yêu trong anh bắt đầu được nhen nhúm từ đó.
Vì là học viên nên chỉ có thứ bảy hoặc chủ nhật tụi anh mới được ra ngoài. Ngày trước khi ra ngoài anh chỉ vào nhà các thầy đồng hương chơi thôi.Nhưng không hiểu sao lần ấy anh chỉ muốn lao nhanh xe để đi về hướng về nơi em. Hơn hết là có em, cô gái anh vừa mới quen đang học ở đó.
Video đang HOT
Lần đầu tới phòng em chơi anh ngại lắm, cả 2 đứa nhìn nhau không biết nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm sơ sơ. Rồi cũng quen dần.,Anh còn nhớ em đã tặng anh 1 món quà mà có lẽ sau này anh không bao giờ quên được.,Đó không phải là 1 vật gì đáng giá, cũng không phải 1 nụ hôn, mà đơn giản là 1 cái thơm trên má. Hay hơn là em bắt anh nhắm mắt mới thơm và thơm xong 2 má em đỏ ửng. Chia tay em ra về anh biết phải 1 tuần nữa mới được gặp. Nhưng may mắn thay hôm ấy là 31 tháng 5, mai là ngày 1 tháng 6 ngày quốc tế thiếu nhi.Tối đó có cuộc giao lưu với mấy em nhỏ trong đơn vị nên anh đã hẹn và gặp em dù trong chốc lát: “Anh cũng có quà 1-6 cho em đó, em nhớ xuống nha”.Tình yêu chúng ta bắt đầu như vậy đó.
2 năm 10 ngày yêu nhau anh đã làm cho em bao lần rơi nước mắt. Em phải vất vả biết bao khi cuối tuần nào cũng phải đạp xe cả chục km xuống chỉ để gặp anh chốc lát. Sau khi quen em anh cũng được đề đạt lên làm lớp trưởng vì vậy mà anh ít có thời gian dành cho em hơn.
Là bộ đội nên anh biết mình không có thời gian gặp em, chăm sóc cho em những lúc em mệt, đưa đón em những khi đi học thêm làm thêm buổi tối. Anh biết em chịu nhiều thiệt thòi khi yêu bộ đội, hông được nhận quà và đi chơi những ngày lễ tết. Đã vậy anh còn là người rất khô khan, không biết lãng mạn, quá thực tế. Còn em nhiều lúc như con nít rất dễ thương nhưng rất dễ ghét. Nhiều khi anh giận vì em trẻ con quá, lãng mạn quá, mà anh thì không vậy.
Em đã lựa chọn cho mình con đường mà ở đó không có dấu chân của anh, còn anh ở lại con đường mà đáng lẽ ra 2 chúng ta cùng gặp nhau cuối con đường đó. (ảnh minh họa)
Thời gian quen nhau không phải ngắn để không hiểu nhau, vậy mà anh vẫn hay làm em khóc, và em đôi khi không thông cảm cho anh. Anh yêu em nhiều lắm em có biết không? Anh cũng muốn được chăm sóc em suốt cả cuộc đời, mang lại cho em cuộc sống đầy đủ nhất.Vì thế mà anh quyết tâm ra trường ở lại làm giảng viên. Lúc mới ra trường anh được phân công làm ở Cam Ranh, vùng đất nắng và gió, khoảng cách địa lý của chúng ta trở nên xa hơn nhưng tình yêu lại nồng thắm hơn. Cuối tuần em lại bắt xe bus đi cả tiếng đồng hồ chỉ để vào thăm anh chốc lát, anh cũng chỉ xin ra ngoài trong buổi nhưng không đi được đâu xa.
Thời gian quá ngắn để chúng ta tâm sự nỗi niềm những ngày xa nhau phải không em? Rồi anh được cấp trên cho đi học ở Hà Nội tiếp 1 thời gian, và có dự định sang Nga học tiếp Tàu ngầm. Vì thế mà anh đã để tuột mất em. Anh đã cố tình dựng nên 1 câu chuyện để đẩy em đi, để em quên anh. Mà chỉ có anh mới biết sự thật là gì.Thế là mình xa nhau. Em cũng đã ra Hà Nội nhân chuyến nghỉ hè để gặp anh nhưng anh đã chối gặp em. Em ra trường và vào Nam lập nghiệp. Chúng ta có liên lạc nhưng anh biết mình đã không còn cơ hội. Vì anh đã đ.ánh mất cơ hội mà em đã cho anh. Và rồi em đã gặp và đồng ý lấy nguời ta giờ là chồng em.
Anh đã rất đau khổ khi nghe tin em sắp lên xe hoa. Nhưng đó là sự thật. Anh đã mất em mãi mãi. Tất cả do lỗi của anh. Em đã lựa chọn cho mình con đường mà ở đó không có dấu chân của anh, còn anh ở lại con đường mà đáng lẽ ra 2 chúng ta cùng gặp nhau cuối con đường đó. Đã gần 2 năm kể từ ngày mình chia tay, nhưng hình bóng của em vẫn trên con đường mà anh đang đi. Mỗi lần về lại Nha Trang học là anh lại tìm về những nơi mà chúng mình đã đặt lên. Dường như mọi thứ vẫn còn nơi đây.Nhưng em đã đi về con đường khác, con đường mà anh mãi không thể bước lên nó.
Theo VNE
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 t.uổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 t.uổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...