Em dâu “dằn mặt” mẹ đẻ tôi vì quá sức chịu đựng
Đến nước này, thì người hiền lành và cam chịu như em dâu tôi cũng phải trở thành đứa con dâu hỗn láo.
Nhà tôi chỉ có 2 chị em. Bố tôi mất sớm khi tôi mới 7 tuổi còn em trai 4 tuổi. Mẹ ở lại nuôi chị em tôi khôn lớn. Cả 2 chị em tôi đều cố gắng học hành và ổn định công việc rồi mới lập gia đình.
Tôi kết hôn được 3 năm thì em trai tôi cũng tìm được 1 nửa của mình. Em dâu tương lai của tôi là bạn học cùng lớp đại học với em tôi. Qua tiếp xúc vài lần, tôi thấy em là người hiền lành, ăn nói dễ nghe và sống tình cảm. Hơn nữa, em cũng rất khéo tay.
Khi em trai dẫn em dâu về nhà ra mắt, tôi nghĩ mẹ sẽ mừng lắm vì sắp có được 1 người con dâu ưng ý. Vậy mà thái độ của mẹ lạnh lùng hơn tôi tưởng.
Khi em vừa chào ra về, mẹ tôi đã bĩu môi bảo: “Không biết yêu đương thế nào hay thấy thằng Hòa nhà mình giai Hà Nội lại bám lấy?”. Tôi chột dạ khi nghe lời đó thốt ra từ chính mẹ mình. Tôi nói bà không nên nói thế thì bà bảo con gái bây giờ tinh lắm, ai chẳng tính toán khi yêu.
Tuy không đồng ý con trai yêu người phụ nữ như vậy nhưng cuối cùng mẹ tôi vẫn phải đồng ý làm đám cưới cho 2 em. Nhưng cũng từ khi em trai tôi chính thức lấy vợ, cuộc sống của gia đình bên ngoại không ngừng nổi sóng.
Ngay từ những ngày đầu em dâu mới về, mẹ tôi đã tỏ rõ uy lực của người ở vị trí mẹ chồng. Từ ngày có con dâu, bà mặc nhiên không động chân động tay vào bất cứ việc gì, tất cả đều phó mặc em dâu lo liệu. Trước đó, bà thương con, hy sinh cho con cái bao nhiêu thì nay bà trở nên lạnh lùng, vô trách nhiệm bấy nhiêu.
Có hôm tan sở về, tôi ghé qua nhà mẹ đẻ chơi. Lúc đó đã khoảng 6h tối, vẫn thấy bà ngồi xem tivi, tôi hỏi: “Mẹ không cơm nước gì à? Dạo này, con thấy thằng Hòa bảo vợ nó bận lắm, toàn về muộn mà!”. Mẹ tôi đáp: “Muộn thì ăn muộn, tao cũng chẳng đói, ai mà hầu được, để nó làm cho nó biết việc. Phải cứng ngay từ đầu may ra sau này nó mới biết mẹ chồng là ai”. Tôi chỉ biết thở dài với cái kiểu nói của mẹ.
Được cái tôi và em dâu có mối quan hệ rất tốt nên mọi chuyện cô ấy đều tâm sự với tôi mà chẳng ngại tôi là chị chồng. Cô ấy phàn nàn mẹ khó tính, hay chấp vặt. Mà quả đúng, có sang nhà ngoại cuối tuần ăn uống, tôi mới thấy mẹ tôi để ý em dâu từng ly từng tí một.
Video đang HOT
Nào thì bà soi xem em dâu rửa bát thế nào, có tốn nước không, quét nhà có sạch không, thậm chí còn để ý cả miếng ăn trong bữa ăn. Nhiều lúc tôi thấy ngại thay cho mẹ đẻ mình và đều phải tìm cách động viên em dâu.
Gần đây, quá đáng hơn, bà còn đòi vợ chồng em dâu đưa hết lương cho bà quản lý. Là tôi mà bị mẹ chồng đề nghị thế, tôi cũng chẳng chịu nữa mà. Tôi nói mẹ đẻ và bảo cả 2 em không phải đưa, vậy là bà hằn học, giận dỗi tôi và vợ chồng em trai đến cả tháng trời. Không khí lúc nào cũng căng như dây đàn khiến tôi cũng nản và chẳng muốn sang chơi nữa.
Đi lấy chồng rồi, nhiều lúc tôi cũng thấy khổ thân em trai và em dâu. Em trai tôi là chồng mà nhiều khi muốn chiều vợ 1 tí cũng khó, có muốn liếc vợ 1 cái cũng phải liếc trộm vì sợ mẹ bắt gặp. Bởi nếu không, bà lại giận và cho rằng em trai yêu vợ hơn yêu mẹ. Là con gái mà nhiều lúc tôi cũng thấy ngột ngạt nữa là con dâu.
Nói xong, em dâu vừa ấm ức khóc vừa chạy lên tầng đóng chặt cửa nằm khóc (Ảnh minh họa)
Tối cuối tuần rồi, vì ăn cơm sớm nên 2 vợ chồng tôi lại cho con sang nhà bà ngoại chơi. Vừa bước chân vào cổng, tôi đã nghe tiếng mẹ chửi bới em dâu: “Mày là đứa mất dạy, khố rách áo ôm, mày về đây tao dạy mày điều hay lẽ phải mày không nghe, mặt cứ lì ra. Thằng Hòa nhà tao hiền bị mày lừa”.
Đến nước này, thì người hiền lành và cam chịu như em dâu tôi cũng phải trở thành đứa con dâu hỗn láo. Em dâu mặt mày nóng giận bừng bừng nói những lời “dằn mặt” mẹ chồng: “Bố mẹ con nghèo nhưng cho con được học hành tử tế, biết đối nhân xử thế chứ không phải là đứa mất dạy như mẹ nói. Nếu mẹ luôn nghĩ như thế, từ nay nếu con còn ở đây, con sẽ học cách sống mất dạy theo đúng nghĩa mẹ bảo”. Nói xong, em dâu vừa ấm ức khóc vừa chạy lên tầng đóng chặt cửa nằm khóc.
Nghe toàn bộ cuộc cãi vã nảy lửa giữa mẹ chồng và em dâu mà tôi bất ngờ và bất lực. Ngồi hỏi nguyên nhân thì em trai tôi cho biết, 2 người cãi nhau chỉ vì em dâu tự ý đổ thức ăn thừa mà không hỏi ý kiến bà. Tôi thật không biết nói gì với mẹ đẻ của mình nữa.
Hiện, dù biết bà sai nhưng cả tôi và em trai chẳng biết làm sao để mẹ tôi thay đổi thái độ với em dâu? Trong khi, em dâu tôi 2 hôm nay thì quá chán ngán và cứ một mực đòi chồng dọn ra ngoài ở riêng. Là chị chồng, tôi phải giúp hàn gắn tình cảm giữa mẹ và em dâu thế nào cho tốt đẹp hơn, làm thế nào để mẹ tôi cũng coi em dâu như con gái của bà?
Theo Afamily
Choáng váng vì độ "bòn của" của chị chồng
Người chị chồng này luôn tìm cớ để "moi tiền" nhà tôi. Thậm chí, giờ chúng tôi còn phải còng lưng vay tiền cho chị ta mua nhà cho con gái.
Thế là chồng tôi đùng đùng cầm giấy tờ nhà đi thế chấp để cho chị chồng vay tiền (Ảnh minh họa)
Hai vợ chồng tôi sống trong một căn hộ tập thể cũ, chật hẹp. Một năm sau tôi sinh con gái đầu lòng, đến lúc này thì mọi chuyện mới dần vỡ lở.
Chồng tôi có một chị gái hơn anh 6 tuổi. Thuở nhỏ vì bố mẹ đi làm cả ngày nên anh lớn lên chủ yếu do chị gái chăm sóc. Tình cảm của hai chị em rất tốt. Khi tôi về làm dâu nhà anh, chị chồng đã có gia đình riêng và có 2 cô con gái. Tôi để ý thấy anh rất thương chị, cái gì cũng nhường nhịn cho chị từ to đến nhỏ. Mẹ chồng tôi bán đất ở quê được 400 triệu, bảo chia đều cho hai chị em mỗi người một nửa nhưng chồng tôi chỉ lấy 80 triệu, còn cho chị gái 320 triệu để chăm lo con cái nhà cửa. Lúc đó tôi mới sinh con xong, nghe thấy chồng nói thế rất ấm ức nhưng cũng không dám phản đối.
Hai vợ chồng tôi không giàu có gì, cả hai đều là công chức nhà nước. Lương chỉ đủ sống, may mắn là có căn hộ tập thể cũ bố chồng tôi được phân chia khi còn đi làm nên cho vợ chồng tôi ở. Còn chị gái của chồng thì có căn chung cư to rộng ở gần đó.
Con cái dần lớn, hai vợ chồng đi làm quanh năm suốt tháng mà chẳng có mấy đồng tiết kiệm. Trong khi đó, chị chồng lại liên tục sang vay tiền. Lần đầu tiên chị ấy vay chúng tôi tiền để cho con gái đầu đi du học. Tôi choáng váng vô cùng. Tôi biết nhà chị ấy không giàu có lắm, con gái học cũng chỉ thuộc khá chứ cũng không hẳn là giỏi. Đi du học tự túc 100% ấy vậy mà chị ấy vẫn lôi hết tiền tiết kiệm và đi vay mượn để cho con đi. Tôi có khuyên chị rằng nếu kinh tế không mạnh thì đừng để con gái đi nước ngoài mà rồi khổ cả con bé. Nhưng chị ấy nói tôi tầm nhìn hạn hẹp, thời giờ phải đi du học mới có thể kiếm được tấm chồng tốt hoặc công việc lương cao.
Từ đó, vợ chồng chúng tôi bắt đầu hay cãi nhau và lục đục vì tiền bạc (Ảnh minh họa)
Chồng tôi nghe chị nói có lý, thế là đem toàn bộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng ra đưa cho chị. Sau khi chị chồng cầm tiền ra về, tôi và anh đã cãi nhau một trận kịch liệt. Liệu có người vợ nào chấp nhận được cảnh nhà không một đồng tiền, tiền trợ cấp sinh nở mà tôi nhận được cũng bị anh dồn vào để cho chị gái vay. Trong khi con thì mới sinh, vợ phải nghỉ đi làm ở nhà chăm con, chồng thì lương ba cọc ba đồng. Còn người vay tiền chẳng để làm gì khác mà để đi du học, thỏa mãn cái mộng lấy chồng giàu sang. Trong cơn cáu giận, chồng đã giơ tay tát tôi, bảo tôi câm miệng.
Từ đó, vợ chồng chúng tôi bắt đầu hay cãi nhau và lục đục vì tiền bạc. Lúc nào nhà tôi cũng ở trong tình trạng thiếu thốn. Muốn mua cho con hộp sữa ngoại cũng không đủ tiền. Tôi trách móc cằn nhằn thì chồng tôi càng bực bội. Thành ra tôi chỉ biết im lặng cố gắng tiết kiệm các khoản khác để bù vào cho con.
Chuyện lắng được nửa năm thì chị chồng tôi lại hớt hải đến than khóc với chồng tôi là con gái chị ấy ở bên kia khổ quá, phải đi làm thêm tới 11 giờ đêm để kiếm tiền sinh hoạt phí chỉ vì mẹ gửi tiền sang không đủ. Thương con quá nên chị muốn sang đó thăm một lần. Vậy là chị ấy hỏi chồng tôi có thể vay mượn ở đâu cho chị ấy khoảng mấy chục triệu tiền đi lại. Còn chị ấy cũng có một ít để mang sang cho con gái rồi. Nghe thế, chồng tôi không nói hai lời liền đi vay mượn của đồng nghiệp và hứa sẽ trả dần qua lương hàng tháng. Thế là gia đình tôi lại một lần nữa bị chị chồng "khoét ruột". Hàng tháng chồng tôi chỉ mang về đưa cho tôi được một nửa tiền so với trước, nửa kia anh để trả nợ. Cuộc sống đã thiếu thốn lại còn khó khăn hơn.
Có thể do chồng tôi dễ dãi nên từ đó chị chồng tôi liên tục đến hỏi vay từ ít đến nhiều và lần nào chồng tôi cũng rút ví ra đưa cho chị.
Mới đây, con gái chị ấy trở về nước. Không phải tôi nói xấu chứ nhìn con bé trông rất ăn chơi, nói tiếng Việt đệm thêm vài câu tiếng Anh cứ như Việt kiều sống lâu năm ở nước ngoài vậy, rất kệch cỡm và khoe khoang.
Tưởng về nước rồi thì gánh nặng của chồng tôi cũng giảm bớt. Không ngờ chị chồng lại đưa con bé đến, mặt dày nói chuyện với chồng tôi rằng muốn mua cho con bé cái nhà để được sống kiểu phụ nữ tự lập như con gái ở nước ngoài. Tôi bảo, nếu cần sống tự lập thì thuê nhà cũng được, sao nhất quyết phải mua khi không có tiền. Chị chồng không thèm nói gì với tôi mà quay sang kể khổ kể sở với chồng tôi. Theo ý chị ấy thì thuê nhà mất tiền mà vẫn bị chủ nhà chèn ép. Chỉ có ở nhà của bản thân mới là sướng nhất. Huống chi chị ấy cũng muốn sau này coi cái nhà đó như của hồi môn cho con gái đi lấy chồng.
Chị chồng về, tôi nói với chồng là tôi không đồng ý. Tôi cũng yêu cầu anh đừng ứng lương ra hay vay mượn đồng nghiệp để cho chị ấy nữa. Chị ấy cứ nói là vay nhưng đã trả đồng nào đâu? Tôi vừa dứt lời, chồng tôi lại tát cho tôi một cái đau điếng. Anh gằn lên "Tôi cấm cô nói xấu chị tôi. Đừng có đâm chọc chia rẽ tình cảm gia đình tôi".
Tôi sững người nghe lời anh nói. Anh bảo đó là gia đình anh, thế tôi và con thì sao? Không kìm nén được uất ức, tôi bật khóc. Chồng tôi phẩy tay bảo tôi "Khóc cái gì mà khóc. Có vài đồng bạc, cho chị ấy thì sao? Tính toán bon chen thế cho khổ ra". Tôi không muốn nói thêm gì với chồng nữa. Con cái thì bé, tương lai còn phải lo cho con đi học. Tôi muốn đi làm để kiếm tiền phụ chồng, nhưng con chẳng ai trông. Tôi muốn cho đi nhà trẻ thì mẹ chồng tôi gọi điện lên mắng mỏ, nói rằng nó còn bé, trẻ 3 tuổi trở lên mới được đến nhà trẻ, có bị cô giáo đánh hay bạn bè bắt nạt về nó còn kể cho nghe mà biết.
Mấy hôm trước, chị chồng vừa đến bảo rằng đã ngắm được căn hộ rất đẹp, người ta đang bán rẻ, bảo chồng tôi mau mau xoay xở cho chị ấy một ít kẻo người khác đặt cọc trước. Thế là chồng tôi đùng đùng cầm giấy tờ nhà đi thế chấp. Không cản được, tôi chỉ biết ôm con khóc lóc. Ngẫm nghĩ mãi, tôi quyết định sẽ ly hôn, sẽ mang con gái đi khỏi căn nhà này. Trả lại sự bình yên cho gia đình nhà chồng. Theo mọi người, tôi làm như thế có đúng không?
Theo Afamily
Bị nhà chồng hắt hủi vì không cho em chồng tiền đi mỹ viện Cả mẹ chồng và em chồng đều tỏ ra ngạc nhiên và hụt hẫng vì bị mình từ chối. Mình là người chưa bao giờ lên mạng "bán than" nhưng thật sự lần này mình quá ức chế với nhà chồng. So với chồng, mình là người kiếm ra nhiều tiền hơn. Không dám tự hào nhưng mình được nhà chồng xem là...