Em dâu bị ta.i nạ.n cấp cứu, chồng hoảng hốt đán.h đổ cả mâm cơm chạy vội vào bệnh viện…
Tôi giật mình trước thái độ của chồng, sau đó không bao lâu, tôi phát hiện ra một sự thật động trời.
Vợ chồng tôi lấy nhau sau hơn 1 năm yêu đương tìm hiểu. Chúng tôi làm cùng công ty, cũng chính vì thế rất hiểu nhau, thời gian giờ giấc cũng giống nhau.
Chồng tôi là người hiền lành, trên cơ quan cũng uy tín, có năng lực nên mọi người rất quý mến. Chúng tôi lấy nhau khi cả hai đã ngót 30 tuổ.i, cũng không còn trẻ nữa nên hai đứa yêu nhau theo kiểu bình lặng, rất hiếm khi có những cử chỉ lãng mạn, bay bổng… Tôi là người cũng từng trải qua đổ vỡ và mất mát, vì thế tôi hiểu thế nào mới là hạnh phúc thực sự, đối với anh mà nói, là người tôi yêu thương, tin tưởng, kỳ vọng nhất. Chúng tôi có một con trai gần 2 tuổ.i.
Vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng. Vì nhà rộng, ông bà lại có tuổ.i rồi nên cũng muốn con cái ở gần, quây quần gia đình cho tình cảm. Dưới chồng tôi còn có em trai kém 7 tuổ.i, mới ra trường, đi làm chưa lâu.
Chuyện kể ra thì hơi lằng nhằng, nhưng em chồng tôi vừa cưới được hơn 1 tháng, cũng sống chung luôn, tôi ở tầng 2 còn vợ chồng chú út ở tầng 3. Em dâu là người cùng phố, cách nhà tôi không xa, xinh xắn, dễ thương, ít hơn tôi khá nhiều tuổ.i. Lúc cưới về đã có bầu gần 2 tháng, cũng vì thế nên cưới xin mới vội vã đến thế, bởi trước đó, con bé mới đến nhà tôi chơi có 1 lần, tôi thậm chí còn chưa kịp gặp bởi hai vợ chồng đi làm, lúc về thì con bé đã về rồi. Mà chú út thì kín lắm, yêu đương không công khai nên chẳng ai biết, đùng một cái hôm về xin cưới cả nhà mới vỡ lẽ ra.
Sống chung với nhau, tôi luôn có cảm giác giữa chồng và em dâu có gì đó không thoải mái. Nhiều lúc ghen tuông vớ vẩn, tôi còn cảm thấy chồng mình có vẻ quan tâm em dâu thái quá. Tôi hỏi thì chồng mắng bảo nghĩ vớ vẩn, không hiểu sao lại ghen thế.
Cho đến hôm vừa rồi, vợ chồng tôi về muộn, ăn cơm sau, chồng đang bê cơm từ bàn bếp ra thì chú út điện về bảo em dâu gặp tại nạn đang đưa vào viện cấp cứu. Chồng tôi nghe cái giật mình làm rơi cả mâm cơm xuống đất, vội vã đòi đi bằng được. Tôi thấy rất lạ vì thấy anh lo lắng quá, lúc tôi gọi lại, chú út còn nói may quá không sao, chỉ sai khớp chân thôi, giờ đang bó thuố.c rồi, không cần cả nhà vào hết. Tôi bảo hay chồng ở nhà, để tôi lên viện, tiện chăm em luôn nhưng chồng không nghe, khăng khăng đòi đi bằng được.
Video đang HOT
Từ hôm đó đến tận khi về rồi tôi vẫn thấy chồng tất bật, anh có vẻ còn lo hơn khi tôi ốm. Thú thực tôi thấy bực mình ghê gớm lắm. Chú út là dân công trình, hay phải đi, thành ra việc chăm em dâu chủ yếu là do tôi cháo lão, thuố.c thang. Hôm vừa rồi đang bê đồ ăn lên cho em thì tôi nghe tiếng nói trong phòng vọng ra:
- Anh đừng thế nữa, em không muốn ai hiểu lầm, càng không muốn ai biết quá khứ của chúng ta.
- Anh chỉ muốn chăm em qua đợt này, rồi bọn anh chuyển ra ngoài. Em đừng từ chối nữa.
- Tình cảm hết rồi, anh làm thế chỉ khiến em khó xử hơn thôi…
Tôi không tin nổi những gì mình nghe bèn mở cửa bước vào. Chồng tôi đang ngồi bên mép giường, thấy tôi giật mình đứng vụt dậy. Tôi cố lắm mới bình tĩnh được, đặt cơm xuống rồi bảo em dâu ăn đi cho nóng rồi lui ra ngoài.
Về phòng thì chồng cũng về theo, anh bắt đầu thanh minh, giải thích. Rồi anh thú nhận với tôi, ngày xưa lúc anh học chuyên nghiệp, em dâu mới học cấp 3, hai người đã từng có thời gian ngắn yêu nhau nhưng sau đó đã chia tay.
Tôi bất ngờ vô cùng, không ngờ giữa chồng và em dâu lại có quá khứ như thế. Mấy hôm nay tôi thấy vô cùng khó xử, cũng thấy bực mình, cảm giác chẳng biết nên đối diện như thế nào bây giờ nữa.
Theo KhoeDep
Bao công sức lo toan cho em trai, giờ đây tôi bị thỉnh cầu ra khỏi nhà cho em dâu dễ thở
Chẳng lẽ vì lí do chật chội mà em tôi nỡ để người chị duy nhất này chuyển ra ngoài sống một mình hay sao?
Chẳng lẽ vì lí do chật chội mà em tôi nỡ để người chị duy nhất này chuyển ra ngoài sống một mình hay sao? (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi đều mất sớm do ta.i nạ.n, cả nhà chỉ còn lại hai chị em tôi. Tuy sống không có cha mẹ từ nhỏ nhưng chuyện vật chất chúng tôi hầu như không phải lo lắng. Bởi lẽ, bố mẹ tôi làm ăn giỏi giang, để lại tài sản rất lớn. Sau khi bố mẹ qua đời, chúng tôi sống cùng bà nội, ông bà nội chăm chúng tôi rất đầy đủ và nghiêm khắc. Khi chúng tôi lớn, bà nội cũng ra đi vì bệnh tuổ.i già.
Nhờ có sự dạy bảo nghiêm khắc của bà nội, chúng tôi đều ngoan ngoãn, lớn lên đều có công việc ổn định. Thế nên họ hàng không bao giờ khinh miệt chị em tôi. Hai chị em tôi cũng ý thức được hoàn cảnh gia đình mình nên rất yêu thương nhau. Thế nhưng, từ khi em trai tôi lấy vợ thì mọi thứ đã khác.
Em tôi lấy vợ sau khi tốt nghiệp đại học 3 năm. Khi ấy, tôi 28 tuổ.i. Hiện giờ, tôi vẫn chưa lập gia đình vì sau vài mối tình không thành, tôi mệt mỏi với chuyện tình cảm.
Em dâu làm cùng công ty em trai tôi, là con nhà giàu quen được nuông chiều từ nhỏ. Em dâu tôi có ngoại hình khá xinh xắn, ăn nói khéo, chỉ duy nhất một việc khiến tôi và em dâu khó hòa hợp. Có lẽ em dâu có tâm lí không thích ở chung với chị chồng nên chưa bao giờ hai chị em ngồi tâm sự. Từ ngày em trai tôi lấy vợ rồi có con đầu lòng thì cũng ít quan tâm đến tôi hẳn.
Hai chị em tôi cũng ý thức được hoàn cảnh gia đình mình nên rất yêu thương nhau. (Ảnh minh họa)
Tôi cũng sớm nhận ra điều đó nhưng không bao giờ trách cứ em trai mình. Nói thì nói vậy chứ tôi cũng không tránh khỏi những giây phút chạnh lòng khi nhìn gia đình em trai đầm ấm.
Em dâu tôi đang mang bầu đứa thứ 2, cũng sắp sinh. Thế rồi, sự xa cách giữa tôi và em trai ngày càng lớn. Nhiều khi tôi cảm thấy tôi đang ở thế giới cách biệt với vợ chồng em trai.
Một lần, cháu gái tôi - con đầu của em trai tôi, khóc la om sòm khi ngủ dậy không thấy em dâu tôi đâu. Tôi dỗ dành cháu rồi cho cháu ăn cơm. Vậy mà, khi em dâu tôi về đến nhà đã vào giật lấy bát cơm, nói cháu tôi vẫn bé, chỉ ăn cháo. Lúc ăn cơm vào khó tiêu hóa, lại mệt công nghỉ làm chăm sóc. Tôi nghe cũng phật ý nên từ đó không còn thân mật với cháu, càng không nói chuyện với em dâu.
Thời gian đó, tôi sống trong nhà mình mà như người đi ở nhờ. Đi làm về, tôi chỉ nhốt mình trong phòng. Đến hôm gần ngày giỗ bố mẹ, khi em trai tôi nói đến chuyện này thì chúng tôi mới có cơ hội ngồi cùng nhau. Những tưởng đây là cuộc nói chuyện hòa giải, không ngờ đó lại là thời khắc khiến tôi sững sờ, thất vọng.
Em trai tôi đã tính ngày giỗ bố mẹ năm nay vào thứ 2. Vì vậy nên chúng tôi không nghỉ làm được. Em hỏi tôi thu xếp để làm cơm cúng bố mẹ vào chủ nhật có được không. Đương nhiên là tôi đồng ý.
Thế nhưng, yêu cầu tiếp theo của em trai khiến tôi chế.t đứng. Vì em dâu tôi sắp sinh đứa thứ hai nên có lẽ nhà càng chật chội. Trẻ sơ sinh lại hay quấy khóc nên em trai tôi muốn tôi chuyển ra ngoài, đỡ ảnh hưởng tôi. Khi tôi chưa hết ngạc nhiên thì em trai tôi đã "trấn an" tôi bằng cách hứa chuyển tiề.n thuê nhà cho tôi mỗi tháng, dặn tôi cứ chọn căn hộ nào đầy đủ tiện nghi để thuê.
Tôi chế.t đứng khi nghe yêu cầu từ em trai. Không biết đây là ý kiến của em trai tôi hay là "thỉnh cầu" của em dâu tôi sau bao nhiêu ngày tháng tôi và em dâu phải sống trong bầu không khí nặng nề? Chẳng lẽ vì lí do chật chội mà em tôi nỡ để người chị duy nhất này chuyển ra ngoài sống một mình hay sao? Tôi không muốn cố ở lại khi vợ chồng em trai tôi không thoải mái, nhưng cũng không nỡ rời ra căn nhà đã gắn bó suốt tuổ.i thơ. Giờ tôi vẫn còn chưa có quyết định rõ ràng nữa mọi người ơi!
Theo Afamily
Tôi nên làm gì khi thấy cuốn album ảnh cưới cách đây 6 năm của em dâu và chồng mình? Giây phút thấy album đó tôi đã rất hí hửng mở ra xem. Nhưng rồi phải chế.t lặng khi những bức ảnh đó không phải là ảnh cưới của em trai và em dâu mà là của em dâu với... chồng tôi. Ngày em dâu về nhà ra mắt cả gia đình đều vui vẻ chào đón riêng chồng tôi tỏ vẻ bối...