Em đã thành con nợ vì lo cho người yêu
Lúc anh không có tiền, em phải vay bạn bè lo cho anh từ cái quần, cái áo. Nhưng anh đi làm rồi thì lại đưa hết tiền cho mẹ.
ảnh minh họa
Mối tình đầu của em có muôn vàn sóng gió. Em yêu anh từ khi hai đứa còn học trung học. Ngày đó nhà anh giàu, anh học giỏi có rất nhiều người yêu mến. Em thì ngược lại. Vì mặc cảm, em chẳng dám thể hiện tình cảm của mình. Dù không gặp nhau nữa nhưng khi mỗi người một con đường riêng, trong lòng em vẫn còn tình cảm. 5 năm trôi qua, em vẫn không quên được anh, còn anh thì… chẳng biết rằng luôn có một người dõi theo anh.
Rồi đến năm thứ hai đại học, em và anh vô tình gặp lại. Trái tim em thổn thức và em đã chấp nhận làm bạn gái anh. Ngày đó, em hồn nhiên và ngây thơ lắm. Em đơn giản lắm, em không đẹp và cũng chẳng giỏi giang gì. Em chẳng bằng những người con gái anh từng quen. Nhiều lúc nghĩ không biết vì sao anh lại yêu em nữa? Chỉ nhớ là có một lần anh nói: “Em không đẹp nhưng mà em độc”.
Từ ngày quen anh, em yêu bằng tất cả. Em yêu anh chân thành để anh cảm nhận được tình yêu của em và cũng yêu em như vậy. Rồi chẳng bao lâu sau, hai đứa vô tình biết được chúng em là bà con với nhau, bà con bốn đời bên ngoại. Vì nhà hai đứa em ở gần và anh ở bên ngoại nên bị mọi người phản đối, cấm cản. Tuy vậy nhưng hai đứa em vẫn không từ bỏ, vẫn bên nhau vì chỉ gia đình em và những người bà con khác không đồng ý. Còn bên nhà anh thì không nói gì, vui vẻ đón nhận em.
Ngày qua ngày, gia đình em càng kiểm soát em chặt chẽ khiến em ngột thở lắm. Em biết được nguyên nhân vì sao ba mẹ em làm thế. Em là con một và người yêu của em không có nghề nghiệp ổn định, từng có một thời làm công tử ăn chơi và gia đình anh bây giờ không còn như ngày trước. Ba mẹ càng cấm, em lại càng quyết tâm bên nhau. Em biết mình có lỗi nhưng em không thể từ bỏ được vì em đã là của anh rồi.
Video đang HOT
Thời gian sau này, em càng ngày càng hay cáu gắt, càng khó khăn. Em bắt anh thế này thế nọ, hai đứa hay giận nhau, cãi nhau và thậm chí là chia tay. Nhưng rồi hai đứa vẫn không thể bỏ nhau được. Tuy không bỏ nhau nhưng sao tình cảm ngày càng nhợt nhạt. Đã hai năm rồi, hai năm em bên cạnh anh, lo lắng cho anh từng chút một, bất kể chuyện lớn nhỏ gì em cũng lo cả. Còn anh thì vô tư lắm. Anh nói sẽ cố gắng để ba mẹ và mọi người chấp nhận hai đứa nhưng đó chỉ là lời nói, chẳng thấy làm gì.
Em buồn lắm nhưng vẫn gắng an ủi bản thân và an ủi anh để tiếp tục bên nhau, cùng nhau bước tiếp. Em là sinh viên năm cuối, quen nhau hai năm, em lo cho anh tất cả, từ cái áo, cái quần, từ miếng ăn giấc ngủ. Anh không làm ra tiền, em chẳng dám đòi hỏi gì cả, chỉ cần được bên cạnh anh là em vui và hạnh phúc lắm rồi. Em từ một đứa khá giả rồi trở thành con nợ vì anh không có tiền. Em cũng không dám trách vì em nghĩ em lo cho anh bây giờ, khi anh có việc làm sẽ lo cho em, thương em nhiều hơn, vậy mà… bao nhiêu điều hy vọng tan biến hết.
Càng ngày anh càng lạnh nhạt với em, vô tâm với em. Bây giờ anh vẫn bên cạnh em nhưng đó chỉ là trách nhiệm và bổn phận thôi. Em biết anh chán khi quen một người mà phải lén lén lút lút. Em biết tất cả, biết anh buồn và mất tự do lắm nên em cố gắng bù đắp cho anh, yêu anh hơn cả bản thân em. Anh cũng hiểu điều đó nhưng anh vẫn đối xử vô tình với em. Một tháng không gặp nhau vì anh bận đi làm, điện thoại thưa dần, tin nhắn cũng chẳng có. Sáng nào em cũng gọi anh dậy để đi làm nhưng bữa thì anh nghe máy, bữa thì anh chẳng nghe, làm nguyên cả ngày em chờ anh gọi hỏi thăm mà cũng không thấy.
Em trách thì anh nói anh bận. Em không chịu nổi nên gọi cho anh. Có lúc anh chẳng muốn nghe máy, lúc nghe thì chỉ hỏi qua loa rồi nói anh bận làm… Em đành đợi đến tối để được nói chuyện với anh nhưng tối về thì có hôm anh ngủ quên vì mệt, có hôm lại đi chơi với bạn bè. Em buồn và tủi thân lắm, chẳng biết phải làm sao. Em khóc, em giận, còn anh chẳng hề an ủi, chỉ biết quát nạt em.
Vì lo cho anh, bây giờ em rất khó khăn. Em mong anh đi làm rồi sẽ lo lại cho em, nào ngờ… Anh đi làm về thì đưa tiền cho mẹ. Kể cả tiền điện thoại của anh, em cũng phải nạp cho. Anh chẳng nghĩ và lo cho em, khiến em tủi thân lắm. Bây giờ, em không gọi cho anh thì anh cũng sẽ không gọi cho em. Nếu em ốm thì cũng chỉ có một mình. Tính anh trẻ con lắm, anh khó lắm, anh chẳng nghĩ gì đến tương lai hai đứa, chẳng nghĩ gì đến cảm nhận của em. Em không biết phải làm sao nữa, xin hãy cho em một lời khuyên. Em xin cám ơn.
Theo VNE
4 năm cho một lời hứa
Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
"Em xin lỗi! Anh hãy sống thật tốt nhé. Anh hãy hận em thật nhiều...Anh à, em đã đính hôn rồi, tay em đã đeo nhẫn của người ta rồi"... Anh xót xa lắm khi nhận được những tin nhắn của em, trái tim anh như bị nghìn mũi kim đâm. Anh dường như đã chết lặng không thể nào tin vào những điều này.
Em còn nhớ ngày em vào nhà anh chơi không? Khi đó chúng ta vẫn là bạn mà sao lại yêu nhau từ lúc nào. Tai sao em lại ôm anh lúc đó để bây giờ anh phải yêu em nhiều thế này. Em có biết lúc đó anh hạnh phúc như thế nào không? Tình yêu của mình thật đẹp và lãng mạn em nhỉ.
Khi tình yêu của chúng ta chớm nở anh lại phải xa em, anh biết em rất buồn và tim anh như nghẹn lại. Rồi thời gian cũng trôi qua, anh được về với em, khi đó thực sự rất hạnh phúc. Dường như khoảng thời gian đó là thử thách của hai ta hoặc là sự dự báo cho những trắc trở sau này nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh yêu em rất nhiều, em là cả thế giới với anh.
Anh nhớ khoảng thời gian chúng ta bên nhau đã 3 năm rồi, tình yêu giữa anh và em vẫn êm đềm và hạnh phúc. Cho dù chúng ta cũng có những phút giây giận hờn nhưng lại làm lành rồi yêu nhau hơn. Em còn nhớ kỉ niệm em giận anh mà bỏ cả ăn để đi học không? Lúc đó bên ngoài anh rất cứng rắn nhưng trong lòng lại đau lắm, rồi anh lên căng tin trường cùng em ăn trưa cho dù lúc đó đang ở giữa buổi chiều. Anh kể vậy không biết em còn nhớ không?
Khoảng thời gian đại học, em biết điều anh thích nhất là gì không? Đó là được cùng em đi uống cafe mỗi cuối tuần, cùng nắm tay em đi ăn khuya. Có một lần anh với em cùng đi chợ nhưng đi hai xe máy, anh giận em nên đã về trước, khi đó em biết lòng anh rất lo sợ, không biết em về có được không. Anh mừng như một đứa con nít khi em chạy xe về, em biết những lúc như vậy anh lại yêu em hơn bao giờ hết. Những kỉ niệm đó anh không bao giờ quên được. Anh nghĩ khoảng thời gian đại học là lúc tình yêu đẹp nhất, nhiều hương vị nhất.
Khi ra trường anh hứa sẽ cưới em, anh đã cố gắng làm để thực hiện lời hứa này. Anh biết lúc đó hai đứa mình lại xa nhau, hình như đây là một thử thách nữa đúng không em? Anh đã rất cố gắng giữ lửa cho tình cảm hai ta. Anh không thể ra thăm em liên tục vì đồng lương của anh quá ít ỏi. Anh muốn dành dụm tiền để làm đám cưới cho chúng mình. Em hay nói với anh là phải cố gắng vượt qua mọi thứ để chúng ta có thể ở bên nhau, đừng bao giờ bỏ rơi em... Đối với anh chỉ cần nghe như vậy là anh hạnh phúc biết chừng nào. Em như là niềm tin của anh. Niềm tự hào lớn nhất với bạn bè mà anh có chính là em, em biết không.
Anh luôn ao ước được cùng em đi chơi mỗi cuối tuần, cùng em đi dạo mỗi tối. Anh hạnh phúc và tự hào khi em đứng sau lưng anh. Mỗi tối anh đi làm ca đêm, nhìn những người yêu nhau trên đường lòng anh lại buồn nhưng đó như thêm quyết tâm để anh thực hiện lời hứa với em. Có lẽ anh đã sai khi quá chú tâm thực hiện điều đó mà quên rằng em đang cô đơn chờ đợi. Thời gian lâu quá khiến em mệt mỏi rồi đúng không? Lời hứa của anh sao mà lâu vậy.
Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu (Ảnh minh họa)
Hà Nam, có lẽ đây là nơi mà anh không thể quên được, không phải nó đẹp mà vì ở nơi đây anh đã mất em. Chuyến đi này nữa là anh và em có thể ở bên nhau, anh hi vọng nhiều biết chừng nào. Miệng anh bắt đầu đắng, lòng anh bắt đầu đau, tim anh bắt đầu nhói, niềm tin bắt đầu mất. Một sự bắt đầu mà anh không thể chịu nỗi. Anh dường như mất tất cả. 4 năm 2 tháng - con số này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tình yêu của chúng ta đã dừng ở đây. Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
Em à, ở đây lạnh lắm nhưng anh thấy vẫn ấm hơn trái tim của anh bây giờ. Anh nhớ em rất nhiều. Anh không thể nào chịu được cái cảm giác khi nghĩ tới cảnh em đã đính hôn. Anh không tin được sự thật này. Giờ đây, anh rất sợ cảm giác ngồi một mình, anh rất sợ buổi trưa, sợ lúc đi làm về, sợ lúc đêm khuya... bởi khi đó anh lại nhớ em và cô đơn.
Anh dường như chết lặng khi em nói đã đính hôn, anh không khóc nhưng anh lại đau, nỗi đau không thể nào diễn tả được. Em yêu người ấy đã bao lâu rồi sao lại đính hôn nhanh vậy? Sao em không chờ đợi anh? Em biết mục đích anh đi làm xa là gì không?... Những câu hỏi ấy nó cứ xoáy mãi trong tâm anh, anh đã cố gắng tìm câu trả lời cho lòng mình nhưng vẫn không được. Sao không chờ anh về, chỉ còn một vài tháng nữa là anh và em sẽ ở bên nhau. Em biết anh đã rất sung sướng và hạnh phúc khi nghĩ tới điều này không. Anh đã định tết này anh về sẽ đeo nhẫn cưới cho em nhưng điều anh cố gắng lâu nay đã không còn ý nghĩa gì nữa. Em đã có một chiếc nhẫn khác, chắc em hạnh phúc và sung sướng lắm đúng không. Người đó chắc cũng như vậy nhỉ. Anh xin lỗi vì không thể chúc mừng niềm vui này của em bởi một lý do là anh không thể. Anh xin lỗi em vì anh đã không mang đến cho em cái mà em cần, em chờ đợi...
Lúc này anh chỉ mong em hạnh phúc, mong em luôn tươi cười. Em nhớ ăn thật nhiều vào đấy, mập lên em sẽ xinh hơn. Có lẽ anh sẽ không còn nhiều cơ hội để nhắc em chuyện này nữa. Sẽ không còn những tin nhắn em ăn cơm chưa, em đã ngủ chưa, nhớ anh không... em nhỉ. Và anh cũng không còn được nghe "anh ơi" nữa. Anh nhớ tiếng nói của em quá. Anh nhớ nụ cười em, anh thèm được ôm em, thèm được em làm nũng... Nhớ lắm em biết không. Anh đã xóa số em trong danh bạ nhưng làm sao mà quên. Anh đã rất khổ sở, nó giống như anh đang cầm dao đâm vào mình vậy. Anh cũng định xóa những tấm hình mà anh kì công chỉnh sửa để mỗi khi nhớ em anh lại mở ra nhìn nhưng anh lại không thể làm được và anh đã giữ lại em à.
Đừng bao giờ khóc, đừng bao giờ buồn em nhé và cũng có thể đừng nghĩ tới anh. Em cứ vui vẻ, cứ hạnh phúc, anh luôn ở bên em và theo dõi cuộc sống của em. Anh sẽ không bao giờ hứa với ai nữa. Anh đã mất đi một nửa của mình rồi, sẽ không còn anh như trước nữa. Anh sẽ là một con người mới. Bây giờ, anh sẽ làm việc thật nhiều để đỡ nhớ em. Anh sẽ không quên em - tình yêu đầu tiên và đẹp nhất của anh. Hãy liên lạc với anh khi em buồn. anh mãi yêu em. Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu. Xin lỗi em vì anh đã không thể thực hiện lời hứa. Yêu em!
Theo VNE
Nỗi đau sau sống thử Thủy sợ hãi nghĩ đến cảnh Toàn trốn việc ở cơ quan đi "bóc bánh trả tiền" bên ngoài. Vốn là một cô gái năng động và dễ thương, Thủy - một nhà thiết kế trẻ đã nhanh chóng kết thân và yêu Toàn - anh đồng nghiệp khá điển trai và ga lăng. Sau 2 năm hẹn hò, hai người quyết định...