Em đã quên rồi, đừng làm phiền em nữa
Em biết, 3 năm qua em đã không ít lần mơ về anh, thậm chí còn khóc trong giấc mơ khi nghĩ về chuyện cũ.
Thật sự là em bị ám ảnh, em bị người mình yêu thương, dành trọn trái tim phản bội một cách cay đắng, yêu cô bạn thân của em. Em đã không dám nghĩ mình còn có thể sống được vui vẻ, hạnh phúc những ngày tiếp theo.
3 năm trôi qua là 3 năm em rơi nước mắt khi nghĩ về anh và người con gái ấy. Từ khi anh phản bội em, nói yêu em nhưng lại tay trong tay với cô bạn thân của em, em đã không còn nhận ra mình nữa. Em hành động như một kẻ điên, uống rượu, hút thuốc, điều mà một đứa con gái không nên làm và em cũng chưa từng làm. Vậy mà nhìn em ngông, nhìn em khác lạ, nhìn em chẳng giống em chỉ bởi bị tình yêu phản bội.
Tình yêu là thứ gì mà khiến con người ta lại đau khổ vậy anh? Em đã hi sinh tuổi xuân của mình chỉ để dành thời gain khóc khi nghĩ về anh. Mỗi ngày em đều suy nghĩ, liệu giờ này anh và người con gái đó đang làm gì, hai người còn yêu nhau mặn nồng không? Chắc là hai người phải yêu nhau lắm mới vượt qua mọi rào cản, mới không màng tới thiên hạ để biến em trở thành con rối. Em cảm thấy tuyệt vọng và có chút ích kỉ. Em chỉ cầu xin ông trời khiến anh phải bị quả báo, phải để người con gái đó phản bội anh thì anh mới nhận ra sai lầm của mình…
Em chỉ cầu xin ông trời khiến anh phải bị quả báo, phải để người con gái đó phản bội anh thì anh mới nhận ra sai lầm của mình… (ảnh minh họa)
Nhưng không, vì anh giàu có, anh có điều kiện. Bạn bè của anh chưa ai có nhà mà anh đã được bố mẹ mua cho một căn hộ trên thành phố. Cô ấy yêu anh một phần, yêu của cải của anh một phần nên đã dụ dỗ tình cảm của anh. Và bây giờ, chắc chắn rằng, không có chuyện cô ấy buông tha anh hay trả anh lại với em…
2 năm rồi, anh cũng đi lấy vợ. Anh cưới đúng người con gái đó. Em trách ông trời sai lại để hai người đến với nhau. Thật không công bằng với em, vì em đã quá yêu anh, hi sinh cho anh tất cả nhưng thành quả cuối cùng lại để người khác đón nhận. Cay đắng hơn đó lại là cô bạn thân của em. Em đau khổ vô cùng, em nhận ra mình đã quá bao dung khi không làm gì người con gái kia. Lẽ ra, em phải cho cô ta một bài học vì đã cướp người yêu của em.
Bây giờ thì anh cưới vợ thật, anh và người đó sống hạnh phúc, thế em mới khổ tâm. Em ích kỉ đấy, em chỉ mong anh và người đó chia tay nhưng có lẽ đó là duyên số. anh cưới người ta và bây giờ anh lại có con. Vậy là thành một gia đình rồi phải không anh?
Video đang HOT
Câu chuyện anh có con, em giờ chỉ nghe qua một người bạn. Vì 3 năm trôi qua rồi, em không còn bận tâm tới anh nữa, không còn muốn biết anh và người ta sống ra sao. Vì bây giờ, em cũng đã tìm được một nửa của mình, một người đàn ông yêu thương em chân thành, nồng nhiệt. Người đàn ông ấy dù ban đầu em không dành nhiều tình cảm, nhưng sự chân thành của anh ấy đã khiến em cảm động. Em muốn được yêu, được che chở và đến lúc em cần quên đi quá khứ…
Anh ạ, 3 năm về trước, có lẽ em sẽ vui mừng lắm khi anh nói điều này. Và có thể không do dự, em quay lại với anh bằng sự nồng nhiệt, em lại đón nhận và tha thứ cho anh dù anh mắc lỗi gì.(ảnh minh họa)
Chúng em chuẩn bị cưới nhau, anh ấy vẽ ra cho em một gai đình đầm ấm, anh ấy là người chồng tốt, em tin là vậy. Nhưng ngay khi đó thì anh lại xuất hiện với giọt nước mắt. Anh nói, anh thật hối hận vì bỏ em, bao lâu nay anh sống với người vợ ấy nhưng luôn nhớ về em, anh không cảm nhận được hạnh phúc và sự yêu thương của một người yêu, một người vợ dành cho anh giống như ngày anh yêu em. Tất cả chỉ là tình nghĩa, còn tình yêu với người ấy không còn nữa…
Anh bảo, cô ấy coi anh như đàn em, suốt ngày chỉ giáo, mắng chửi, sai bảo anh, khiến anh như con rối… Thật nực cười. Anh đến tìm em để làm gì, để nói những điều ấy sao? Vậy mục đích của anh là gì vậy? Anh có thực sự yêu em không hay bây giờ chỉ muốn tìm em để kiếm chỗ chơi bời, khỏa lấp…
Anh ạ, 3 năm về trước, có lẽ em sẽ vui mừng lắm khi anh nói điều này. Và có thể không do dự, em quay lại với anh bằng sự nồng nhiệt, em lại đón nhận và tha thứ cho anh dù anh mắc lỗi gì. Nhưng bây giờ em đã khác. 3 năm qua đã dạy cho em phải làm thế nào để trưởng thành hơn, để biết yêu hơn, để cảm nhận được cuộc sống này còn nhiều niềm vui và hi vọng, để biết được ai thực sự là người tốt với mình.
Em đã quên rồi, anh đừng về tìm em nữa. Mong anh hãy hiểu, mỗi người có một đường đi, anh đã chọn con đường ấy, sướng khổ anh chịu, đừng trách chi. Có thể, đó là quả báo mà anh phải chịu khi đã phản bội tình yêu chân thành. Còn em, em thấy mình xứng đáng được hạnh phúc. Em sẽ sống bên chồng em, yêu thương anh ấy bằng tất cả tấm lòng và mong anh hãy quay về, đừng tìm em nữa. Hãy để em được bình yên…
Theo Khampha
Mẹ ơi, dâu nào mà chẳng là con
Mẹ vẫn thường nói chuyện với mấy người bạn: Dâu nào mà chẳng là con... Nhưng câu sau lại là: Con dâu út nhà tôi, nó còn hơn cả con...
Mẹ ơi! Nếu đã coi con dâu là con thì con nghĩ: Dâu nào chẳng là con hả mẹ? Cớ sao mẹ lại phân biệt dâu cả với dâu thứ? Dâu giàu với dâu nghèo? Nhiều khi con ngẫm mà con lại thấy buồn. Người ta ra ngoài xã hội mới phân biệt giàu nghèo, người dưng nước lã mới đôi người quý trọng nhau chỉ vì đồng tiền bát gạo thôi chứ mẹ? Mà sao cùng là gà một mẹ đẻ ra, cùng là dâu con trong nhà mà mẹ lại lấy đồng tiền ra để tính đo sự hiếu thảo của các con và sự phân phát tình yêu của mẹ??
Có lẽ, khi mẹ đẻ chồng con và chú út mẹ chẳng thể nào nghĩ một ngày nào đó mẹ quý út hơn trưởng, một ngày nào đó mẹ suốt ngày tâm niệm câu: giàu con út khó con út... Chỉ vì chú út nhiều tiền hơn anh trai mình? Với mẹ con út tài giỏi, con út thông minh, con út hiếu thảo và chỉ có anh trưởng là chẳng biết gì, suốt ngày quanh quẩn ở nhà với công việc công chức quèn ở xã luwowgn ba cọc ba đồng và dâu cả chỉ là một cô giáo nuoi dạy trẻ lương không đủ nuôi thân. Và cũng vì con út như thế nên dâu út cảu mẹ cũng ngoan cũng thẻo hơn ai...
Mỗi lần vợ chồng chú út về là mẹ chạy đôn chạy đáo sai vợ chồng cả mua gà mua vịt, mau hoa mua quả để làm cơm, để chú út mang đi, vì dâu út rất thích đồ ăn ở quê, để dâu út được thoải mái... Mẹ có nhìn thấy ánh mặt buồn của con trai cả của mẹ, có nhìn thấy khuôn mặt cam chịu lặng lẽ của con dâu trưởng và mẹ có thấy thái độ ngược chiều của chú út, cảu dâu út với anh trai chị dâu mình không mẹ? Mỗi lần chú út về chơi là mỗi lần đêm đêm chồng con thức đêm hút thuốc và con nén khóc thầm. Sao chỉ trong một nhà mà lại có chuyện trên dưới bất phân chỉ vì tiền bạc. Thế mới nói xã hội thấp cao khác nhau chỉ cần lấy tiền ra mà đo. Người nào có tiền là khắc cao hơn người ít tiền mà thôi! Công bằng nào cho những người nghèo hả mẹ? Khi mà chính mẹ đẻ ra còn phân biệt con mình!
Có lẽ, khi mẹ đẻ chồng con và chú út mẹ chẳng thể nào nghĩ một ngày nào đó mẹ quý út hơn trưởng, một ngày nào đó mẹ suốt ngày tâm niệm câu: giàu con út khó con út... (ảnh minh họa)
Mẹ có biết ngày chồng con thôi không đi học đại học mà chọn đi bộ đội để nhường cho em trai được học hành đầy đủ, vì nhà hai anh em đi học thì lấy đâu ra tiền? Mẹ không nhớ là con trai cả của mẹ đã từng chắt chiu từng đồng lương còm cõi của mình để cho em trai ăn học sao? Mẹ đã quên vì sao con trai cả của mẹ mãi mà không cưới vợ? Chỉ vì chú út chưa ổn định, chỉ vì ngày đó mẹ yếu đau nhiều, bao nhiêu tiền làm ra chồng con chỉ để lo cho mẹ và chú út... Và rối sau này, ngay cả khi chú út đã thành đạt, ở xa mẹ vẫn quên những đêm mẹ ốm con trai cả đã cõng mẹ chạy vào viện như thế nào sao? Mẹ không nhớ con trai cả của mẹ và con dâu đã bón cho mẹ từng thìa cháo, nấu cho mẹ từng bát canh và thức canh mẹ từng đêm dài?... Để khi mẹ mở mắt ra mẹ chỉ nắm tay chú út! Và thều thào: May quá con đã về! Còn can trai cả của mẹ đứng chững hửng bên giường rồi lầm lũi bước ra ngoài??
Vì chú út về có tiền nên mọi người từ y tá tới bác sỹ ai cũng tới thăm nom mẹ ân cần hơn trước, mẹ được ở phòng yêu cầu tốt hơn: không còn chuyện ồn ào người vào người ra, có ti vi xem cho đỡ buồn, có đệm êm sạch sẽ để nằm, mọi thứ đều tốt hơn... Mẹ không còn thấy hai vợ chồng con cả đứng bên lề giường với đôi mắt trũng sâu, đỏ ngầu vì thiếu ngủ và lo lắng cho mẹ nữa. Và mẹ cũng chẳng biết đứa cháu ba tuổi của mẹ đang ăn cơm trực ở nhà hàng xóm, ngủ ở đó suốt từ hôm qua. Mẹ chỉ hỏi con chú út đi ô tô có mệt không? Có muốn ăn gì không? Có quấy khóc không? ... Những khi ấy con chỉ biết nắm tay chồng thật chặt mà thôi! Mà cớ sao chú út cũng thế không nhận ra điều gì? Có lẽ chú ấy nghĩ anh trai mình thấp kém quá chăng? Chị dâu mình quê mùa quá chăng?
Chẳng phải chỉ riêng chuyện chú út với chồng con mà cả chuyện của con dâu cả với con dâu út mẹ cũng nghiêng như tháp nghiêng vậy. Con ở nhà nấu cho mẹ từng bữa ăn nóng, chăm mẹ từng viên thuốc, mua cho mẹ từng thứ quả mẹ muốn ăn, thức đêm để chăm mẹ.... Không phải con kể công, nhưng nghĩa là, con là đứa con dâu gần mẹ nhất biết khi nào mẹ vui, khi nào mẹ buồn, biết khi nào mẹ khỏe, khi nào mẹ yếu đau... Nhưng người được khen quan tâm mẹ lại chính là dâu út. Vì cô ấy hay gọi điện hỏi thăm mẹ, hay mẹ con ngọt ngào với mẹ, thỉnh thoảng hay gửi cho mẹ tiền để tiêu, về nhà hay mua đủ thứ quà cho mẹ, chỉ vì cô ấy ở xa mẹ... Nên mẹ gọi dâu út là con còn mẹ gọi con là: Chị cả!
Có lần con ốm, vì con bị huyết áp thấp nên không được khỏe mạnh như nhiều người. Hôm đó vì công việc nhiều, khi làm về lại gặp mưa nên cuối tuần con mệt quên không dậy sớm. Mẹ đi qua nhà bước chân có vẻ mạnh hơn. Lời nói có vẻ to hơn và ý tứ có vẻ rõ hơn. Mẹ nói với chồng con:
Hôm nay thằng út với vợ nó về, anh chị cả chuẩn bị làm giúp mâm cơm thế mà giờ này chị cả còn chưa dậy. Chắc tôi phải tự đi chợ thôi!
Em nghe thấy tiếng anh đượm vẻ buồn:
Mẹ cứ lên nhà nghỉ đi!
Dòng đời như nước trôi, nước phải chảy từ cao xuống thấp, nhà óc trên có dưới mà sao ở nhà mình, con thấy mẹ đảo ngược trên dưới bất tuân theo lẽ tự nhiên? (ảnh minh họa)
Con nằm mà nước mắt ướt gối tự khi nào. Nghĩ tủi phận mình, nghĩ thương chồng nghẹ cổ! Chưa khi nào mẹ biết con trai cả của mẹ đã khóc khi mẹ nằm trong phòng cấp cứu đặc biệt, chưa khi nào mẹ mẹ con ngọt ngào với chồng con, chưa khi nào mẹ chăm chút hay lo lắng cho anh ấy, chưa khi nào mẹ kể về anh ấy với dù chỉ là một nửa tự hào như khi mẹ nói về con út... Cũng như con, chưa khi nào mẹ biết con muốn ăn gì, chưa khi nào mẹ nắm tay con thân thiết như với thím út, chưa khi nào mẹ khen con với bà con chòm xóm, chưa khi nào mẹ đối xử với con như dâu con trong nhà. Người ta nói: rể là khách, dâu là con! Nếu đã thế thì dâu nào cũng là con chứ mẹ? Sao lại có dâu giàu dâu khó, dâu sang dâu hèn?... Mà dâu giàu dâu sang khi nào cũng được yêu hơn dâu khó dâu hèn! Vì thế con, dâu khó dâu hèn dù có tận tụy đến đâu, dù có chăm chút mẹ tới đâu cũng không bằng dâu sang giàu của mẹ! Con khó con hèn cũng không bằng con giàu con sang cảu mẹ!
Dòng đời như nước trôi, nước phải chảy từ cao xuống thấp, nhà óc trên có dưới mà sao ở nhà mình, con thấy mẹ đảo ngược trên dưới bất tuân theo lẽ tự nhiên? Chỉ vì tiền bạc thôi sao? Lúc đầu con cứ ngỡ người dưng nước lã mới so tính giàu nghèo, chọn bạn sang quên bạn nghèo... Ai ngờ trong nhà, con một mẹ đẻ ra, dâu là dâu con trong nhà mà mẹ lỡ lòng phân chia... Có lẽ hiếu thuận chỉ có tấm lòng thôi chưa đủ Mẹ ơi?!
Theo VNE
Thời nào mà anh ấy vẫn quan tâm chuyện trinh tiết? Đến đêm tân hôn anh hỏi &'tại sao em không còn trinh tiết? Vậy em đã ăn nằm với ai rồi?'. Tôi choáng váng, tôi hơi ngạc nhiên về câu hỏi của anh. Trước khi đến với anh, tôi chưa từng nói mình không yêu ai trước đó, cũng không bao giờ khoe khoang là mình còn trong trắng hay không. Tôi chỉ...