Em đã kiệt sức rồi
Em phải sống tiếp thế nào đây. Một người con gái có thể vượt qua cú sốc được 3 lần không anh?
Em buồn lắm, thật sự rất buồn. Tại sao cuộc sống lại bất công với em như thế. Một người sống tình cảm, thương người và chan hòa tại sao lại phải chịu đớn đau như thế. Em nhớ lần đầu tiên anh nói yêu em, em cười thầm trong bụng và nghĩ “Sao lại yêu được chứ, thật sự là không hợp với mình mà”. Thế rồi, hàng ngày anh chinh phục em bằng sự quan tâm, bằng những lời nói và câu chuyện bình dị của anh. Những gì anh đã trải qua, sao em lại khâm phục con người anh đến thế. Và em chấp nhận tình cảm đó. Nó gọi là tình yêu từ ngày mà em mặc định trong đầu.
Chúng ta vui vẻ bên nhau được bao lâu nhỉ, chỉ được 4 tháng thôi anh ạ. Rồi anh nói cả hai tuổi dần bố mẹ anh không đồng ý. Chúng ta có nhắn tin qua lại và em cũng đã dùng lời lẽ mà theo anh gọi là xúc phạm anh và gia đình anh, thế rồi chúng ta chia tay. Ngày đó sao nhiều chuyện ập xuống đầu em thế chứ. Em về quê thành người thất nghiệp và thất tình với đúng nghĩa của nó.
Rồi em cũng có một công việc, ngày ngày vùi đầu để làm thú vui. Một cô gái 45kg đã không còn nữa thay vào đó là dáng người mảnh khảnh 39kg. Em vẫn tiếp tục làm việc và cố gắng chôn giấu anh ở một nơi xa để em không gặm nhấm nỗi đau đó nữa. Sai lầm khi chúng ta quá cô đơn, khi ta thật sự cần một ai đó đến và em đã vấp phải. Nó lớn quá, nó khiến em dằn vặt và khóc dài trong mỗi giấc ngủ. Sáng ngủ dậy em thấy mắt mình sưng húp và điều đó làm em thấy được nỗi đau luôn bám theo em ngay cả trong giấc ngủ quá ngắn của mình. Em làm bố mẹ phải suy nghĩ, em làm bố lần đầu tiên phải dùng từ ngữ xúc phạm con gái mình. Và em làm mẹ bạc trắng đầu chỉ vài ngày suy nghĩ.
Em tự nhủ em không có quyền trách anh, nhưng em thấy thương cho chính số phận mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thực tế là em luôn cố sống tốt vào ban ngày để ban đêm em tự gặm nhấm nỗi đau của mình. Vì cô đơn và bước sang tuổi 28 mà em chấp nhận yêu một người đã ly dị vợ và em đã có bầu 5 tuần. Thực tế quá nghiệt ngã là em biết chuyện về người đó trước khi em mang thai không lâu. Và quyết định đi phá thai cũng thật sự quá đau khổ mà em vẫn phải quyết định. Con người đó hàng ngày hăm dọa em, bắt em phải đưa tiền cho hắn nếu không hắn sẽ kể chuyện em phá thai khắp mọi nơi. Em không còn đau nữa, em đã trơ với nỗi đau mất rồi và rồi em tiếp tục đi làm và kiếm tiền đưa cho hắn vì chỉ đơn giản em không muốn bố mẹ em phải nghĩ nữa, rằng em gặp phải một người tồi tệ rồi.
Và thế là nỗi đau cứ thế ngấm vào em, sự cô đơn cũng cứ thế ngấm vào em. Em quen rồi đó, em quen thói quen khi đi làm về ăn cơm và trò chuyện bên gia đình và ngủ, em thật sự đã quen rồi… nhưng anh lại quay lại, em đã im lặng và rồi em cũng kể hết những chuyện đó với anh chẳng phải để cầu xin sự chia sẻ mà chỉ nghĩ là em đau quá nên em kể với anh thôi. Rồi anh quay lại quan tâm em như tháng ngày xưa đó. Anh lại tiếp tục yêu em, tiếp tục nói chuyện cùng em. Em vui lắm nhưng em biết vẫn có rào cản trong chuyện tình cảm này và bố mẹ anh vẫn chưa đồng ý dang rộng vòng tay với cô gái tuổi Dần như em. Và hôm nay đây sau 7 tháng bên nhau hạnh phúc anh lại muốn chia tay em trong im lặng. Theo anh im lặng là không làm ai tổn thương, im lặng là biện pháp tốt nhất. Anh biết không em đau lắm, em cũng đã cố gắng hết sức rồi, và em tự hỏi sao trước kia em đã im lặng thì anh lại quay lại. Và tình cảm anh dành cho em là gì, là tình yêu là dục vọng hay là hãnh diện vì có một người bạn gái có trình độ và năng khiếu nghệ thuật. Em không hiểu điều gì đang đến giữa hai ta.
Em như đang cầu xin tình yêu của anh, em nói anh phải mạnh mẽ vượt qua bố mẹ rồi chúng ta sẽ hạnh phúc và em yêu anh là thật lòng. Nhưng khi em nhận được tin nhắn của anh: “Anh cũng không biết có yêu em nữa không em ạ”. Em thật sự đã khóc nấc lên vì câu nói đó. Em đau quá, nỗi đau quá lớn và quá dài cứ đeo đẳng một người con gái tội nghiệp như em. Liệu anh có còn yêu em không, em luôn dằn vặt mình kể cả tin nhắn đó đến em đọc rõ ràng và rành mạch lắm nhưng em vẫn không tin vào mắt mình. Anh lại khiến em rơi vào khủng hoảng tinh thần một lần nữa. Em sẽ không trách anh đâu, vì em đã từng hoàn hảo khi ở bên anh trước đây nhưng lần này quay lại em đã không còn hoàn hảo nữa. Em tự nhủ em không có quyền trách anh, nhưng em thấy thương cho chính số phận mình. Em phải sống tiếp thế nào đây. Một người con gái có thể vượt qua cú sốc được 3 lần không anh? Em kiệt sức mất rồi. Em thật sự kiệt sức mất rồi anh của em ạ!
Theo 24h
Tháng 8 em viết cho anh
Tháng 8, nỗi nhớ trong em lại ùa về, em viết lá thư gửi anh - người của ngày hôm qua vĩnh viễn.
Người yêu cũ à! Trạm xe hạnh phúc anh đã dừng tới rồi nhỉ.. anh mãi mãi hạnh phúc nhé.
Người yêu cũ à! Thời gian trôi thật nhanh anh nhỉ, mới đây thôi ta còn gọi nhau hai tiếng thân thương "người yêu", cũng vừa mới đây thôi hai trái tim cùng đập chung một nhịp, vậy mà giờ đây chỉ mỗi em gặm nhấm tổn thương, chỉ mình em cất bước chậm rãi qua từng góc phố con đường kỉ niệm đã qua bao thân thương.
Người yêu cũ à! Anh đừng bao giờ quay đầu lại nhìn xem em thế nào nhé, phía sau một cô gái là gì anh biết không, là những nỗi nhớ xếp hàng thành một dãy dài, đó là những kí ức mà yêu thương đã vun đắp bao mộng ước, không dễ xóa bỏ đâu anh à.
Người yêu cũ, anh à! Em sẽ không khóc vì anh thêm một lần nào nữa, bởi qui luật cuộc sống không chờ đợi ai một phút một giây nào cả, trái đất cũng chẳng ngừng quay mà chời đợi ai vực dậy sau cơn đau, có lẽ người ta bảo em ngốc nghếch, người ta bảo em khờ dại, bởi chỉ vì yêu em đã trao trái tim đặt nhầm vị trí vào anh, vì yêu em vẫn khư khư giữ nỗi đau bên người, cũng chỉ là vì yêu tim em tan nát tan tựa hàng ngàn mảnh vụn bầu trời đen tối bủa quanh, em đã khóc đến cạn nước mắt chỉ vì một điều là yêu người không yêu mình đó anh à.
Người yêu cũ à! Dù rằng anh đã dừng chân xuống trạm mang tên hạnh phúc, có lẽ anh sẽ chẳng một lần muốn tìm lại trạm mà anh đã từng dừng chân cư ngụ, nhưng kí ức ấy anh có dám chắc sẽ xóa hết sạch như chưa từng tồn tại không anh. Dẫu rằng trạm hạnh phúc anh vừa đặt chân đến sẽ không có những tổn thương hay bờ vực khổ đau, nhưng anh à anh còn nhớ hay đã quên những lần hai đứa ngồi cười chỉ vì nhìn một anh đang pha trò hài hước, hay những lần vừa thổi vừa húp một bát đậu hũ vừa mới đun xong. Anh còn nhớ hay quên, anh đã từng ngồi suốt 1 tiếng đồng hồ chỉ để xiên que và nướng cho em món thịt bò cuốn lá lốp mà em thích nhất.
Em sẽ sống tốt mãi mãi với những tháng năm về sau (Ảnh minh họa)
Người yêu cũ à! Kí ức em mãi không thể trốn chạy và xóa đi vĩnh viễn, tháng 8 rồi anh nhỉ, những ngày mưa Sài gòn kéo dài liên miên, cũng là lần đầu tiên em biết thế nào là yêu và thì cũng đã nếm ngửi được vị đắng của cảm giác nhớ người thương đến từng khúc ruột. Anh à, mỗi năm đến những ngày này, tim em quặn thắt từng cơn lắm, trái tim không nghe lời lí trí nó cứ mãi chạy về tìm quá khứ tuy rất xa xôi vạn dặm, nó không nghe lời chủ nhân, nó cứ thế mà rời đi, dường như nó lại ngừng đập rồi anh ạ, bóp nghẹn mà cố chen hình anh vào lại vị trí mà anh từng có.
Người yêu cũ à! Chúng ta đã từng là người yêu của nhau anh biết chứ, chúng mình đã từng hẹn thề về mai sau anh còn nhớ không, hai đứa đã từng có với nhau biết bao kỉ niệm vui buồn mà đến giờ em mãi không thể quên, giá như anh dạy em cách từ bỏ người ấy thì tốt biết nhường nào.
Người yêu cũ à! Anh hạnh phúc nhé, dù không biết trạm kế tiếp em sẽ dừng chân tại vị trí nào, bác tài nói với em rằng có nhiều trạm cần em đến lắm anh à, có trạm vui vẻ, lạc quan nhưng cũng có trạm khổ đau bế tắc, nhưng mà anh à, em sẽ luôn vui vẻ mỉm cười với tất cả, em sẽ cập bến đến một nơi mà nơi đó hạnh phúc thật sự mỉm cười, em sẽ sống tốt mãi mãi với những tháng năm về sau.
Tháng 8, nỗi nhớ trong em lại ùa về, em viết lá thư gửi anh - người của ngày hôm qua vĩnh viễn..
Theo 24h
Mẹ ơi con rẽ trái! Mạnh mẽ đến mấy, con đôi lúc vẫn rơi lệ. Con cảm thấy mình tội lỗi khi nghĩ về tương lai. Màn đêm buông xuống trên những nẻo đường thân thuộc, những ánh đèn le lói từ những quán cà phê về khuya. Khung cảnh thật ảm đạm. Con lê bước chân mệt mỏi của mình sau những giờ làm thêm về phòng...