“Em đã không còn trinh nguyên, đâu xứng đáng làm vợ anh”
&’Em không thể, em từng hẹn thề sống c.hết, từng chung chạ với người đàn ông đó. Xin anh đừng đối tốt với em nữa’.
Miên giãy giụa, cô ra sức đẩy Phước ra, mặc cho vòng tay anh đang ôm chặt lấy cô.
&’Xin em đừng tự giày vò bản thân mình được không. Anh đã nói với em rất nhiều lần là anh không coi trọng những điều đó. Những gì thuộc về quá khứ, hãy quên hết đi.
Anh yêu và anh tôn trọng em. Anh yêu tâm hồn em, yêu con người hiện tại của em’, Phước nói rồi ôm Miên chặt hơn.
&’Nhưng em không còn trinh nguyên, đâu xứng làm vợ anh nữa. Anh là người đàn ông hoàn hảo, đừng đối tốt với em nữa’, Miên hét lên.
&’Anh có cần hai chữ trinh tiết không? Anh cần nó để làm gì chứ, để chứng minh với đời là &’à, vợ tao còn nguyên đai nguyên kiện à’.
Dù em không còn tin vào tình yêu nữa thì xin em, hãy tin vào anh. Chỉ cần tin vào anh thôi, em nhé’.
Miên nghẹn ngào, cô gục đầu vào ngực anh. Từ khi quen và yêu Phước cho đến nay, bao nhiêu tủi hờn, bao đau khổ, anh đều thay cô trút bỏ hết.
23 t.uổi, Miên từng yêu tha thiết một người đàn ông. Mới chập chững ra trường, Miên may mắn xin vào một công ty. Xinh xắn, lại ăn nói có duyên nên Miên được ông sếp hơn 10 t.uổi yêu chiều.
Như người c.hết đ.uối vớ được cọc, Miên ngây thơ tin tưởng vào tình yêu của sếp. Anh ta gợi ý bảo cô dọn đến căn hộ của anh sống cho tiện đi làm, rồi còn bảo &’Nhìn em ở căn nhà trọ tồi tàn, anh chẳng chịu được đâu’.
Ban đầu Miên cũng sợ nhưng cô nghĩ, đằng nào anh ta chẳng cưới mình, còn hẹn ngày về ra mắt nữa nên dọn đến ở cũng chẳng sao.
Rồi Miên dọn đến ở với sếp thật. Phải nói là anh ta yêu chiều Miên lắm, sắm sửa cho Miên đủ thứ, từ quần áo đến giày dép, lương kiếm được Miên chẳng phải tiêu pha đồng nào nên gửi hết về cho bố mẹ.
Cứ ngỡ con gái kiếm được công việc lương cao, nào ngờ biết chuyện cô đến sống với một người đàn ông, làng xóm biết được đàm tiếu, dị nghị, nói ra nói vào khiến ông bà không chịu được.
Bố mẹ cô tuyên bố: &’Một là mày thôi ở với anh ta, hai là chúng tao từ mày’.
Và Miên lựa chọn tình yêu, cô nghĩ bố mẹ nào chẳng thương con, dứt ruột đẻ ra rồi, có mỗi cô là con một nên bố mẹ sẽ tha thứ cho cô thôi mà, còn tình yêu là duy nhất.
Sống chung rồi, Miên tình nguyện trao đời con gái cho sếp. Cứ thế, cả hai sống như vợ chồng, chung chăn, chung gối, chỉ có điều Miên không hiểu tại sao anh ta không muốn cô mang thai.
Video đang HOT
Năm tháng bình yên trôi đi, cho đến ngày có một người đàn bà tìm đến căn hộ, tuyên bố với Miên rằng cô ta là vợ sếp, muốn cô biến mất khỏi cuộc đời anh, cô ta thả cho chồng bên ngoài đủ rồi.
Miên sốc nặng. Hóa ra gã sếp của cô đã có vợ con đàng hoàng. Cô ta mang thai nên anh ta quyết định chơi gái bên ngoài, vợ anh ta cũng đồng ý vì sợ mất chồng.
Miên không khóc được nữa, cô lặng lẽ rời khỏi nhà người đàn ông đó. Không thể về lại quê hương, Miên bắt chuyến tàu đêm vào mảnh đất Đà Lạt yên bình để quên đi cú ngã đầu đời.
Tất cả là do Miên lựa chọn, cô không có quyền đau khổ, cũng không có quyền xin bố mẹ tha thứ. Có trách thì trách cô không sáng suốt mà thôi.
Nơi xứ người, kiếm tìm công việc mới, một mình Miên vực dậy tinh thần, cô lao đầu vào công việc. Thỉnh thoảng cô gọi về nhà chỉ để nghe tiếng bố mẹ rồi tắt máy ngay.
Rồi Miên gặp Phước, chàng trai có vẻ ngoài điềm đạm, hiền lành. Anh bên cô, quan tâm, chăm sóc cô cho vơi đi nỗi nhớ quê nhà.
Miên biết anh yêu cô nhưng cô chẳng thể nào đón nhận tình yêu đó.
Hai năm trời Phước cứ đi bên cạnh Miên như thế. Cho đến ngày anh ngỏ lời muốn cưới cô làm vợ.
Miên luôn lặp đi lặp lại bốn từ &’đã thành đàn bà’ mỗi khi Phước nhắc đến. Nhưng anh vẫn kiên trì, vẫn bên cạnh cô chứng minh cho tình yêu chân thành của anh…
Mắt Miên nhòe lệ, những dòng hồi ức đau thương luôn có Phước cạnh bên. Bây giờ thì Miên không từ chối tình yêu nữa.
&’Thung lũng tình yêu’ đã làm chứng cho tình yêu của hai người. Bộ ảnh cưới lãng mạn mà cả hai vừa chụp khiến cả công ty trầm trồ khen ngợi.
Ngay ngày mai thôi, cả hai sẽ đáp chuyến bay về lại quê nhà của Miên, về với bố mẹ Miên…
Theo VNE
Người đàn bà trinh nguyên trong căn phòng ẩm mốc
Hương đóng cánh cửa và ra về... Cô đã đóng một màn kịch đạt tới phút cuối cùng. Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt cô đã rơi...
Lê tỉnh dậy trong căn phòng có thứ mùi thật lạ. Một thứ mùi pha chút ẩm mốc, ngai ngái, có chút hôi hám của một căn phòng ít người ở xen lẫn thứ nước hoa rẻ t.iền. Phải mất đến vài giây Lê mới định thần lại và nhận ra sự khác biệt này. Anh ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Căn phòng mờ mờ ảo ảo dưới ánh điện vàng yếu ớt. Những vết loang lổ do nước mưa thấm vào bờ tường tạo nên sự ẩm mốc đến ghê người... Lê nhìn xuống phần thân bên dưới của mình, chiếc chăn màu trắng được xức thứ nước hoa rẻ t.iền càng làm anh thêm ghê sợ. Anh giật mình nhìn sang bên cạnh... Là Hương.
- "Hương... Em dậy chưa? Dậy đi em... Tại sao? Tại sao lại thế này?"
Hương lặng lẽ kéo tấm chăn cao lên thân mình. Cô gạt tóc sang một bên và ngồi dậy. Có thể đêm qua là một đêm mệt nhoài với Lê khi anh say rượu, nhưng với cô, nó là một đêm thật dài với những mớ cảm xúc hỗn độn. Hương không hề ngủ. Cả đêm cô nằm bên anh, ngắm nhìn anh và chờ đợi câu hỏi đúng như những gì mà Lê vừa thốt ra. Dù đã chuẩn bị tâm lí cho mình, vậy mà khi nghe Lê hỏi mình câu đó, thiếu chút nữa, Hương đã bật khóc.
Hương nhìn thấy trong đôi mắt Lê sự hoảng loạn khi anh nghe từng lời cô nói. Dường như với anh đó là một tai họa khủng khiếp mà chỉ vì vài phút không làm chủ anh đã tự làm khổ mình.
Hương nhìn anh rồi đủng đỉnh trả lời:
- "Đêm qua anh say rượu, chúng ta ghé vào đây và sau đó thì... anh biết rồi đấy".
Hương nhìn thấy trong đôi mắt Lê sự hoảng loạn khi anh nghe từng lời cô nói. Dường như với anh đó là một tai họa khủng khiếp mà chỉ vì vài phút không làm chủ anh đã tự làm khổ mình. Cái biểu hiện đó của Lê càng khiến trái tim Hương đau nhói. Nhưng kì lạ thay, chẳng hiểu sức mạnh nào lại cho cô sự dửng dưng đến vô thường như thế.
- "Anh xin lỗi... Anh..."
Lê lí nhí nói ra vài lời khó khăn đó. Hương có cảm giác thậm chí lúc này anh cũng không hiểu mình đang nói những gì.
Lê là người đàn ông tử tế. Những người đồng nghiệp trong công ty thậm chí còn nói rằng anh là người tử tế duy nhất còn sót lại trong cái văn phòng ấy. Tất nhiên, với một người như vậy, việc Hương yêu thầm anh cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Hương biết vị trí của mình ở đâu, Hương biết cô là gì trong mắt anh vì thế cô luôn chôn chặt tình yêu đó trong lòng.
Sau cuộc tình với người đàn ông phụ bạc, Hương sống khép kín và trầm lặng hơn. Mọi người trong văn phòng thậm chí còn ngại tiếp xúc với cô vì sự lãnh đạm ấy. Hương đoán, hoặc là họ thấy sợ phải đối diện với một cô gái đáng thương, gần tới ngày cưới mà còn bị bạn trai bỏ đi lấy người khác như vô, hoặc là họ thấy cô đáng bị như vậy. Dẫu sao, đó là sự lựa chọn của mọi người, Hương không muốn bận tâm. Cô sống trong câm lặng và gần như đóng chặt lòng mình với thế giới bên ngoài. Cho tới ngày, cô gặp Lê...
Cô không hiểu sao cô lại có thể nhanh chóng khát khao và mơ ước một tình yêu nhanh đến như vậy vì Lê. Có lẽ sự dịu dàng, sự ân cần và xóa bỏ mọi rào cản của anh đã làm cô thấy vết thương lòng được xoa dịu. Vì thế mà cô yêu anh chăng?
Nhưng đáp lại, anh chỉ coi cô như một người bạn. Có lẽ câu chuyện về cuộc đời cô anh cũng đã được nghe từ một ai đó. Thậm chí biết đâu chừng nó còn được thêm thắt vài tình tiết thú vị mà ngay cả người trong cuộc cũng không hề hay biết.
Với Hương, Lê giống như một món đồ trang sức đẹp lấp lánh nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa và chiêm ngưỡng mà không đủ t.iền để mua. Hoặc giả, nếu có mua sợ rằng cũng không hợp để đeo lên người.
Hương lật chiếc chăn ra và đứng dậy mặc đồ vào. Dù không quay lưng lại nhưng Hương có thể cảm nhận thấy sự ngượng ngùng của Lê. Chắc hẳn anh đang quay mặt đi, tránh không nhìn vào cái thân thể mà đêm qua anh đã vồ vập ôm hôn như thể cô là một người tình tuyệt mĩ nhất thế gian.
- "Anh xin lỗi... Giờ em muốn thế nào?"
Hương dừng tay đóng chiếc cúc áo lại, cô nín thở để nói:
- "Anh có thể yêu em không?"
- "Anh yêu em á?"
Câu hỏi đầy sự thảng thốt đến lạ lẫm của Lê đã là một câu trả lời không cần phải cắt nghĩa thêm nữa. Hương khẽ cười với chính mình.
- "Đùa thôi, anh ngố quá, chỉ là tình một đêm thôi mà, có gì phải nghĩ ngợi. Em về đây... Anh trả t.iền phòng rồi về sau nhé".
Cô không cần ở anh một trách nhiệm, cô cần một tình yêu, thứ mà anh chẳng thể cho cô. (Ảnh minh họa)
Hương bước nhanh ra phía cửa. Nhưng khi cô còn chưa mở nổi cánh cửa thì Lê đã chạy theo và nắm lấy tay cô kéo lại:
- "Anh đã thấy rồi..."
- "Thấy gì?"
- "Trên tấm ga trắng... là màu đỏ... là lần đầu của em. Anh sẽ chịu trách nhiệm..."
Hương quay đầu nhìn Lê:
- "Chịu trách nhiệm thế nào đây? Anh sẽ yêu em chứ?"
- "Anh sẽ cưới em, anh không muốn làm thằng đàn ông tồi chối bỏ trách nhiệm. Dù sao với em đây cũng là lần đầu".
Hương cười khẩy:
- "Anh trai à, anh ngố quá đi. Lần đầu gì chứ? Em là cô gái từng sắp lấy chồng rồi bị bỏ đó. Anh nghĩ thời nay còn nhiều cô gái giữ sự trinh tiết đến ngày cưới ư? Còn thứ anh nhìn thấy ư? Đơn giản lắm, chỉ vài triệu em có thể trở thành người con gái trinh trắng tới cả chục lần rồi. Nếu anh muốn chịu trách nhiệm thì có thể đưa số t.iền đó để em lại trở thành trinh nguyên thêm lần nữa".
Cái giọng điệu bất cần của Hương nói ra cùng những thông tin đó khiến Lê càng thêm choáng váng:
- "Nhưng tại sao em lại nói thật cho anh biết. Em có thể lừa anh mà"
- "Vì anh ngốc nên em không muốn lừa. Thôi em về".
Hương đóng cánh cửa và ra về... Cô đã đóng một màn kịch đạt tới phút cuối cùng. Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt cô đã rơi... Đúng là Lê quá ngốc để nhận ra tình cảm của Hương, để nhận ra với cô đó là đêm đầu tiên cô trở thành đàn bà... Cô không cần ở anh một trách nhiệm, cô cần một tình yêu, thứ mà anh chẳng thể cho cô.
Theo Dân Việt