Em đã không còn giữ anh trong lòng mình
Rồi thì em cũng để anh ra đi với tình yêu mới. Em lúc nào cũng thế, cũng là người đứng lại phía sau anh, nhìn anh mỉm cười cùng hạnh phúc khác. Chắc anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được trái tim em, hay hiểu những cảm xúc này của em đâu anh nhỉ?
Mỗi ngày em nhìn thấy anh nhưng chỉ từ xa, còn anh vô tâm vui đùa cùng bạn bè.
Thời gian thấm thoát mà cũng đã hơn 2 năm trời. Em vẫn kiên trì theo học, rồi một ngày em thấy mình như bị say nắng một anh chàng khác, anh ấy không có chút gì giống với anh hết. Em mừng vì em đã quên anh và vì em đang thấy mình mới mẻ.
Ngày em bị tai nạn phải nhập viện. Rồi không biết là vô tình hay cố ý mà ông trời lại cho anh và anh ấy gặp nhau. Hôm đó em đã mổ xong, vẫn còn đau nhiều vì vết thương. Anh vào thăm trước, ngồi cạnh em. Rồi đến lượt anh ấy. Bạn bè mình lúc đó đông thật. Anh ấy lần lượt chào mọi người và chào anh. Rồi cũng đến lúc chỉ còn lại ba người chúng ta trong phòng bệnh. Anh vẫn ngồi cạnh em mà im lặng, em chờ anh cất tiếng hỏi han nhưng chỉ là im lặng. Đáp lại sự mong đợi của em chỉ có anh ấy, anh ấy kể em nghe một câu chuyện cười. Anh ấy lúc nào cũng làm cho em cười mà không bao giờ bắt em phải chờ đợi.
Còn nhớ ngày xưa khi bên anh, em hạnh phúc nhưng luôn có cảm giác mặc cảm vì xung quanh anh có quá nhiều người con gái xinh xắn. Anh vốn là mẫu người nhiều tình cảm, anh san sẻ nó cho bất kì ai cần đến, nhưng anh không biết rằng em chỉ là một người rất đỗi bình thường. Em cũng biết buồn nếu anh quên mất có em bên cạnh.
Video đang HOT
Rồi thì mọi chuyện cứ diễn ra đúng như nó phải thế. Em và anh xa rời nhau chỉ vì những điều nhỏ nhoi. Mỗi ngày em nhìn thấy anh nhưng chỉ từ xa, còn anh vô tâm vui đùa cùng bạn bè. Anh đâu biết rằng, ở đâu đó có giọt nước mắt em đang rơi. Anh cho em nhiều niềm vui nhưng không ít nỗi buồn. Em lúc xưa ngây ngô lắm, không thể phân biệt được đâu là tình yêu anh dành cho em, đâu là tình cảm cho những người bạn khác. Em mệt mỏi bao tháng ngày bên anh, em làm tất cả vì anh nhưng lại không bao giờ có thể nói một câu “em thích anh”. Em là vậy, lạnh lùng với anh, sống hờ hững với tình cảm anh trao nhưng đêm đêm về nhà em đã cất thật kỹ những kỉ niệm của chúng ta. Có lẽ vì vậy mà bây giờ em vẫn chưa thể quên được.
Rồi một ngày tháng 8 mưa phùn. Anh nói với em rằng anh đang yêu một cô bé. Bước chân em sao nặng nề quá đỗi. Trái tim em tan nát cùng những giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Em sợ lắm, sợ anh sẽ nhìn thấy em khóc, sợ phải níu kéo trong khi anh không muốn. Em tự hỏi lòng mình rằng anh đã hết yêu em chưa? Anh nói thật hay chỉ là đang đùa với em thôi?
Rồi thì em cũng để anh ra đi với tình yêu mới. Em lúc nào cũng thế, cũng là người đứng lại phía sau anh, nhìn anh mỉm cười cùng hạnh phúc khác. Chắc anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được trái tim em, hay hiểu những cảm xúc này của em đâu anh nhỉ? Con đường có em, anh đã từ bỏ, anh không bước chung nữa, chỉ có em đang bơ vơ ở ngã ba đường.
Từ hôm ấy, em đã bắt đầu tham gia một lớp học, tên là “Học cách để quên một người”. Em đi học chăm chỉ lắm, mỗi ngày em đều luyện tập và cảm giác mình làm rất tốt. . Và bây giờ thì em có quên anh một chút. Em bắt đầu mở lòng mình ra với một người khác. Những tháng ngày em có thể quên anh là khoảng thời gian em và anh ấy gần nhau nhất. Anh ấy giúp em xoa dịu vết thương ngày cũ. Anh ấy mang cho em một nụ cười hồn nhiên và cho em cảm giác được che chở. Em thực sự có quên anh trong những giờ phút ấy.
Rồi thì anh cũng bình yên bên tình yêu mới, em tự nhủ với mình như thế. Em không mong anh quay lại bên mình nữa. Em bây giờ đã có thể mỉm cười khi gặp anh, có thể đùa giỡn với đám bạn ngày xưa của tụi mình về anh. Em sẽ thực sự để anh ra đi khỏi lòng mình, và cất hết những kỉ niệm ngày cũ của riêng anh với em. Anh chắc đã hết yêu em rồi nhỉ?
Theo VNE
"Giặc bên Ngô" quá tốt bụng
Ban đầu, tôi đã nghi ngờ về lòng tốt của chị. Lúc nào tôi cũng cảnh giác chị, ngay cả cuộc sống thường nhật.
Người ta nói, nhà chồng tôi có bà cô chưa lấy chồng, tôi sợ hãi kinh khủng, sợ phát sốt vì tôi sắp phải về sống chung nhà chồng. Tôi còn bày ra đủ kế sách đối phó với chị. Chưa có tín hiệu gì, tôi đã cảnh cáo chồng không được thế này, không được thế kia, vạch chiến lược &'tác chiến'.
Tôi được mấy người bạn từng sống chung nhà chồng mách: "Đừng có dại mà cho họ nắm thóp, có gì phải nói ngay từ đầu, quán triệt quan điểm, nhất là chồng mình. Không à uôm được, thống nhất luôn không sau này mệt người. Với lại, với mẹ chồng, chị chồng phải cứng rắn, không thể để họ thấy mình dễ, họ sẽ bắt nạt mình". Và họ còn vạch cho tôi hẳn những kinh nghiệm mà họ đã từng trải qua ở nhà chồng mình để tôi áp dụng một cách triệt để.
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. Còn cỗ bàn, tôi dồn cho chị chồng mình hết. Lúc nấu cơm, tôi giả vờ đau bụng, bảo mẹ chồng là, &'con đau bụng lắm, con ra ghế ngồi tí, không nấu ăn được mẹ ạ. Mẹ gọi chị nấu giúp con'. Sau khi câu nói ấy dứt, tôi đã tưởng tượng ra mẹ tôi sẽ hằm hằm mặt, còn chị tôi thì đi ra từ trong phòng và đáp một cái nhìn khó chịu về phía tôi, gườm gườm. Nhưng không, chị ra tận nơi đưa cho tôi lọ dầu gió, chị bảo: "Em đau bụng à, thế sao không nói chị làm cho. Em bôi dầu vào cho đỡ đau đi, ngồi ấy, chị pha trà gừng cho uống. Hay là lên phòng nghỉ đi, chị làm cho, tí có cơm ngon ngay. Yên tâm, không phải nghĩ".
Ngay hôm đầu về nhà chồng, tôi đã tỏ ra mình là người không biết nấu ăn. Tôi vụng về, chỉ biết làm mấy món đơn giản. (ảnh minh họa)
Nghe lời chị nói, tôi thấy hơi lạ. Chị chồng nhiều tuổi, liệt vào danh sách ế mà nói chuyện rất chi là xì-tin. Chị còn giục tôi lên phòng liên tục, còn trong bếp thì tay chị liếng thoắng. Chị bảo, &'em không biết nấu món nào cứ bảo chị. Trước chị cũng học qua lớp nấu ăn đấy, vài món cầu kì bánh mứt, hay là bày trí cỗ bàn, chị học được khá nhiều. Hôm nào hai chị em ta trồ tài vào bếp cuối tuần nhé'. Tôi cười ngượng, còn không biết có thật lòng chị nói không hay chị đang đá xoáy tôi.
Tôi luôn sống trong tình trạng nghi ngờ chị như vậy. Thế mà, khi tôi có bầu, bị nghén ngẩm, chị mọt tay chăm sóc tôi. Chị mua thức ăn, nấu nướng cho tôi, còn tìm cho tôi cách sách về chuyện bầu bí, nghén ngẩm. Chị cẩn thận dặn dò tôi, ân cần như người chị ruột vậy. Có khi chị tâm sự: "Chị chỉ ước được như em, ước gì có chồng, có thằng cu bụ bẫm mà mãi chưa gặp được hoàng tử". Nói rồi chị cười làm tôi thương chị quá. Từ lúc đó, tôi bắt đầu cảm chị.
Thời gian tôi gần sinh, chị lo cho tôi lắm. Chị chạy vạy đủ thứ xin quần áo cũ rồi này kia. Chị còn bảo, sẽ cùng tôi vào viện sinh, chị thích trẻ con lắm nên muốn nhìn thấy đứa trẻ chào đời. Tôi xúc động vì tình cảm của chị dàn cho mình. Chị thật sự là người tốt, không phải là &'giặc bên Ngô' như người ta vẫn nói đâu. Tôi thương chị bao nhiêu thì càng yêu quý chị bấy nhiêu. Vì là phụ nữ tôi hiểu, người con gái có ngoại hình như chị, lại ở tuổi này, chuyện lấy chồng không phải dễ.
Từ đó, tình cảm chị em tôi thân thiết hơn. Khi sinh con ra, chị là người thường xuyên gánh vác giúp tôi việc nhà. Ngay cả khi con tôi khóc, chị cũng tỉnh dậy và bế giúp, bảo tôi cứ ngủ đi, vì cả ngày chị biết tôi không ngủ được. Tôi ở cữ, chồng đi làm, bố mẹ chồng cũng đi làm khiến tôi càng quý và gắn bó với chị hơn. Chỉ từng ấy thôi cũng đủ để tôi yêu quý chị, không cần phải bàn cãi gì thêm nữa.
Giờ bạn bè tôi hỏi về tình hình sống chung với chị chồng, tôi chỉ cười và nói &'chị chồng tao tốt lắm', thế là họ lại bĩu môi dài thườn thượt. Tôi cảm thấy vui vì được sống trong gia đình chồng tốt như vậy. Cuộc sống nàng dâu mẹ chồng, chị chồng không khó như tôi tưởng. Hi vọng là mọi thứ sẽ tốt đẹp mãi. Tôi chỉ mong có điều đó thôi!
Theo VNE
Chồng lãng mạn nhưng lăng nhăng cực độ Đọc những dòng tâm sự của các chị về sự lãng mạn mà tôi không biết nên khóc hay nên cười. Vâng, chồng tôi rất lãng mạn, nhưng không chỉ với tôi mà còn cả ngàn phụ nữ khác. Công bằng mà nói vẻ bên ngoài của chồng tôi ngang ngửa với mấy anh diễn viên Hàn Quốc, độ lãng mạn hay ga...