“Em cứ giục bố mẹ lo cho công việc đi, anh không nuôi báo cô em được”
Tôi thật sự hoang mang vô cùng, giờ tôi không biết nên làm thế nào nữa. Mọi thứ dang dở khiến tôi rất chán…
Chúng tôi yêu nhau 5 năm trời, khoảng thời gian thực sự không ít ỏi gì. Trong mắt người ngoài, anh luôn thể hiện mình là người chu đáo, toàn tâm, khiến ai cũng nói tôi may mắn khi yêu được anh. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, tôi luôn cảm thấy anh yêu nhưng vẫn hay tính toán thiệt hơn với tôi.
Chúng tôi yêu nhau khi cả hai còn đi học, tôi thậm chí còn học khá hơn anh, ra trường với tấm bằng khá, tôi xin được việc trong một công ty tư, thu nhập cũng rất ổn.
Còn anh nhà có quen biết nên chả phải lo gì, ra trường về công ty họ hàng làm, lương khá, cuộc sống tương đối ổn. Có điều anh lại ở ngoại thành làm việc gần nhà, còn tôi trong nội thành, xa nhau hơn 40 cây số, chuyện yêu đương vì thế trở ngại nhiều.
Ảnh minh họa
Đi làm được hơn 1 năm thì anh bàn với tôi đi học thêm nghiệp vụ sư phạm để về gần nhà anh xin vào trường cấp 2. Tôi dù tiếc công việc hiện tại nhưng nghĩ tương lai hai đứa nên gật đầu đồng ý.
Video đang HOT
Học xong có bằng, gửi hồ sơ nhưng phía bên kia nói phải chờ đời. Trong lúc chờ tôi buộc phải tìm công việc tạm bợ. Nhờ vả đủ đường rồi mà vẫn bặt vô âm tín, hỏi thì người ta cứ khất lần mãi.
Nhà anh cũng thuộc dạng có “cơ”, cũng quen biết nhưng không hiểu sao chưa bao giờ có ý định dò hỏi công việc giúp tôi.
Bố mẹ tôi ở quê thì sốt ruột, gần 25 tuổi đầu vẫn chưa có gì ổn định, nhiều lần hỏi chuyện cưới xin thế nào, tôi cứ lần nữa mãi vì phía bên anh đâu có ý kiến gì mà tôi dám nói bừa.
Cứ thế gần 1 năm trôi qua, công việc vẫn bặt tin. Tôi dò ý anh chuyện cưới xin, mới đầu anh còn tế nhị, nhưng sau này anh nói thẳng: “Em cứ lo công việc cho xong đi, anh không nuôi báo cô em được. Cưới nhau về công việc không có mà ăn cám à?”.
Tôi nghe mà sốc nặng, thực ra chuyện nhà anh sợ phải bỏ tiền chạy việc cho tôi, tôi đã ngầm biết từ lâu, nhưng anh nói thẳng toẹt trước mặt tôi thế này, quả tình tôi thấy bị tổn thương nhiều quá.
Từ hôm ấy về, tôi cứ nghĩ ngợi và khóc mãi. Tôi cảm giác mình bị coi thường. Họ vốn dĩ vẫn coi tôi là “khác máu tanh lòng” nên mới có suy nghĩ như vậy. Họ chỉ sợ thiệt nếu tôi lấy về mà phải chạy việc cho tôi. Giờ tôi nên làm gì đây?
Theo Afamily
'Em cứ giục bố mẹ lo công việc đi, anh không nuôi báo cô em được'
Tôi thật sự hoang mang vô cùng, giờ tôi không biết nên làm thế nào nữa. Mọi thứ dang dở khiến tôi rất chán...
ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau 5 năm trời, khoảng thời gian thực sự không ít ỏi gì. Trong mắt người ngoài, anh luôn thể hiện mình là người chu đáo, toàn tâm, khiến ai cũng nói tôi may mắn khi yêu được anh. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, tôi luôn cảm thấy anh yêu nhưng vẫn hay tính toán thiệt hơn với tôi.
Chúng tôi yêu nhau khi cả hai còn đi học, tôi thậm chí còn học khá hơn anh, ra trường với tấm bằng khá, tôi xin được việc trong một công ty tư, thu nhập cũng rất ổn.
Còn anh nhà có quen biết nên chả phải lo gì, ra trường về công ty họ hàng làm, lương khá, cuộc sống tương đối ổn. Có điều anh lại ở ngoại thành làm việc gần nhà, còn tôi trong nội thành, xa nhau hơn 40 cây số, chuyện yêu đương vì thế trở ngại nhiều.
Đi làm được hơn 1 năm thì anh bàn với tôi đi học thêm nghiệp vụ sư phạm để về gần nhà anh xin vào trường cấp 2. Tôi dù tiếc công việc hiện tại nhưng nghĩ tương lai hai đứa nên gật đầu đồng ý.
Học xong có bằng, gửi hồ sơ nhưng phía bên kia nói phải chờ đời. Trong lúc chờ tôi buộc phải tìm công việc tạm bợ. Nhờ vả đủ đường rồi mà vẫn bặt vô âm tín, hỏi thì người ta cứ khất lần mãi.
Nhà anh cũng thuộc dạng có "cơ", cũng quen biết nhưng không hiểu sao chưa bao giờ có ý định dò hỏi công việc giúp tôi.
Bố mẹ tôi ở quê thì sốt ruột, gần 25 tuổi đầu vẫn chưa có gì ổn định, nhiều lần hỏi chuyện cưới xin thế nào, tôi cứ lần nữa mãi vì phía bên anh đâu có ý kiến gì mà tôi dám nói bừa.
Cứ thế gần 1 năm trôi qua, công việc vẫn bặt tin. Tôi dò ý anh chuyện cưới xin, mới đầu anh còn tế nhị, nhưng sau này anh nói thẳng: "Em cứ lo công việc cho xong đi, anh không nuôi báo cô em được. Cưới nhau về công việc không có mà ăn cám à?".
Tôi nghe mà sốc nặng, thực ra chuyện nhà anh sợ phải bỏ tiền chạy việc cho tôi, tôi đã ngầm biết từ lâu, nhưng anh nói thẳng toẹt trước mặt tôi thế này, quả tình tôi thấy bị tổn thương nhiều quá.
Từ hôm ấy về, tôi cứ nghĩ ngợi và khóc mãi. Tôi cảm giác mình bị coi thường. Họ vốn dĩ vẫn coi tôi là "khác máu tanh lòng" nên mới có suy nghĩ như vậy. Họ chỉ sợ thiệt nếu tôi lấy về mà phải chạy việc cho tôi. Giờ tôi nên làm gì đây?
Theo Phununews
Tôi không biết cái thai này của chồng hay của sếp Được chồng yêu chiều, nhưng tôi vẫn không làm chủ được mình mà ngã vào vòng tay của sếp. Tôi đang rơi vào trạng thái hoang mang cực độ, bởi tôi không biết cái thai trong bụng mình bây giờ rút cuộc là của ai. Tôi kết hôn được 2 năm nhưng chưa có con. Chồng tôi là giáo viên, anh thực sự...