Em chồng thường xuyên đưa người yêu “trơ hết mức” về bắt chị dâu phục vụ, nàng dâu quyết định 1 lần trị thẳng tay
Nhiều lần như thế và xu thế còn tiếp diễn khiến Diệp càng ngày càng không hài lòng. Diệp quyết định phải “ngả bài”, nhẫn nhịn chỉ để người khác trèo lên đầu lên cổ mình mà thôi.
Từ ngày về làm dâu nhà Bá, bố mẹ chồng chưa bao giờ phàn nàn Diệp câu nào. Nhưng có vẻ cậu em chồng chưa vợ của Bá không mấy hài lòng về cô. Mặc dù cô và cậu ta chẳng có va chạm gì, cô càng không chủ động khiêu khích hay gây hấn.
Tuy nhiên, xác định cô với cậu ta chẳng có liên quan quá nhiều với nhau, nên cô mặc kệ. Hơn nữa, cô là chị cơ mà, chỉ cần cô sống đúng, thì việc gì phải sợ cậu ta với phận làm em?
Dạo gần đây, em chồng bỗng hay đưa người yêu về nhà chơi. Diệp không có ý kiến gì, nếu như không phải cô bé và cả cậu em chồng đều quá trơ trẽn, không chút ý tứ. Đến không phải chơi không, mà toàn đến vào giờ cơm, sau khi Diệp đã nấu nướng xong xuôi dọn lên cho cả nhà ăn rồi. Thêm người, Diệp lại phải chạy vội đi mua chút đồ ăn, bởi cậu em chả bao giờ báo trước.
Ăn xong thì một mình Diệp dọn dẹp, rửa bát, cô bé kia không ngó xuống bếp lấy một cái. Vài lần thì Diệp cũng chẳng để ý, nhưng chuyện đó lại diễn ra thường xuyên. Có hôm 2 đứa đi đâu về muộn, nhà đã ăn xong hết, Diệp cũng dọn rửa đâu ra đấy, em trai chồng lại “nhờ” chị dâu là Diệp dọn cơm cho “khách” ăn. Diệp dọn mâm ra cho 2 đứa, nhưng ăn xong lại vứt bát đũa đấy để cho cô dọn. Được vài lần cô bé đó tới sớm, lúc Diệp đang nấu nướng, thì ngồi hồn nhiên bấm điện thoại, không phụ giúp cô dù là việc nhỏ nhất.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Nhiều lần như thế và xu thế còn tiếp diễn khiến Diệp càng ngày càng không hài lòng. Diệp quyết định phải “ngả bài”, nhẫn nhịn chỉ để người khác trèo lên đầu lên cổ mình mà thôi. Hôm đó, em gái đó tới sớm, ngồi nghịch điện thoại và giỡn chơi với người yêu, để Diệp một mình lúi húi trong bếp. Diệp không ngần ngại, thẳng mặt sai bảo em ấy làm nọ làm kia. Em ấy cau mày, nhìn sang em trai chồng cầu cứu, em trai chồng cười mỉa: “Chị ơi, bạn em là khách tới chơi nhà mà, sao chị lại đối đãi với khách như thế?”.
Cô biết chắc, cô bé kia “trơ” như thế, cũng do em trai chồng đứng đằng sau hậu thuẫn. Tới nhà người khác ăn uống thường xuyên, sao có thể còn khách sáo coi như khách dăm thì mười họa mới tới chơi được? Cùng là phụ nữ, Diệp chả cần em ấy xông xáo nọ kia, nhưng chút ý thức tối thiểu cũng nên có. Ngoài ra, ăn cơm nhà người khác chứ đâu phải ăn nhà hàng trả tiền, ít nhất cũng bày tỏ sự cảm ơn chủ nhà bằng việc chủ động dọn dẹp chứ? Chưa nói, Diệp không có trách nhiệm phải phục vụ 2 người họ đâu nhé!
Diệp cười tươi: “Nếu là khách thì chị chỉ có nghĩa vụ phục vụ khách của bố mẹ với của chồng chị thôi, chứ chị với em là gì của nhau để chị phải phục vụ khách của em nhỉ? Khách em mời tới thì em tự phục vụ, hoặc sau này em lấy vợ thì vợ em sẽ tiếp đón khách của em. Em đừng thấy bình thường chị là người cơm nước, việc nhà trong nhà này mà nhầm tưởng em có quyền sai phái chị làm nọ làm kia. Đó là chị nấu nướng, chăm sóc bố mẹ và chồng chị, chứ em chỉ hưởng ké thôi, em hiểu không? Nếu em không phục thì có thể tìm anh trai em hoặc bố mẹ để nhờ phân xử!”.
Tất nhiên cậu em chồng sao dám mang chuyện này kể với nhà chồng, vì chắc chắn họ sẽ đứng về phía Diệp. Bình thường họ không mấy để tâm, vì thấy Diệp vẫn không phàn nàn, lại cho đó là chuyện nhỏ, nhưng một khi đã làm to chuyện lên, họ không phải là người không hiểu lí lẽ.
Sau hôm đó, cậu em chồng không còn mang người yêu về nhà ăn cơm nữa. Thái độ với Diệp khinh khỉnh ra mặt. Song Diệp cười cho qua, dù cho cô có tốt với mấy, cậu ta vẫn khó ưa như vậy thôi mà, vậy sao cô phải nhịn để rước bực và mệt vào người?
Theo afamily.vn
Chờ người yêu ra nước ngoài 4 năm trời, tôi nhận cái kết toàn nước mắt
Tôi năm nay 24 tuổi. Tôi với Minh yêu nhau đến nay đã 6 năm, 2 năm yêu gần và 4 năm yêu xa. Chúng tôi quen nhau trong trường đại học, Minh hơn tôi 2 tuổi.
Ngày ấy, Minh là một chàng sinh viên điển trai, hát hay và được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Tôi đã chủ động theo đuổi anh ấy và cuối cùng, anh ấy cũng đã ôm tôi vào lòng và nói lời yêu tôi.
Sau khi tốt nghiệp, tình cảm của chúng tôi lúc đó vẫn rất ngọt ngào, trong sáng. Minh đi làm và nhận được cơ hội việc làm hấp dẫn tại Nhật. Trong những lần trò chuyện với nhau, Minh nói rằng anh rất muốn nắm bắt cơ hội này để có sự nghiệp vững chắc và có thể lo cho bố mẹ và tôi sau này. Thấy người yêu có chí lớn và muốn ra đi, tôi tuy hơi buồn nhưng cũng ủng hộ anh.
Ảnh minh họa
Tôi rưng rưng nước mắt đeo chiếc nhẫn đính hôn mà anh tặng trên tay, hứa với anh sẽ chăm sóc bố mẹ anh và chờ anh quay lại. Tôi nhớ hôm đó, tôi đã đưa anh đến tận sân bay. Trời đẹp, không mưa mà tôi nghe mưa gió trong lòng.
Từ ngày Minh đi, tôi thường xuyên đến nhà anh thăm hỏi, chăm sóc sức khỏe của bố mẹ anh. Bố mẹ Minh đã có tuổi, sức khỏe yếu, mắc nhiều bệnh nên tôi thay anh đưa bố mẹ anh đi khám, chữa bệnh. Hai bác từ lâu đã coi tôi là con dâu trong nhà và đối xử với tôi rất tử tế. Những hôm nhà có việc cần, tôi ở liền nhà Minh 2-3 ngày. Bạn bè nói tôi có phúc, trong khi nhiều người bị nhà chồng soi mói, xét nét, gây khó dễ này kia thì tôi được bố mẹ chồng yêu quý như con đẻ.
Niềm hạnh phúc của tôi và bố mẹ anh là vào mỗi tối thứ 6, chúng tôi được gọi điện video nhìn và nói chuyện với anh. Mỗi lần được nhìn thấy anh, nỗi nhung nhớ anh trào lên trong tôi khiến tôi không cầm được nước mắt. Cứ thế, 2 năm qua, cả tôi và bố mẹ Minh đều chờ đợi anh quay về mỗi ngày.
Hôm đó, Thùy- một người bạn thân thiết của cả tôi và Minh hẹn tôi đi uống cà phê. Thùy tiết lộ với tôi rằng Minh ở bên đó đang qua lại với Yến- một cô gái người Việt làm việc cùng công ty. Họ hiện đang sống cùng với nhau. "Tao buộc phải nói với mày vì không muốn mày chịu khổ và hy sinh vô ích vì ông ấy", Thùy nói. Nghe những lời của Thùy, trái tim tôi nhói đau, nước mắt lã chã rơi.
Tôi gọi điện cho Minh và hỏi chuyện rõ ràng. Sau một hồi quanh co, Minh đã thừa nhận rằng vì sống xa tôi, thiếu thốn tình cảm và cả nhu cầu sinh lý nên mới qua lại với người khác. Minh hứa sẽ chia tay với cô gái kia và một lòng một dạ với tôi như ngày nào. Quãng thời gian khi đó với tôi quả là khó khăn nhưng vì yêu anh, tôi đã mềm lòng và đồng ý tha thứ, cùng anh làm lại từ đầu.
2 năm nữa lại trôi qua. Cuối cùng, cũng đến lúc Minh trở về bên gia đình. Cầm chiếc nhẫn đính hôn trên tay, tôi không giấu được sự hồi hộp khi nghĩ đến cảnh tôi khoác chiếc váy cô dâu, trang điểm thật đẹp và cầm tay anh đứng giữa hôn trường.
Tuy nhiên, khi Minh trở về, anh không còn yêu thương, gần gũi tôi như xưa nữa. Tôi cảm thấy trong ánh mắt anh nhìn tôi có gì đó xa cách, lạnh nhạt. 3 ngày sau khi trở về, anh cầm tay tôi và nói lời chia tay. Anh đã xin lỗi tôi rất nhiều, anh nói trong suốt 4 năm ở Nhật, anh đã đem lòng yêu Yến và nhận ra cô ấy mới chính là tình yêu thực sự của cuộc đời anh. "Anh biết em đã bỏ cả tuổi thanh xuân để yêu anh, chăm sóc cho bố mẹ anh và chờ anh trở về. Nhưng chuyện tình cảm là chuyện không thể gượng ép hay miễn cưỡng. Xin em hãy hiểu cho anh", Minh nói trong nước mắt.
Tôi nhớ hôm đó, trời đổ mưa rất to, tôi khóc nói được gì mà cứ thế khóc, khóc đến khi không thể khóc thêm được nữa.
Vào ngày cưới của Minh, tôi vẫn đến tham dự. Mọi người nói tôi thật bao dung, cao thượng nhưng tôi chỉ nói rằng tôi đến để nói lời tạm biệt với mối tình 6 năm của tôi. Tôi biết tình yêu không có nghĩa là đi cùng với nhau đến hết cuộc đời. Và có lẽ sẽ có người đứng đợi tôi ở ngã tư đường tiếp theo.
Theo docbao.vn
Chưa làm đám cưới nhưng tôi lại cãi tay đôi với em chồng khiến cô ấy bỏ đi Em gái anh cũng đùng đùng cãi lại rằng tôi hay chấp vặt, không xứng đáng làm chị dâu cô ấy. Tôi là cô chủ cửa hàng kinh doanh thời trang vintage. Những năm gần đây, xu hướng này được các bạn trẻ yêu thích nên tôi làm ăn rất thuận lợi. Gần đây, tôi mới mở thêm một chi nhánh phía ngoại...