Em chồng quắc mắt: ‘Đừng có tiêu tiền của anh tôi nữa’, chị dâu thẳng tay dẹp loạn khiến cô em răm rắp vào khuôn khổ
“Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” là câu nói khiến Mai cảm thấy thấm thía. Nhưng Mai cũng là cô gái không phải dạng vừa đâu!
Ngày về làm đâu nhà Dũng, Mai được rất nhiều người rỉ tai cảnh báo về cô em chồng là người ghê gớm, ương ngạnh, đặc biệt có sự dung túng của bố mẹ và anh trai. Tuy nhiên Mai cũng ậm ừ cho qua. Bởi cô nghĩ mình cứ sống đúng, làm đúng thì cô em này chẳng bắt bẻ gì được mình.
Nhưng Mai đã lầm. Về sống chung với gia đình Dũng, Mai nhiều lúc phát điên lên với cô em chồng này.
Em chồng Mai tên Thúy, năm nay cũng đã 18 tuổi nhưng vô cùng lười. Mai làm dâu cũng đã ngót nghét được một năm nhưng chưa bao giờ cô thấy Thúy cầm chổi quét nhà hay tự động xuống bếp nấu cơm cho gia đình.
Phòng riêng của Thúy thì bừa bộn ngập đầu. Quần áo, đồ trang điểm, sách vở, đồ ăn vặt… Thúy để lung tung hết cả. Nhiều hôm dọn nhà đến phòng của Thúy, Mai tức đến tăng xông nhưng vì là người sạch sẽ nên cô lại âm thầm dọn cho em chồng. Ấy vậy nhưng cũng chỉ được 1-2 ngày là lại đâu vào đấy.
Đã lười, ở bẩn, Thúy còn có thói tự tiện lấy đồ của người khác. Nhiều hôm vào phòng chị dâu chơi, thấy son phấn hay món đồ nào đẹp của chị dâu mà cô nàng tự động “mượn”, mà chẳng cần hỏi ý kiến của chủ nhân nó. Tiền của chồng Mai, Thúy cũng tự tiện mò vào ví lấy tự nhiên. Mai không hề biết chuyện này cho đến khi thấy chồng kêu ca việc tiền… không cánh mà bay.
Nhiều hôm Mai muốn lên tiếng dạy bảo cô em này lắm. Nhưng hễ mở lời nói một tiếng thì bố mẹ chồng lại bênh: “Em con nó còn nhỏ, có gì con cứ từ từ dạy bảo”.
Người lắm tật xấu nhưng Thúy lại rất hay hạnh họe với chị dâu. Mai đi làm về mệt mỏi, lại còn phải nấu ăn cho cả nhà, nhiều khi cũng không thể chu toàn hết. Cả nhà chẳng ai bảo sao nhưng riêng Thúy lại bĩu môi: “Chị nấu ăn thế này ai mà ăn được. Cả ngày cũng nấu mỗi bữa tối cho gia đình cũng không xong”. Thế những cuối cùng chính Thúy lại là người ăn khỏe nhất.
Được cả nhà bênh vực, Thúy thường xuyên hạnh họe với chị dâu. (Ảnh minh họa)
Đỉnh điểm khiến Mai mâu thuẫn cực độ với cô em chồng quái tính này là khoảng thời gian cô nghỉ đẻ ở nhà. Thúy thường xuyên cạnh khóe chị dâu là ăn hại, ở nhà lười.
Mai tạm nghỉ ở nhà, việc kiếm tiền dồn hết lên vai chồng. Vì thương chồng nên cô cũng hạn chế chi tiêu cá nhân. Nhưng nào ngờ Thúy tự động vào ví của anh trai lấy đi hơn 2 triệu để đi sinh nhật với bạn bè.
Video đang HOT
Không biết Thúy đã lấy tiền trong ví để ăn chơi, vợ chồng Mai vẫn thản nhiên ra siêu thị mua sữa cho con. Đến lúc thanh toán thì cả hai mới hoảng hốt chẳng thấy tiền đâu. May mà Thúy có mang theo ví và dùng thẻ ngân hàng của mình để thanh toán.
Mai giận sôi người. Về đến nhà nhìn thấy Thúy, cô nói luôn: “Thúy sao em lại tự tiện lấy tiền trong ví anh Quốc vậy. Em có biết tiền đấy để chị mua sữa và bỉm cho cháu không”.
Thúy sai lè ra, nhưng cô gái vẫn gân cổ lên cãi: “Tiền của anh tôi thì tôi chả tiêu thì sao. Anh tôi có trách nhiệm nuôi cái nhà này, trong đó có tôi. Tôi lấy tiền của người nhà mình chứ có ăn cắp đâu mà tôi sợ”.
Mai chẳng thể bình tĩnh, cô gọi luôn bố mẹ chồng ra chứng kiến: “Đấy bố mẹ suy xét xem như thế có được không? Thúy cũng lớn rồi chứ không còn trẻ con nữa. Bố mẹ không nắn lại thì mai sau ra xã hội bị người đời người ta quở cho”.
Mẹ chồng Mai có ý trách Thúy nhưng vẫn với giọng điệu bênh con: “Thúy lần sau lấy tiền thì nhớ bảo anh con. Đừng để chị dâu nói như thể là đứa ăn cắp vậy”.
Cục giận của Mai lên đến đỉnh điểm, cô nào đã nói được câu ăn cắp nào vu cho em chồng mà mẹ chồng lại bĩu môi nói như vậy? Bố chồng thì lại im lặng như kẻ khù khờ?
Chồng Mai cũng bênh em: “Thôi Thúy lên nhà đi”.
Cô em có sự hậu thuẫn của cả nhà nhưng lại không biết điều, vênh váo thách thức chị dâu: “Giờ chị mới là kẻ ăn bám anh tôi ấy. Suốt ngày ở nhà. Chị đừng có mà lấy tiền của anh tôi tiêu pha nữa”.
Thúy đã sai còn gân cổ cãi chị dâu, liền bị dạy cho bài học đến nơi đến chốn. (Ảnh minh họa)
Sẵn cơn giận ngùn ngụt, Mai thẳng tay tát bốp vào mặt Thúy 2 cái. Mặt Mai đỏ tía tai vì bức xúc khiến cả nhà chồng cô đều sửng sốt, không ai dám thêm nếm một lời nào nữa.
Thúy nước mắt ngắn nước mắt dài, mếu máo trách móc: “Chị dám đánh tôi à. Từ nhỏ chưa có ai dám động vào sợi tóc của con này”. Thúy định lao vào đánh chị dâu, nhưng Mai khỏe hơn, tóm lấy tay em dâu đẩy mạnh cô gái đã xuống sàn nhà.
Mai nghiêm nghị: “Có gì mà chị không dám. Từ trước đến giờ không ai dạy em thì chị dạy em. Hôm nay em phải nhìn nhận cái gì đúng, cái gì sai. Nhà mình đừng có ý định bênh em nữa. Như vậy chỉ là hư nó thôi”.
Mai nói tiếp luôn: “Nhân tiện có vụ việc này con cũng nói luôn. Thúy nên sửa tính nết đi em ạ. 18 tuổi chứ có phải 18 tháng tuổi đâu mà để bố mẹ rồi chị dâu dọn dẹp phòng cho mỗi ngày, nấu ăn cho mỗi bữa. Quần áo em mặc xong không chịu cho vào máy giặt ném thẳng xuống sàn nhà tắm như thế có kinh không? Chuyện con gái cũng tế nhị mà em bừa bộn quá thể. Chị là chị dâu thì mới nhắc nhở em, rồi mai mốt em lên Hà Nội học đại học, những cái vụn vặt này mà không sửa được thì tồn tại sao được ở xã hội.
Chị về đây cũng không ăn bám anh Quốc, chị cũng đi làm cả ngày. Tối về thì dọn dẹp nhà rồi nấu cơm cho gia đình. Từ ngày chị về chị đã bắt em phải xuống bếp nấu cơm, cầm cái chổi quét dọn nhà hay giặt giũ quần áo chưa?
Nếu em cảm thấy chị vẫn ăn hại thì có thể để anh Quốc ở nhà trông con, làm mọi việc nhà rồi chị đi làm.
Chị cũng rất chiều em nhưng em phải trong khuôn khổ. Từ mai chị sẽ quản lý tiền của anh Quốc, em tiêu gì, cần gì cũng phải xin chị. Không làm gì có thói tự tiện vào phòng chị dâu mà như phòng mình được”.
Mai nói một tràng thẳng thừng khiến Thúy khiếp sợ. Bố mẹ và cả chồng cô cũng không nói được lời nào vì quá đúng.
Xả xong “cục giận”, Mai về thẳng phòng. Cô nghĩ rồi nếu không thể làm em chồng quý mình thì cô sẽ làm cho nó phải sợ mình.
Tuy nhiên từ đó trở đi Mai lại thấy Thúy có sự tiến bộ khá nhiều. Cô em ương ngạnh này đã chịu xuống bếp nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Và nhất là mỗi khi vào phòng Mai, Thúy đều gõ cửa xin phép.
Em chồng sững sờ trước màn đáp trả sòng phẳng của chị dâu
Tôi bước chân vào nhà chồng với biết bao bỡ ngỡ, e dè, những bài tập tâm lý tôi 'luyện' trước ở nhà hầu như không có tác dụng bởi thực tế khác xa với sách vở.
Ảnh minh họa
May mắn là bố mẹ chồng tôi khá tốt. Bố chồng điềm đạm, ít nói, mẹ chồng thì xuề xòa, dễ dãi. Những giây phút ngại ngùng, lúng túng nhanh chóng qua đi mỗi khi tôi bắt gặp nụ cười hiền của họ. Tôi thích nghi với cuộc sống ở nhà chồng khá nhanh.
Được làm công việc tự do nên tôi không bị ai quản thúc thời gian, tôi thường xuyên ở nhà, thư thả với thói quen đánh răng rửa mặt thật lâu, dưỡng da thật sâu, ăn sáng thật chậm, sau đó mới bắt tay vào công việc chính.
Làm việc đến khoảng 10 giờ sáng là tôi gập laptop, đi xuống bếp, đeo tạp dề rồi cùng mẹ chồng nấu nướng. Ngày nào hai mẹ con cũng ríu rít bên nhau, với tôi, hạnh phúc giản dị ấy thật vô giá.
Cuộc sống ở nhà chồng thực sự êm ả, không chút gợn sóng cho đến khi một cô gái lạ bất thình lình ghé chơi.
Mẹ chồng tôi tươi cười giới thiệu: "Đây là Trang, con gái cô Thảo, hôm cưới hai anh chị, em nó cứ áy náy mãi vì không về dự được...". Lần đầu gặp Trang nên tôi cố gắng thân thiện và cởi mở nhất có thể để cả nhà vui vẻ. Nhưng dường như mục đích ghé chơi của Trang không chỉ là chúc mừng đám cưới của vợ chồng tôi mà còn vì muốn... chọc tức chị dâu mới.
Lúc tôi đứng trong bếp một mình, Trang lộc cộc bước vào rồi buông một câu không đầu không đuôi: "Chị đi làm đi chứ!". Tôi tưởng mình nghe chưa rõ nên mới hỏi lại: "Em vừa nói gì ấy nhỉ?". Trang tăng "volume" so với lúc trước: "Sao - chị - không - chịu - đi - làm?". Tôi hơi sốc trước câu hỏi ấy, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời một cách tự nhiên nhất có thể: "Chị có công việc rồi mà em".
Dường như chưa hiểu ý tôi, Trang nhấn mạnh hơn nữa: "Em thấy bác nói chị - toàn - ở - nhà".
Tôi lại vui vẻ giải thích: "Chị làm tự do nên muốn làm lúc nào thì làm, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, chỉ cần đảm bảo tiến độ công việc là được em ạ". Trang lắc đầu: "Chán quá, chị chẳng hiểu gì cả, như thế ai gọi là đi làm, kiểu như chị người ta gọi là thất nghiệp, thôi, nói gì thì nói, trước sau gì chị cũng phải đi làm, phụ nữ mà chỉ quanh quẩn ở nhà cũng không hay".
Thấy cô em họ này không chịu hiểu bản chất vấn đề lại còn ra vẻ dạy đời mình, tôi không giữ được bình tĩnh nên mới nói giọng căng thẳng hơn: "Em ơi, hình như quan điểm của em về công việc hơi bị hạn chế, chị có thể ở nhà nhưng chị vẫn làm việc và kiếm tiền bình thường, tại sao cứ phải đi đến một chỗ cố định, ngồi đủ 8 tiếng thì mới được gọi là làm việc?".
Có lẽ trước đó Trang tưởng tôi hiền nên khi bị tôi "quạt" lại thì có vẻ cay cú lắm, càng ngày giọng điệu cô ta càng găng hơn: "Đó chỉ là công việc lặt vặt, không ổn định, sau này về già chị sẽ không có lương hưu, lúc ấy thì có mà... chết đói".
Thái độ can thiệp vô duyên ấy của Trang làm tôi "sôi máu" nhưng không để tôi có cơ hội bật lại, Trang đã nhanh nhảu phi ra phòng khách, đon đả cười cười nói nói với mẹ chồng tôi.
Nhưng kể từ lần "va chạm" ấy, Trang có vẻ "cay" tôi lắm, mỗi khi Trang xuất hiện, tôi cũng gồng mình lên để chuẩn bị "đáp trả" những phát ngôn mang tính can thiệp thô bạo của cô ta, nhưng chưa bao giờ Trang làm tôi hết kinh ngạc.
Có lần đứng trước rất đông người, Trang bất ngờ chạy đến gần, xoa bụng tôi rồi cố tình hỏi rất to: "Ơ, thế chưa có gì à?". Lần ấy chồng tôi đứng ngay cạnh nên tôi đành ngậm răng cho qua. Nhưng trong một đám cỗ khác, Trang lại sỗ sàng vạch áo tôi lên để... xem bụng, tôi chưa kịp phản ứng thì cô ta lại giả vờ thở hắt ra: "Haiz, thế mà bảo được mấy tháng rồi cơ đấy".
Tôi không thể nhịn được nữa nên mới kéo cô ta lại, nói thẳng: "Sao em vô duyên thế?". Chỉ chờ có thế, Trang gào tướng lên: "Em quan tâm đến chị nên mới hỏi thăm, còn nếu chị cảm thấy khó ở trong người thì đừng tìm cách trút giận lên em, chị hãy tự giải quyết vấn đề của chị trước đi".
Chị chồng lên chơi mang cho túi khế, vợ đáp lễ bằng mâm cơm đạm bạc, nhưng lời tuyên bố mới khiến tôi giận tím mặt Chị chồng không có điều kiện, nhưng lên chơi vẫn biết ý xách cho con gà, chục trứng, túi khế. Vợ tôi trước mặt thì cảm ơn rối rít nhưng tới bữa ăn lại thết đãi chị món chẳng ra gì. Chị dâu - em chồng có vẻ khó thuận hòa lắm đúng không mọi người? Dù đôi khi là người đứng giữa,...