Em chồng phá phách
Sai lầm có lẽ bắt đầu từ việc chị đồng ý nhận đứa em trai của chồng vào làm việc cho hệ thống cửa hàng vừa khai trương.
Chị kể với bạn được vài câu thì nghẹn lời. Nước mắt cứ thi nhau rơi ra, không sao kiềm nén được. Chị phụ nữ vẫn đi đông đi tây, dọc ngang lo việc, luôn tỏ ra độc lập và mạnh mẽ dường như đã biến mất. Chỉ thấy một người đàn bà đang tức tưởi buông câu đầy đau đớn rằng, cuối cùng thì ngay cả cuộc đời của mình, mình cũng không thể tự làm chủ được…
Sai lầm có lẽ bắt đầu từ việc chị đồng ý nhận đứa em trai của chồng vào làm việc cho hệ thống cửa hàng vừa khai trương. Học hành làng nhàng, 32 tuổi mà vẫn còn lông bông qua nhiều công việc tạm bợ, vậy mà đã kịp có hai đời vợ với hai đứa con khác mẹ…
Chẳng phải thành kiến gì, nhưng thâm tâm chị vẫn thấy không thoải mái khi bất đắc dĩ phải có một “nhân viên” như thế. “Đưa vào làm thì dễ, chứ cho nghỉ việc thì không đơn giản đâu”. Bạn chị cảnh báo, và chị cũng đủ từng trải để tự hiểu điều ấy. Nhưng biết sao được, khi chồng, má chồng và cả một dây dợ chú thím cô dì của gia đình chồng đã hùa vào một câu đương nhiên khi thấy chị sắp mở cửa hàng: “Vậy là thằng Bin sắp được làm quản lý ở đó rồi, sướng nhé!”.
Quả là Bin rất ra dáng quản lý. Hôm khai trương, Bin ngồi chễm chệ ngay tại quầy thu ngân, đường bệ bắt tay khách khứa. Nhân viên kinh doanh lẫn văn phòng ở đây, Bin muốn quát ai là quát, chẳng e dè gì. Hễ có họp hành tiệc tùng là Bin chọn cho mình vị trí VIP nhất, không hề kiêng nể ai. Ngay cả chị, Bin cũng chẳng tỏ nhiều thái độ kính trọng, dù lương Bin lãnh là do chị trả. Việc Bin là là do chị tạo cho.
Nhưng đấy vẫn chưa phải tất cả vấn đề…
Tom góp nhiều năm đi làm cật lực, chị mới có thể tạo dựng chút sự nghiệp riêng như thế. Nhà chị chỉ có hai chị em gái, nên chị năn nỉ bé Thi nghỉ việc bên ngoài để phụ chị trông coi. Thương chị một mình không có ai tâm phúc tin cậy, Thi mới về, chứ con bé vẫn đang đi làm rất ổn ở một công ty nhà nước. Dù thâm tâm chị cũng nhiều lo lắng bất an khi em vợ em chồng cùng làm chung một nơi. Nhưng chị tin vào sự khéo léo và biết chuyện của em gái mình.
Vậy mà, ngay từ những ngày đầu cả hai đứa em đã xảy ra xung đột. Tất cả cũng do cái tính “ông chủ” của em chồng chị. Đã vài lần, chị được đám nhân viên thẳng thừng góp ý về sự quá quắt của “quản lý”, họ sẵn sàng nghỉ việc vì không phục. Chị có nhẹ nhàng hay gay gắt chấn chỉnh lại thì đều gặp sự phản kháng của chồng.
Chồng chị không có mặt ở cửa hàng, chẳng liên quan gì nhưng vẫn luôn được Bin “cập nhật” thường xuyên, kiểu như bị hà hiếp hay bất công này nọ. Kèm theo đó là các lời méc mỏ, đòi hỏi, yêu sách. Chị rối tung với cảnh em anh, em tôi, và chúng ta…
Video đang HOT
Chị đau đầu với thái độ của chồng và nhà chồng. Ảnh minh họa.
Điều khiến chị ngột ngạt nhất, chính là thái độ của chồng và những người trong gia đình ấy. Tuy thừa biết đó là cơ ngơi vất vả của chị, nhưng họ mặc nhiên coi đó là “của chồng công vợ”, thậm chí chồng chị phải có tiếng nói hơn hẳn trong đó. Không quá bất ngờ, nhưng chị nhiều lần bị can thiệp quá mức bằng những chỉ đạo từ chồng: Sao em vẫn chưa tăng lương cho thằng Bin. Cuối tuần này em đưa xe công ty cho thằng Bin nó chở vợ con đi du lịch mấy bữa. Nghe nói con Thi nhà em lại kiếm chuyện với thằng Bin à, đàn bà con gái gì mà đành hanh kiểu ấy? Nó tưởng nó là ai vậy, dựa vào cái gì mà lớn lối?
Chị mệt mỏi. Chị bất lực. Chị như kẻ đi nhầm đường mà đành cắn răng bước tiếp, không thể sửa chữa hay lui lại. Sống chung trong đại gia đình nhà chồng, chứng kiến chồng thường xuyên thất nghiệp, với lý do bỏ việc là “không xứng tầm”, chị đã quá ngao ngán. Chị loay hoay với câu hỏi, là đàn bà cuối cùng phải nai lưng ra lo kinh tế trong nhà, để chồng rong chơi, sao vô lý thế. Ngay cả khi em chồng đám cưới lần nữa, chồng cũng thản nhiên ngửa tay yêu cầu chị trợ giúp. Tiền chi tiêu trong nhà cũng do chị đóng góp hàng tháng. Chồng chỉ thích nhàn hạ, lang thang chụp ảnh và giao du bạn bè, ỷ y vào vợ.
Trời thương, chị gặp nhiều may mắn trong sự nghiệp, nên cũng thoải mái vung tiền để mua lấy sự yên thân cho mình. Tới hôm qua, chị em ngồi tâm sự, Thi bỗng chị kể về những vướng mắc trong công việc, kèm theo những bức xức của nó, rồi bật khóc vì hờn tủi. Tất cả đều xoay quanh Bin, người đàn ông tự cho mình cái quyền “em của ông chủ”.
Là đứa con gái ít khi bộc lộ cảm xúc, nên chị biết, đó đã là chịu đựng cuối cùng của em mình rồi. Chị cúi đầu, chẳng biết phải an ủi em mình ra sao, càng không dám buông lời hứa hẹn sẽ xử lý đâu ra đó. Vì chị không phải mẫu người có thể nói những điều mà thâm tâm chị biết mình chẳng làm được.
Chị hiểu, có về nhà làm ầm ĩ lên một lần, thì rồi cũng đâu vào đấy, chỉ khiến cho cuộc sống thêm căng thẳng nặng nề hơn, chứ không thể giải quyết rốt ráo được gì. Cốt lõi của mọi chuyện là thái độ sống, là quan niệm “ tận hưởng mọi thứ bất kể của ai”. Là kiểu đùm túm bầy đàn chỉ thích tận dụng mồ hôi nước mắt của người khác, bất chấp họ cảm thấy như thế nào.
Chị chán nản cùng cực. Ý định ly dị đã từng manh nha vài lần trong đầu bỗng quay trở lại. Mình vì cái gì kia chứ! Khi hôn nhân vốn dĩ đã không hạnh phúc, mà còn phải nuôi báo cô cả chồng lẫn em chồng, chu cấp tiền bạc lẫn công ăn việc làm, mà vẫn không được ghi nhận hay tôn trọng thế này…
Giá như gia đình anh đừng xen vào cuộc sống của hai vợ chồng…
Đàn bà hơn nhau ở tấm chồng… Chị nói như mỉa mai cùng cô bạn thân. Rằng mình đâu kỳ vọng chồng phải làm ra tiền hay thành ông nọ ông kia. Chỉ cần anh ấy biết cư xử, đừng để người trong gia đình anh lấn lướt vào cuộc sống riêng của hai vợ chồng, là mình mừng lắm rồi. Mình loay hoay vất vả, cố gắng nỗ lực các kiểu, rồi bây giờ nhìn lại, ngay cả đứa em duy nhất, mình cũng không thể bảo vệ che chở cho nó, để nó phải ấm ức buồn phiền. Thật đáng thất vọng về bản thân không cơ chứ…
Bằng Lăng
Theo Báo Phụ nữ
Tôi muốn vay 400 triệu xây mộ cho bố mẹ nhưng vợ phản đối
Tôi muốn xây khu mộ đàng hoàng cho ông bà, bố mẹ nhưng vợ tôi nói chỉ cần thể hiện lòng thành là được.
Tôi năm nay 40 tuổi, quê miền Trung, cưới vợ được hơn 9 năm. Hiện vợ chồng tôi có ba con, hai gái một trai. Gia đình tôi không khá giả, nhưng cũng không phải sống cảnh ăn bữa nay lo bữa mai.
Mấy hôm nay, đọc tâm sự của các độc giả bàn về vấn đề tổ chức đám tang, bốc mộ cho người mất, tôi thấy nhiều người ủng hộ ý kiến nên đưa người mất đi hỏa táng để chôn cất cho đỡ tốn đất và không ô nhiễm môi trường. Thậm chí có người còn nói nên rải tro xuống biển. Tôi thì nghĩ, xưa cha ông mình làm như thế nào thì nay cứ theo như vậy.
Hiện, tôi đang có kế hoạch xây 2 lăng mộ. Một khu cho bố mẹ, anh em tôi, các con cháu sau này. Một khu cho ông bà, các cô chú, anh chị. Chi phí dự kiến khoảng 400 triệu đồng.
Bố mẹ tôi mất khi tôi 30 tuổi, em gái 25 tuổi. Ông bà nội, các cô dì, chú bác mất vì chiến tranh cũng đã lâu. Mỗi lần ra thắp hương cho bố mẹ, nhìn những ngôi mộ khác được xây bằng bê tông, gạch đá, trang trí đẹp, còn mộ của bố mẹ đắp đất, lâu ngày mưa gió cứ san bằng dần, tôi rất buồn.
Tôi đã có ý định cải táng và xây mộ cho bố mẹ khá lâu nhưng chưa thực hiện được, một phần vì lý do kinh tế, phần khác là chưa có thời điểm thích hợp.
Hiện các con tôi đã lớn, tổng thu nhập của hai vợ chồng ở quê cũng gần 30 triệu đồng. Sau khi trừ các chi phí ăn uống, học hành cho con, chúng tôi cũng dư được khoảng 8 triệu đồng.
Ba năm trước, chúng tôi xây nhà nên vay ngân hàng 300 triệu. Hiện, chúng tôi đã trả xong nợ.
Năm nay, tôi đi xem, thầy nói tôi được tuổi, có thể cải táng, xây mộ cho bố mẹ. Tuy nhiên, vì mới trả nợ xong nên chúng tôi không có tiền dư. Tôi bàn với vợ sẽ vay ngân hàng 400 triệu đồng để xây 'chỗ ở' đàng hoàng cho bố mẹ, vậy mà cô ấy phàn nàn đủ điều.
Cô ấy nói, kinh tế hai vợ chồng còn khó khăn, các con lớn nên cần nhiều chi phí để học thêm, mua sắm, ăn uống. Theo cô ấy, việc xây lăng cho bố mẹ chỉ nên thể hiện ở lòng thành.
Có nghĩa, chúng tôi chỉ nên xây mộ trong vòng 100 triệu đổ lại. Cô ấy nói, quê tôi sau này sẽ phát triển, dân cư càng ngày càng đông, tương lai sẽ không còn quỹ đất ở nên sẽ phải di dời, giải tỏa nghĩa trang để lấy quỹ đất. Những 'căn nhà' của người mất xây hoàng tráng bao nhiêu cũng phải đập bỏ đi.
Vợ còn nói tôi lãng phí, kinh tế gia đình còn nghèo mà thích thể hiện. Theo cô ấy, với những người đã khuất chỉ cần mình có tâm là được, nếu mình dâng mâm cao cỗ đầy mà tâm không tịnh cũng không được.
Tôi thấy vợ như vậy là rất vô lý và chi li, tính toán với nhà chồng. Người ta nói có thờ có thiêng, có kiêng có lành, mình có thể hiện lòng thành kính thì ông bà tổ tiên mới phù hộ cho mà làm ăn.
Tôi thấy ở quê, những người xây lăng mộ cho ông bà tổ tiên, bố mẹ to thì đều giàu, làm ăn khấm khá. Vả lại, trước đây bố mẹ tôi nghèo, sống vất vả, giờ hãy để bố mẹ được ở trong 'căn nhà' đẹp hơn một chút.
Việc tôi xây khu mộ lớn, trang trí đẹp cũng là tính chuyện sau này, khi hai vợ chồng mất các con sẽ bớt đi rất nhiều chi phí khi lo đám tang cho bố mẹ. Số tiền 400 triệu vay ngân hàng mình chỉ cần chăm chỉ làm việc, cộng với việc được bố mẹ, ông bà phù hộ thì chỉ mấy năm là trả xong thôi. Vậy mà vợ tôi một mực phản đối. Tôi cảm thấy rất buồn phiền.
Tôi làm như vậy là đúng hay sai? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Độc giả: M.Linh
Theo vietnamnet.vn
Cuộc đời vốn "chua như chanh", nhưng phụ nữ đừng nản lòng mà hãy khắc ghi những 'chân lý quý hơn vàng' sau Cuộc đời vốn "chua như chanh", nhưng phụ nữ đừng nản lòng mà hãy khắc ghi những chân lý quý hơn vàng sau. Thái độ và tâm thế của bạn thế nào sẽ quyết định đến tương lai của bạn. 1.Lúc nào tôi cũng phải sống theo ý người khác, nhưng lần này tôi sẽ rẽ sang một hướng khác, là con đường...