Em chồng hay xét nét bắt lỗi chị dâu
Em chồng hơn tôi tới 5 tuổ.i. Có lẽ vì tôi ít tuổ.i hơn cô ấy khá nhiều nên khi tôi về làm dâu, cô ấy hay để ý, xét nét, luôn cố tình tìm ra những hạn chế để bắt lỗi tôi.
Điều tôi rất khó chịu là cô ấy không góp ý trên tinh thần xây dựng mà chủ yếu là để làm bẽ mặt tôi trước nhà chồng.
Trong giao tiếp, cô ấy chỉ gọi tôi là “bác” thay con, hoặc gọi rất xách mé là “vợ anh Đà” (tên chồng tôi). Tôi biết rõ điều ấy nhưng không tự ái hay chấp trách. Vì tôi nghĩ, cô ấy dù sao cũng đã đi lấy chồng, có để ý tôi thì cũng chỉ năm họa mười thì chứ có phải chung sống hàng ngày với nhau đâu mà giận dỗi cho mệt người.
Phần tôi, tôi cứ sống đúng con người thật của mình, thực lòng yêu thương, vun vén cho gia đình nhà chồng thì chẳng có gì hổ thẹn.
Nhà chồng tôi chỉ có 2 anh em, đất ở của bố mẹ chồng khá rộng nên bố mẹ chia cho con gái 1/3 diện tích làm “của dắt lưng”. Còn lại, vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ chồng, sau này có trách nhiệm thờ cúng tổ tiên, ông bà.
Đất chia cho em chồng được sang tên sổ đỏ cho cô ấy, nên sau này cần tiề.n làm ăn, vợ chồng cô quyết định rao bán phần đất của mình. Bố mẹ chồng tôi buồn lắm nhưng đất đã sang tên cho cô ấy, làm sao cản được. Vì chuyện này mà bố mẹ chồng tôi phát ốm.
Video đang HOT
Hiểu nỗi lòng bố mẹ chồng, cảm thấy có lỗi nếu để đất hương hỏa cha ông rơi vào tay người ngoài, vợ chồng tôi gom góp, vay mượn để mua lại phần đất của em chồng.
Về làm dâu nhà chồng hơn chục năm, dần dà, em chồng đã hiểu tôi hơn nên không còn thái độ kẻ cả như lúc đầu. Cô ấy đã một điều “chị ơi”, hai điều “chị à”, thể hiện sự tôn trọng với chị dâu. Tôi mừng vì sự chân thành của mình đã cải thiện được mối quan hệ chị dâu – em chồng theo chiều hướng tích cực.
Nhà cách 5km mà gần 2 tháng nay không thấy em chồng ghé về thăm bố mẹ. Lần nào tôi gọi điện thoại cũng thấy cô ấy nói bận, có bận giọng lạc đi, như người đang ốm. Nóng ruột, tôi chạy qua thăm, chị em tỉ tê chuyện trò tôi mới biết, cô ấy đang đứng trước bờ vực đổ vỡ hôn nhân.
Cô ấy không chịu ký vào đơn l.y hô.n thì bị chồng bạ.o hàn.h. Thì ra bấy lâu, chồng cô ấy có bồ mà cô ấy không biết, vẫn giao toàn bộ vốn liếng cho chồng làm ăn. Giờ hai người đó muốn đến với nhau nên ép cô phải l.y hô.n.
Khổ nỗi, cô ấy chấp nhận l.y hô.n thì không những trắng tay vì sổ đỏ ngôi nhà đang “cắm” nợ ngân hàng mà còn cõng thêm một đống nợ sẽ “bị chia” từ chồng. “Chị ơi, mẹ con em sắp phải ra đường, em biết làm sao bây giờ?” – bị dồn vào đường cùng, cô ấy suy sụp.
Tôi bàn với chồng, tạm thời dựng căn nhà nhỏ cấp 4 trên phần đất trước đây mua lại của em chồng chưa sử dụng cho mẹ con cô ấy ổn định cuộc sống, yên tâm làm ăn. Sau khi thưa chuyện với bố mẹ chồng và thống nhất với chồng, chúng tôi gọi cô ấy về trao đổi kế hoạch của cả nhà.
Trước bố mẹ chồng và chồng tôi, em chồng nghẹn ngào nói: “Sao chị đối tốt với em thế? Em đã từng đối xử chẳng ra gì với chị, còn bán cả đất bố mẹ cho. Sao chị không trách mắng em, còn bao bọc mẹ con em? Em không dám nói, gắng chịu đựng một mình bấy lâu vì em sợ nói ra, chị lại khinh em là cứ khôn ngoan lắm rồi ngang trái nhiều…”.
Tôi nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Nếu chỉ nhân cơ hội để trả đũa nhau thì đâu phải là tình thân nữa. Trước khi chị về làm dâu thì cả tuổ.i thơ của cô từng gắn bó với mảnh đất này, ngôi nhà này. Giờ trong hoàn cảnh này, mẹ con em cứ ở đây, sau này bọn trẻ lớn lên, trưởng thành hẵng hay”. Em chồng nức nở như một đứ.a tr.ẻ.
Mẹ chồng nằm viện một tháng, chị dâu yêu cầu vợ chồng tôi góp tiề.n nuôi, tôi đưa ra tờ giấy A4 khiến chị hoảng hồn
Sao chị dâu có thể yêu cầu một việc vô lí đến thế?
Bố mẹ chồng sống với vợ chồng chị dâu. Mỗi tháng, tôi đều chuyển chị dâu 3 triệu để phụ tiề.n thuốc men, ăn uống cho ông bà. Chị dâu làm công nhân, tính tình đanh đá, ăn nói sắc sảo. Bù lại, chị chăm lo cho bố mẹ chồng khá chu đáo nên tôi cũng yên tâm.
Tháng trước, mẹ chồng tôi đổ bệnh nặng rồi nằm viện điều trị cả tháng nay. Hiện giờ, bà tuy đã được cho về nhà nhưng sức khỏe vẫn yếu, bác sĩ dặn khi thấy có biểu hiện bất thường là lập tức đưa đến viện ngay. Chị dâu nghỉ làm để chăm mẹ.
Hôm qua, tôi mua lạng yến về bồi bổ cho mẹ chồng. Ăn cơm xong, chị dâu bỗng yêu cầu vợ chồng tôi phải góp tiề.n nuôi mẹ. Chị ấy nói mình đã nghỉ làm, coi như bỏ công. Tôi phải bỏ tiề.n, vậy mới là công bằng.
Anh chồng gắt gỏng bảo vợ nín, bơn bớt cái mồm lại. Chị dâu không hiểu ý chồng, vẫn mặt mày cau có kể khổ kể thiếu. Chị ấy nói kinh tế trong nhà khó khăn, nếu tôi không đưa tiề.n cho mẹ thì chị ấy phải bán vàng cưới để lo cho bà. Chị còn bảo tiề.n viện phí, phẫu thuật cũng nhiều, tôi chỉ hỗ trợ 1/2, lại không bỏ công chăm là không xứng phận làm con.
Ảnh minh họa
Tôi để chị nói xong rồi mới ra ngoài xe ô tô, đem tờ giấy A4 vào. Tôi đặt ngay ngắn trước mặt anh chị, bảo chị đọc cho kỹ cam kết.
Cách đây 2 năm, vợ chồng tôi đã bỏ ra 3 tỷ đồng để xây nhà mới cho bố mẹ chồng. Nhưng tôi hiểu, căn nhà này sớm muộn cũng thuộc về quyền sở hữu của anh chồng - chị dâu. Vì thế, tôi đã nhờ luật sư soạn bản cam kết, thỏa thuận này.
Trong bản thỏa thuận có ghi rõ, mảnh đất, căn nhà tôi chấp nhận để lại cho chị dâu. Nhưng anh chị phải chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ chồng đến cuối đời. Mỗi tháng, tôi hỗ trợ bao nhiêu thì hỗ trợ, anh chị không được đòi hỏi nữa. Nếu làm trái với thỏa thuận thì chúng tôi được quyền kiện để đòi lại căn nhà do vợ chồng mình bỏ tiề.n xây. Anh chồng - chị dâu đã ký vào bản cam kết này.
Khi mẹ chồng nằm viện, tôi đã trả 1/2 chi phí; chưa kể tiề.n mua bảo hiểm nhân thọ, tiề.n thuốc men, quần áo... của bố mẹ chồng, tôi cũng chi. Vậy mà giờ chị dâu lại dám đòi tiề.n tôi? Mới 2 năm mà chị ấy đã quên mất bản cam kết này rồi.
Thấy bản cam kết, chị dâu hoảng hồn, không dám lên tiếng đòi tiề.n nữa. Nhưng tôi vẫn bực mình. Tôi muốn cắt hết các khoản tiề.n chu cấp cho bố mẹ chồng mỗi tháng thì chồng không đồng ý. Anh còn bảo chúng tôi giàu có, thôi hoan hỉ đưa chị dâu 50 triệu nữa cũng được. Dù sao cũng cho bố mẹ chứ không phải cho chị ấy. Tôi tức anh ách với câu nói của chồng. Có nên đưa thêm tiề.n cho chị dâu không?
Chồng qua đời nhưng chị dâu chẳng rơi giọt nước mắt khiến cả xóm xì xầm, đêm xuống theo chị đến một nơi làm tôi bật khóc Tôi bật khóc theo chị, ôm lấy thân hình đã gầy ruộc của chị. Chị không khóc chắc là vì không dám khóc, sợ khóc rồi sẽ không đủ kiên cường sống tiếp. Buổi tối bắt đầu cho tang thương của gia đình tôi, chị dâu đang trong bếp nấu món canh chua cá diêu hồng mà anh trai tôi rất thích. Cả...