Em chồng dẫn bạn trai về ra mắt, tôi chết lặng khi nhận ra… người tình cũ
Tôi chết lặng khi nhìn thấy gương mặt đó nhưng anh ta lại có vẻ khá bình tĩnh. Phải chăng đây đã là một kế hoạch từ trước hay chỉ đơn giản là sự trớ trêu, là trò đùa của tạo hóa?
Cuộc đời tôi đến giờ có một nỗi hổ thẹn lớn nhất chính là với Dương – người đàn ông từng là thanh mai, trúc mã với tôi ngày bé. Tôi và Dương đã có một cuộc tình đẹp, đẹp đến mức những người xung quanh phải hờn ghen. Thế nhưng, giữa tình yêu và cơm áo gạo tiền, tôi đã quyết định rời xa người đàn ông đó.
Ngày ấy tôi 20 tuổi. Cuộc tình của chúng tôi kéo dài tới hơn 6 năm. Dương yêu tôi, chân thành và tử tế đến độ tôi không còn gì để trách cứ. Nhưng nhà Dương nghèo, nhà tôi cũng thế.
Sau rất nhiều những mộng mơ và hứa hẹn, cuối cùng, tôi đã không thể nào hão huyền thêm được nữa. Ở tuổi 26, tôi không thể chịu được cảnh cả hai đứa cùng nghèo, bố mẹ đôi bên thì khổ sở… Vậy là tôi quyết định chia tay để tìm cho mình một cơ hội khác, cơ hội đổi đời.
Ở tuổi 26, tôi không thể chịu được cảnh cả hai đứa cùng nghèo, bố mẹ đôi bên thì khổ sở… Vậy là tôi quyết định chia tay để tìm cho mình một cơ hội khác, cơ hội đổi đời. (Ảnh minh họa)
Tất nhiên Dương không chấp nhận. Cuộc tình 6 năm đâu phải dễ gì mà quên được, nhất là khi lại bị bỏ trong cái tình cảnh như thế. Nhưng tôi tìm mọi cách phũ phàng nhất để cắt đứt mối quan hệ ấy. Tôi trốn tránh, chặn mọi liên hệ. Không còn cách nào khác Dương đành bỏ cuộc. 4 tháng sau, tôi lấy chồng.
Chồng tôi là con trai cả trong một gia đình khá giả, có điều kiện. Anh cũng kiếm ra nhiều tiền. Chúng tôi yêu nhau không lâu nhưng tôi cảm nhận thấy mọi thứ đều an toàn. Vậy là tôi quyết định cưới.
Video đang HOT
Thật may, tôi đã làm đúng khi chồng tôi tốt, yêu thương và coi trọng vợ. Tôi đã có một gia đình hạnh phúc dù rằng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn cảm thấy đầy tội lỗi với người yêu cũ khi đã rời bỏ anh phũ phàng như thế.
Bẵng đi hơn 5 năm, tôi không ngờ có ngày số phận lại trớ trêu đến vậy. Em chồng tôi hoan hỉ báo với cả nhà việc sẽ đưa bạn trai về ra mắt. Bố mẹ chồng gọi cả vợ chồng tôi về ăn cơm (chúng tôi đã dọn ra ở riêng ngay sau khi cưới). Theo như lời kể của chồng tôi thì hai nhà đã tính chuyện cưới xin cả rồi, chỉ là làm nốt các thủ tục nữa mà thôi.
Dù cho điều này là gì thì kể từ đây cuộc sống của tôi cũng bắt đầu xuất hiện những nỗi lo về cái quá khứ ấy. Tôi không biết mình sẽ phải hành xử và đối diện với người đàn ông đó ra sao? (Ảnh minh họa)
Ngày em chồng dẫn bạn trai về ra mắt, tôi sang hơi muộn. Bước vào nhà, tôi chết lặng người khi nhìn thấy gương mặt đó. Người mà em chồng tôi sắp cưới không ai khác chính là… tình cũ của tôi. Tôi gần như á khẩu không thốt nên lời. Trong khi đó, người ấy rất bĩnh tĩnh. Anh mỉm cười chào tôi bằng chị rồi quay vào như không có chuyện gì xảy ra…
Bữa tối hôm đó cả nhà không khí rất vui vẻ. Tôi nhìn thấy Dương có vẻ như rất tình cảm và chiều chuộng em chồng tôi. Thấy họ như vậy bố mẹ chồng tôi lại càng ưng ý lắm… Còn lòng tôi thì ngổn ngang hàng trăm mối sợ, hàng trăm câu hỏi.
Liệu có phải đây là một sự trả thù cay độc và kì công của Dương không? Hay đơn giản nó chỉ là một trò đùa của tạo hóa khi đặt chúng tôi vào tình cảnh này.
Tôi trở về nhà với một sự sợ hãi thực sự. Dù cho điều này là gì thì kể từ đây cuộc sống của tôi cũng bắt đầu xuất hiện những nỗi lo về cái quá khứ ấy. Tôi không biết mình sẽ phải hành xử và đối diện với người đàn ông đó ra sao? Tại sao mọi thứ lại nghiệt ngã đến nhường này?
Theo Eva
Hối hận vì bắt người yêu bỏ thai, 5 năm sau nhìn con lớn khôn muốn nhận lại cũng không được
Em còn nói lời cảm ơn vì ngày xưa đã chọn quay lưng lại với em, để nay em được toàn quyền làm mẹ của một bé gái xinh xắn, ngoan ngoãn và rất tình cảm.
Sáu năm trước, khi tôi và em mới chỉ 22 tuổi, em báo với tôi cái tin là em đã có thai. Nhưng vì sợ trách nhiệm, sợ kết hôn sớm, sợ phải đeo mang, gồng gánh nên tôi đã bảo em bỏ thai đi. Tôi muốn chúng tôi cứ tiếp tục mối tình 3 năm thêm một thời gian nữa, sau này có điều kiện cưới xin rồi thì sinh con sau. Thế nhưng, em đã nổi điên lên, chửi tôi là kẻ không ra gì.
Sau đó em bỏ đi, thay đổi chỗ ở, cắt mọi liên lạc và để lại tôi với một khoảng trống không tên. Tôi có đi tìm nhưng bạn bè bảo em xin được việc nên vào miền Nam rồi. Em cũng bảo bạn bè nhắn lại rằng tôi hãy yên tâm, mọi việc đã như tôi mong muốn. Trong 5 năm sau đó, tôi vẫn sống và làm việc như bình thường, cũng có trải qua vài mối quan hệ yêu đương khác nhưng mọi chuyện chẳng đâu vào đâu cả. Thỉnh thoảng nhớ về câu chuyện với em, tôi lại thấy nhói đau, cố gắng chôn chặt trong lòng và không nói cho ai biết cả. Bố mẹ giục chuyện lấy vợ, cưới xin, tôi cũng im lặng không biết nói thế nào.
Ảnh minh họa.
Cuộc đời trớ trêu thay khi bỗng gần đây tôi gặp lại em trong đám cưới của một người bạn. Nhìn thấy em, tôi đã vô cùng ngỡ ngàng, sửng sốt. Em vẫn đẹp như xưa, thậm chí còn quyến rũ và toát ra sức hút khó cưỡng hơn nhiều lần. Cả buổi tiệc, tôi cứ len lén nhìn. Có đôi lúc, em đáp lại ánh mắt của tôi nhưng kiểu rất ngạo nghễ và tự tin. Cuối buổi, tôi lại gần ngỏ ý muốn mời em đi uống café để nói chuyện một chút. Em đã đồng ý.
Trong quán café, em cười tươi, tâm trạng rất vui vẻ, chuyện trò như bạn bè, như chưa từng có gì xảy ra giữa chúng tôi. Em không hề đi khỏi Hà Nội 5 năm qua và vẫn chưa kết hôn với ai. Tôi ngại ngần hỏi em về chuyện cái thai. Em nhìn tôi mỉm cười, nói tôi đừng bận tâm, "mọi chuyện đã như ý của anh rồi". Thế rồi, ngồi mới chút xíu, em dứt khoát chào tôi ra về, dù tôi tỏ ý muốn ngồi với em lâu hơn nữa.
Về nhà, tôi lục hết facebook bạn bè, cuối cùng cũng tìm ra trang cá nhân của em. Dù em set up chế độ bạn bè nhưng hình bìa là ảnh em và một bé gái rất đáng yêu, đặt biệt đôi mắt và cặp chân mày rất giống tôi, không lẫn vào đâu được. Tôi bàng hoàng. Xem các comment tôi mới biết đó là con gái em.
Tôi kết bạn nhưng em không hồi âm. Tôi nóng lòng nhắn tin hỏi về đứa trẻ, và muốn biết thêm về mọi chuyện nhưng mãi mấy hôm sau em mới trả lời, vỏn vẹn chỉ mấy câu rằng em cảm ơn vì tôi đã quan tâm. Cảm ơn vì ngày xưa đã chọn quay lưng và bé gái là con ai tôi không cần biết, vì tôi không có quyền.
Tôi cứng họng trước mỗi lời nói của em, thấy mình thật sự là kẻ đốn mạt vì tôi biết chắc chắn bé gái là con tôi. Trong tôi dâng lên nỗi hối hận xót xa nhưng không biết nói thế nào. Cuối cùng, lấy hết can đảm, vượt qua sự xấu hổ, tôi nhắn rằng muốn bù đắp cho hai mẹ con em, nhưng rồi em chỉ nhắn lại: "Cảm ơn anh, nhưng mẹ con em không cần nữa!".
Ảnh minh họa.
Bây giờ tôi bỗng thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn rất nhiều, khi tôi có một đứa con gái xinh xắn, khôn lớn như thế. Vậy nhưng, tôi đâu nuôi dưỡng con một ngày nào, tôi càng không có tư cách gì lại gần con. Còn em tuyệt nhiên thinh lặng trước mọi tin nhắn, cuộc gọi từ tôi.
Tôi nên làm gì lúc này? Tôi không biết làm thế nào để có thể bày tỏ được tấm chân tình của mình cho em hiểu. Tôi thực lòng hối hận và mong muốn được cưới em, đón con về. Nhưng với tình trạng khó khăn như hiện tại, không biết là tôi có làm được không nữa. Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Báo Phụ Nữ
Khi yêu, tuyệt đối từng thử lòng nhau Ai ơi, nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy. Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai vắng nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư? Tôi muốn được kể một câu chuyện: Chuyện xưa kể...