“Em chồng à, chị ký đơn ly hôn như hôm nay là nhờ em cả đấy!”
Chị Mai những tưởng sau khi lấy chồng, thấu cảnh làm dâu, em chồng sẽ thông cảm với chị ít nhiều. Nhưng không những về ăn bám suốt mà hễ cứ rảnh rỗi là em chồng lại thủ thỉ với mẹ nói xấu chị dâu, khiến mẹ chồng càng ngày càng ghét chị Mai hơn.
Ảnh minh họa
Ngày đầu về làm dâu, chị Mai cứ tưởng mình tìm được đồng minh khi em chồng hết lời vun vén vào cho anh chị. Dù chị chửa trước 3 tháng, nhưng cả gia đình chồng chẳng ai nói nặng nhẹ nửa lời, vẫn vui cười trò chuyện, đối xử với chị tự nhiên như người trong nhà. Nhưng chị không biết, cái sự vô tư của tất cả các thành viên đều có toan tính cả.
Tuần đầu tiên sau đám cưới, bố mẹ chồng “đánh tiếng” trong bữa cơm rằng cái sân nhà đang xập xệ, chắc cần phải nhờ gia đình anh chị sửa giúp. Chị cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, bàn chồng lấy tiền mừng cưới còn dư ra 15 triệu, gọi thợ đến để sửa cho bố mẹ. Ít lâu sau, chị Mai lại nghe những tiếng thở dài đại loại như nhà chẳng có cái tủ lạnh to cho đủ dùng với lượng người đang ngày càng tăng hay cái máy giặt để mẹ con giặt giũ đỡ vất vả. Chị lại biết ý gắng kiếm tiền sắm sửa cho nhà chồng.
Rồi còn bao nhiêu thứ trong nhà mà một mình chị phải đứng ra lo toan nữa nhưng chị cũng chẳng tính toán nhiều. Em chồng thì hồn nhiên như cô học sinh mới lớp 1 dù đã đến tuổi lấy chồng. Cứ đến bữa thì ăn, ăn xong thì đứng dậy, chả cần quan tâm ai là người đi chợ, nấu cơm hay rửa bát. Một mình chị vừa phải đi làm vừa phải cáng đáng việc nhà. Giặt giũ tất tần tật cũng một tay chị phải lo liệu hết. Thỉnh thoảng áo quần chưa kịp khô hoặc không có nắng thì không thơm, chị lại nghe tiếng em chồng bĩu môi: “Hết đồ mặc rồi thì biết làm sao đây mẹ ơi!”.
Mẹ chồng chỉ trông con hộ chị coi như đã có phúc lắm rồi, chứ không làm giúp chị bất cứ việc nào khác. Nhà ngoại ở xa nên chị chẳng thể nhờ vả gì được. Nhớ có hôm con chị Mai bị ốm, em chồng gọi điện bảo bị tai nạn, chị cũng vội vàng gửi con lại cho bà nội, chạy xe hơn 40 cây số đi đón em chồng về nhà. Khi em chồng đau chân không đi lại được, cũng một tay chị hầu hạ cơm nước, dìu dắt sinh hoạt trong nhà nhưng một lời cảm ơn chị cũng chẳng nhận được.
Rồi thấm thoắt 3 năm sau cũng đến khi em chồng đi lấy chồng. Chị Mai những tưởng sau khi lấy chồng rồi, thấu cảnh làm dâu, em chồng sẽ thông cảm với chị ít nhiều. Nhưng không, em chồng may mắn lấy chồng gần nhà nên lại về ăn bám suốt, thậm chí có những cuối tuần còn vứt con cho chị trông để cùng chồng đi chơi…
Video đang HOT
Rảnh rỗi, em chồng lại thủ thỉ với mẹ nói xấu chị dâu khiến mẹ chồng càng ngày càng ghét chị Mai hơn. Kinh khủng hơn nữa khi em chồng bảo trước tất cả mọi người rằng không biết con chị Mai sinh ra có phải là con anh trai hay không mà nhìn chỉ thấy giống bên ngoại thôi. Bắt đầu từ đấy, bố mẹ chồng sinh ra nghi ngờ chị Mai dù chuyện cực kỳ vô lý như thế.
Mâu thuẫn cũng càng ngày càng bị đẩy lên cao trào. Đó là những lời chửi bới, nhục mạ, bóng gió nhắc đến việc chị Mai là con vợ lẽ. Rằng bà thông gia cũng từng ngoại tình mới sinh ra chị Mai bây giờ. Chị Mai nghe những chuyện xúc phạm như thế thì không thể chấp nhận được, bừng bừng lửa giận cãi lại: “Mẹ có thể nói con nhưng không được quyền lăng mạ mẹ con!”. Nói xong câu ấy, chị bỗng nhận một cái tát như trời giáng từ chồng mình.
Công sức bao nhiêu năm phục vụ, cung phụng nhà chồng cũng từ đó mà bị đổ xuống sông xuống biển. Chồng chửi chị hỗn láo với mẹ chồng, không biết lễ nghĩa, phép tắc và còn đay nghiến rằng không biết bao nhiêu lần sau lưng đã cãi lại mẹ như thế rồi. Chồng chị cũng bắt đầu bị những lời nói của em chồng tác động vào, nghi ngờ việc thằng con trai liệu có phải con mình hay không.
Cuộc sống gia đình anh chị từ đấy rơi vào bế tắc với những cuộc đối thoại không có hồi kết, những tiếng đổ vỡ, đập phá đồ đạc và chán nản. Mỗi lúc cãi nhau xong, chồng chị lại ngồi tâm sự với mẹ chồng, thi thoảng còn có em chồng góp vui. Đương nhiên khi ấy, chủ đề chính là nói xấu và bịa chuyện nhục mạ gia đình chị.
Chị Mai không thể chấp nhận hơn được nữa. Chị bị coi như người thừa, là kẻ đứng ngoài tất cả mọi chuyện trong gia đình dù chẳng làm gì sai cả. Và ngày hôm nay, khi chồng chị đưa lá đơn ly hôn đặt ra trước mắt chị, thì chị biết, mọi chuyện chẳng thể cứu vãn được nữa.
Chị vẫn muốn làm vợ của anh, nhưng gia đình chồng quá kinh khủng và không cho phép chị có thể ở lại làm dâu được. Chị chấp nhận đặt bút ký vào đơn, nhưng chỉ muốn nhắn đến em chồng một câu chua chát: “Em chồng à, anh chị có ngày như hôm nay, là nhờ em cả đấy!”.
Theo blogtamsu
Chiêu cao tay này của tôi đã 'tống tiễn' cô em chồng ra khỏi nhà mà lại được 'tiếng thơm'
Ủ mưu mãi, cuối cùng mất gần 1 năm tôi cũng sắp thành công với kế hoạch tống cổ cô em chồng ra khỏi nhà.
Cuối cùng cũng dụ được em chồng đi gặp mặt Nam. (Ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng, không phải sống với bố mẹ chồng nhưng lại phải sống với một cô em chồng khó tính. Chuyện là thế này, gia đình nhà chồng tôi tương đối khá giả ở dưới quê nên khi chồng tôi lên thành phố đi học thì bố mẹ chồng đã mua cho anh một căn chung cư nhỏ để ở và cũng để tiện sau này em chồng đi học đại học thì ở cùng. Cưới tôi về, vì em chồng tôi còn "ế ẩm" nên vẫn ở cùng với vợ chồng tôi.
Các cụ ngày xưa đã bảo "giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng", tôi thấy điều này rất đúng. Hương - em chồng tôi hơn tôi 3 tuổi, năm nay cũng đã hơn ba chục cái "xuân xanh" nhưng vẫn chưa một mảnh tình rách vắt vai. Có lẽ tuổi cao lại chưa lấy được chồng nên cô ta suốt ngày xét nét và căn vặn tôi.
Nhiều hôm tôi đi làm về muộn cơm chưa kịp nấu, nhà chưa kịp dọn thì thế nào cũng bị cô ta kêu la. Rồi từ chuyện tôi nấu ăn không ngon, không hợp miệng cô ta cũng lôi ra nói suốt bữa ăn. Nhiều hôm muốn nói lại nhưng lại nghĩ đến chồng nên lại thôi.
Tôi ủ mưu, nghĩ cách để tống cổ bằng được cô em chồng này ra khỏi nhà. (Ảnh minh họa)
Có một lần, công ty có việc nên tôi đi chơi về muộn (khoảng 11h đêm tôi mới về đến nhà), thế mà sáng hôm sau cô em chồng đã vội vàng gọi điện thoại về báo cáo với bố mẹ chồng tôi, làm tôi lại bị ông bà gọi điện lên trách cứ nọ kia. Tôi điên lắm, nhà rõ ràng là nhà của tôi (vì đứng tên chồng tôi) thế mà tôi lại phải chịu lép vế với cô em chồng mang tiếng ở nhờ. Tôi ủ mưu, nghĩ cách để tống cổ bằng được cô em chồng này ra khỏi nhà.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi nghĩ ra một cách đó là mai mối để cô ta đi lấy chồng. Nghĩ mãi đối tượng để giới thiệu Hương, tôi chợt nhớ ra trưởng phòng của mình. Nam, trưởng phòng nơi tôi làm việc, giờ cũng đã gần 40 tuổi, vẫn đang ế chỏng ế chơ. Vì ế nên anh ta lúc nào cũng khó tính, suốt ngày bắt nạt tôi ở công ty. Tôi cho trưởng phòng tôi số điện thoại của "bà em chồng" như một sự "đút lót" để anh ta dễ tính với tôi hơn. Trước mặt trường phòng, tôi tâng bốc cô em chồng ghê lắm, nào là hiền lành, tháo vát, xinh đẹp, sắc sảo, nấu ăn ngon, dỗ dành trẻ con khéo... anh ta nghe tới thì trong lòng cũng xuôi xuôi.
Về phía cô em chồng, ban đầu tôi khen bâng quơ trưởng phòng tâm lý, sạch sẽ, dáng vẻ đàn ông... Đến khi thấy em chồng tò mò, tôi mới kể lể về Nam với đủ thứ tốt trên đời. Cuối cùng cũng dụ được em chồng đi gặp mặt Nam. Chẳng biết có phải duyên số trời định, hay là do tôi có tay mai mối mà chỉ sau vài ba lần hẹn đi cà phê, Hương và Nam đã chính thức yêu nhau.Từ ngày có người yêu, em chồng tôi trở nên dễ tính hơn hẳn, đã thế còn thường xuyên giúp tôi việc nhà và mua quà cho tôi với mục địch để tôi không kể xấu cô ta với Nam. Cuộc sống ở công ty của tôi cũng dễ thở hơn nhiều vì Nam cũng muốn tôi làm điều tương tự.
Thế nhưng, yêu nhau được hơn 2 tháng, một hôm thấy cô em chồng trở về nhà sau buổi hẹn hò với người yêu, mặt mày ủ rũ, nước mắt lưng tròng. Biết là có chuyện chẳng lành nên tôi chạy ra hỏi han tâm sự. Được lời như cởi tấm lòng, cô em chồng nói rằng muốn đi ăn một quán vỉa hè gì đó mới mở nhưng cậu chàng không chịu, lời qua tiếng lại, chẳng ai chịu nhường nên cãi nhau và đòi chia tay.
Nghe xong câu chuyện, dù buồn cười lắm nhưng tôi vẫn phải nín nhịn và an ủi em chồng. Tôi còn hứa hẹn sẽ xử lý ông sếp già cho cô nàng hả giận. Yên được phần em chồng, tôi lại nhắn tin cho trưởng phòng nói em chồng mình đang buồn, về đến nhà là lên phòng đóng kín cửa, bỏ cơm tối, rồi hỏi nguyên nhân... Nam ban đầu còn cứng rắn nhưng sau thấy tôi miêu tả tình cảnh em chồng thảm thương quá thì lại gọi điện xin lỗi trước. Bao nhiêu công sức đổ ra cuối cùng hai người cũng chịu làm lành, và vui vẻ như xưa.
Yêu nhau được hơn 6 tháng, cãi nhau đòi chia tay đến 4, 5 lần thì "đôi trẻ" cũng quyết định sẽ nên vợ nên chồng. Khỏi phải biết bố mẹ chồng tôi vui mừng như thế nào khi giải quyết được quả "bom nổ chậm" này. Biết được tôi là người có công lớn nhất trong chuyện này nên bố mẹ chồng tôi cũng bớt xét nét tôi.
Hiện nay hai bên gia đình đã gặp mặt và bàn chuyện hôn nhân. Chỉ tháng sau thôi là tôi sẽ "tống cổ" được cô em chồng này ra khỏi nhà. Khỏi phải nói tôi cảm thấy sung sướng và hạnh phúc như thế nào. Nếu chị em nào cũng gặp phải tình trạng như tôi, đừng dại mà tấn công trực diện, hãy cứ đi đường vòng như tôi để vừa có thể "tống cổ" được em chồng ra khỏi nhà, lại vừa được "tiếng thơm" với bố mẹ chồng.
Theo Afamily
Em dâu hậm hực lên mạng nhờ tư vấn cách "xử lý" chị dâu, nào ngờ nhận toàn "gạch đá" Ai cũng cho rằng, cô em chồng này "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", cùng là phận gái mà không biết cư xử phải phép với chị dâu, đến lúc gả sang nhà khác mới biết thế nào là tị nạnh, bị ghét bỏ, hành hạ Ngoài việc đồng lòng hợp sức đánh ghen, thì bây giờ hình như chị em cũng...