Em chỉ là 1 vị khách không mời
Ngày anh làm chú rể em sẽ là một vị khách không mời tới chúc mừng hạnh phúc.
Em đã quên hết tất cả rồi, tại sao anh vẫn còn nhớ? (Ảnh minh họa)
Ngày còn yêu nhau em cứ ngỡ rằng sau này nhất định hai đứa mình sẽ có một lễ cưới thật tuyệt. Em sẽ là cô dâu xinh đẹp, còn anh là chú rể hạnh phúc nhất cùng nắm tay nhau đi trong tiếng hò reo tán thưởng, trong sự ngưỡng mộ của bạn bè và gia đình. Nhưng cuộc đời này quả thực luôn chứa đựng những điều bất ngờ tới mức mà chẳng ai có thể đoán trước được, đâu có ai nghĩ rằng ngày anh làm chú rể thì em chẳng những không phải là cô dâu mà còn không nhận được bất kỳ một lời mời hay tấm thiệp hồng nào.
Em cứ tưởng rằng trong chuyện này con trai phải suy nghĩ thoáng hơn con gái, ấy vậy mà anh còn không có đủ dũng cảm để gửi tới em dù chỉ là một lời mời. Anh đã coi người con gái mà ngày nào đã từng thề sống thề chết rằng “sẽ yêu mãi mãi” là một người dưng, hay là chính bản thân anh đang sợ hãi về điều gì vậy? Anh sợ em sẽ mang một khuôn mặt rầu rĩ đến và phá hỏng đám cưới tươi vui hạnh phúc của anh, sợ em sẽ khiến vợ anh buồn hay là sợ chính bản thân anh sẽ không kiềm chế được những cảm xúc của mình mà chạy theo em và bỏ cô ấy ở lại? Cho dù lý do có là gì đi chăng nữa thì cũng thật là hèn nhát khi anh không dám đối diện với em.
Cái gì đã qua rồi thì hãy cứ để cho nó trôi qua, tại sao anh cứ giữ mãi những điều không vui ở trong quá khứ để đến nỗi không có đủ can đảm đối diện với em của bây giờ. Đáng lẽ em mới là người phải buồn phiền, nhưng cuối cùng thì em cũng đã vượt qua tất cả. Sau sự ra đi của anh ngày ấy em đã khóc ròng bao nhiều đêm không ngủ, nỗi uất hận cứ thế dâng lên trong lòng khiến trái tim em se thắt. Nhưng anh thấy đấy, cũng bởi dũng cảm đối diện với sự thật, dũng cảm đối diện với nỗi đau đớn tưởng chừng như không có gì bù đắp nổi mà giờ đây mọi thứ đối với em đều trở nên rất nhẹ nhàng.
Em cũng đã từng mơ ước được cùng anh sống dưới một ngôi nhà nhỏ xinh xinh và cùng nhau nuôi nấng những đứa con dễ thương đẹp như trong truyện. Chắc hẳn là bất kỳ ai khi đã trao đi yêu thương thật lòng cũng đều mang trong mình một ước mơ bình dị và giản đơn như thế, nhưng thật tiếc rằng chẳng phải giấc mơ nào cũng có thể trở thành sự thật phải không anh. Yêu nhau và đến được với nhau là điều tốt, thế nhưng nếu giấc mơ yêu tan vỡ thì ta hãy coi nhau giống như những người bạn tốt, để năm năm, mười năm, hay thậm chí là đến lúc răng long đầu bạc ta vẫn có thể mỉm cười thoải mái mà ngồi hàn huyên dăm ba câu chuyện phiếm cùng nhau.
Thật buồn khi ngày cưới của anh mà em cũng không được mời (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em đã không hận, cũng chẳng còn trách anh giống như ngày nào em đã từng nói thế. Ai cũng có ước mơ của riêng mình mà đã gọi là ước mơ thì người ta phải cố gắng tìm mọi cách để thực hiện nó. Giấc mơ của em mang tên anh, nhưng giấc mơ hào nhoáng của anh lại không có bóng hình em trong đó, bởi vậy nên dĩ nhiên một trong hai giấc mơ ấy phải dang dở để vun đắp cho giấc mơ còn lại kia. Em chỉ có một tình yêu chân thành còn người con gái đó lại có thể mang tới cho anh nhiều hơn như thế. Dù sao thì cũng chúc mừng bởi vì từ nay coi như anh đã được toại nguyện, suy cho cùng thì một điều kiện sống tốt, một công việc tốt, một cơ hội thăng tiến… chẳng phải là những điều mà người ta đang từng ngày từng giờ cố gắng để có được hay sao?!
Hôm nay bất chợt em được tin ngày mai anh làm lễ cưới. Em đã ngây thơ nghĩ rằng dù không may mắn để được làm cô dâu thì chí ít em cũng sẽ là người đầu tiên mà anh báo tin về đám cưới linh đình. Em ngốc quá, hóa ra mình còn chẳng bằng được một người dưng. Em vốn đã cố gắng để cư xử một cách thật bình thường, cố gắng để cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái nhất, ấy vậy mà chính anh mới là người trốn tránh, chính anh mới là người khiến cho tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.
Bạn bè cứ khuyên rằng em không nên tới nhưng chẳng hiểu sao em lại rất muốn tới đó để chúc mừng hạnh phúc của anh và người con gái ấy. Ngày mai anh cưới và có lẽ em sẽ vẫn tới dự mặc dù mình chẳng được mời. Em muốn có mặt trong ngày trọng đại nhất cuộc đời của anh chỉ để trực tiếp gửi tới người đàn ông em đã từng yêu một lời thành tâm chúc phúc. Giấc mơ của em thì đã lỡ dở rồi, bởi vậy nên nhất định anh phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc để sau này nhìn lại không phải hối hận nhé anh!
Theo VNE
"Yêu" tôi vì thương hại
26 tuổi, trải qua 4 cuộc tình và một đời chồng, tôi vẫn chưa tìm thấy hạnh phúc thực sự.
Năm 19 tuổi, tôi đã yêu một người, đó là mối tình đầu trong sáng và đầy lãng mạn. Tuy nhiên, khi đó tôi cũng chưa thực sự nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với anh vì anh còn phải vào Sài Gòn học đại học, còn tôi vẫn là cô nữ sinh lớp 12.
Trong suốt một năm đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm yêu thương ngọt ngào. Và ngày tôi vào Sài Gòn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, anh đã ra tận bến xe đón tôi, lo cho tôi từng bữa cơm, giấc ngủ, đèo tôi đi mỗi buổi đến phòng thi.
Những con đường ấy, những hình ảnh về anh tôi vẫn còn nhớ mãi. Anh là tình yêu đầu đời của tôi và tôi cũng đã dành trọn tình yêu của mình cho anh ấy.
Nhưng thời gian sau đó, không biết vì lý do gì hay vì anh đã có người con gái khác mà phụ tình tôi. Khi đó, trái tim tôi như chết lặng... Mối tình đầu tan vỡ, tôi đã khóc rất nhiều... đó là những giọt nước mắt đầu tiên tôi khóc vì người tôi yêu thật sự.
Tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa... cho đến một ngày, tôi gặp một người con trai khác. Anh rất yêu tôi, chăm sóc, lo lắng cho tôi rất ân cần. Bố mẹ anh cũng rất mến tôi nên mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình về sau.
Nhưng nào đâu ngờ được, noel năm đó, anh mời tôi lên nhà anh chơi để cùng chung vui với gia đình. Thế nhưng, anh lại tranh thủ trốn tôi để đi hẹn hò với người con gái khác. Cũng thật tình cờ khi đi qua bờ hồ, tôi đã bắt gặp anh và cô ta đang chuyện trò thân mật tại một quán cà phê. Tôi đã rất bình tĩnh và thản nhiên xử trí mọi việc xong xuôi ngay lúc đó. Và đấy cũng là lần thứ hai, tôi bị người yêu phụ tình, phản bội.
Sau những nỗi đau đó, tôi đã rơi vào tuyệt vọng, chán nản. Tôi chẳng còn hy vọng vào cái gọi là tình yêu nữa... chỉ mong gượng dậy để sống tốt hơn với cuộc sống của mình.
Tôi đã sẵn sàng để đón nhận tình yêu của anh ấy dành cho mình (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cho đến một ngày tôi quay vào Sài Gòn để đi làm thì cũng trên chuyến xe đó, tôi bất ngờ gặp lại anh - người bạn cũ từ thời cấp hai của mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc.
Nhờ có anh bên cạnh mà tôi cũng đã dần quen với lối sống của đất thành thị phồn hoa này.Thời gian trôi qua, tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và tôi cũng đã sẵn sàng đón nhận những tình cảm ấy.
Anh yêu tôi, luôn mang đến cho tôi những niềm vui, hạnh phúc bất ngờ nhưng anh không bao giờ hứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình với tôi. Chính vì thế nên tôi cứ để cuộc tình đó dần trôi qua theo thời gian...
Rồi một ngày tôi quay về Hà Nội để bắt đầu công việc mới thì anh vẫn còn ở trong Sài Gòn. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm mặn nồng... nhưng anh không hứa hẹn với tôi bất cứ điều gì khiến tôi không dám tin vào cuộc tình ấy. Chính vì điều đó nên thời gian xa cách, tôi cũng bắt đầu "cách lòng" với anh.
Khi thấy tôi đã nhiều tuổi, bố mẹ bắt ép tôi lấy một chàng trai bố mẹ đã ưng từ trước. Nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng đành nhắm mắt kết hôn với anh ấy.
Vậy là tôi và người ấy chia tay nhau, không một lời nói, không một cú điện thoại, cũng chẳng cần một lý do. Tôi biết người ấy đau đớn lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong rằng người ấy sẽ hiểu và tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Nhưng tôi nào đâu ngờ được, sự lựa chọn của tôi đã không có được kết quả như tôi mong muốn. Tôi đã cố vun vén cho mái ấm hạnh phúc gia đình mình nhưng càng cố gắng bao nhiêu, tôi lại càng bị tổn thương bấy nhiêu. Chỉ hơn nửa năm cưới nhau, tôi đớn đau khi biết chồng mình ngoại tình. Vậy là bao nhiêu sự hy sinh của tôi, bao nhiêu niềm hy vọng vào anh, cuối cùng, tôi nhận về cho mình nỗi đau đớn khôn nguôi...
Khi không thể chịu đựng được nữa, anh đã chấp nhận ly hôn để trả tự do cho nhau. Những ngày tháng sống một mình trong nỗi cô đơn, buồn tủi đó, tôi cứ nghĩ rằng, mình không thể nào đủ bản lĩnh để vượt qua nỗi đau này. Nhưng cuộc sống đã có những điều không thể nào lường trước được...
Trong những ngày tháng buồn tủi ấy thì tôi đã gặp lại anh - người bạn từ thuở cấp 3 của mình. Anh lại đến bên tôi, an ủi, lo lắng, quan tâm cho tôi rất chân thành. Anh khiến tôi thực sự rung động và cảm nhận được tình yêu thương thật sự.
Sau những cuộc hẹn hò, chia sẻ, tôi và người ấy đã tan chảy vào nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc, thăng hoa. Tôi đã ngỡ rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy được niềm hạnh phúc thật sự bên người đàn ông tôi yêu... nhưng nào đâu ngờ được, những cử chỉ quan tâm ân cần đó, những cuộc yêu đương mãnh liệt anh dành cho tôi chỉ là sự thương hại.
Dẫu biết rằng, anh đến với tôi không chân thành nhưng tôi vẫn không có một lời trách cứ anh. Vì tôi hiểu, những gì tôi phải chịu tổn thương ngày hôm nay cũng không bằng những đau khổ, dằn vặt anh đã phải chịu đựng trong thời gian tôi bỏ anh đi lấy chồng.
Tôi - người đàn bà 26 tuổi, đã qua 4 cuộc tình và một đời chồng nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được tình yêu thực sự của đời mình. Trong suốt những năm tháng đó, điều tôi nhận lại được chỉ là sự tổn thương, đau khổ từ những người đàn ông tôi thương...
Theo VNE
Sự ngọt ngào giết chết anh Em đâu biết sự ngọt ngào của em đang xé lòng anh ra thành những mảnh vụn? Người ta nói trong tình yêu hợp rồi tan cũng là lẽ bình thường, yêu rồi không yêu nữa cũng chẳng xa lạ gì với ai. Không ít người yêu một lần rồi bên nhau cả đời nhưng còn biết bao nhiêu người tìm hết mảnh...