Em cầu xin cưới nhưng bắt tôi là người đổ vỏ
Tôi ôm một mối tình đơn phương hơn 5 năm trời. Đó là một người con gái đẹp và sắc sảo. Tôi giống như một gã khờ theo đuổi một nàng công chúa xinh đẹp nên dù biết tình cảm của tôi nhưng cô ấy vẫn từ chối.
Tôi quyết tâm theo đuổi cô ấy một thời gian không hề ngắn nhưng đổi lại cô ấy luôn chỉ coi tôi là bạn, là anh trai. Cô ấy cũng đã từng nói với tôi rằng: “Anh yêu và tốt với em, em biết điều đó. Nhưng cả anh và em đều nghèo. Có lấy nhau thì chỉ làm khổ nhau mà thôi. Em cần một người có thể lo được cho cuộc sống của em sung túc, dư giả về tiền bạc. Mà anh thì không thể làm được điều đó”.
Tôi biết cô ấy cố công mồi chài anh chàng con nhà giàu ở trung tâm thành phố. Hắn ta không quá đẹp trai, bản tính lăng nhăng, hết cô này đến cô khác. Cô ấy cũng chỉ là một trong số hàng tá những cô nàng mà anh ta cặp với. Điều cơ bản là anh ta có tiền. Tôi cũng đã từng rất nhiều lần khuyên nhủ cô ấy, dù không yêu tôi nhưng cô ấy nên tìm một người đàn ông tử tế để yêu thương chứ đừng huyễn hoặc chạy theo gã công tử phụ tình kia nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy quả quyết rằng cô ấy biết cách để trói buộc anh ta. Cô ấy chấp nhận dù anh ta có nhiều gái vây quanh nhưng cô ta tin sẽ là người chiến thắng để cưới anh ta.
Đã không biết bao lần tôi cố gắng níu kéo cô ấy quay lại nhưng cô ấy không chịu. Tôi cũng biết vì hắn ta, vì mục đích mà cô ấy muốn đạt được cô ấy cũng đã trao cho anh ta tất cả. Anh ta mua cho cô ấy nhiều thứ lắm, xe cộ, điện thoại xịn, tiền chi tiêu hàng tháng nên cô ấy càng quyết tâm có anh ta bằng được. Nhìn cách anh ta đối xử với cô ấy, tôi thấy chẳng khác nào anh ta bỏ tiền mua một món hàng chứ không có sự trân trọng, yêu thương như vói một người yêu.
Tôi cứ hi vọng một ngày nào đó cô ấy hối hận và quay về bên tôi nhưng không được. Hơn 5 năm theo đuổi, cô ấy vẫn chỉ coi tôi là bạn. Cuối cùng, tôi quyết định chấm dứt tất cả để tìm cho mình một người con gái tốt và yêu tôi để lấy làm vợ. Hơn nữa năm sau khi tôi quyết định từ bỏ tình yêu với cô ấy, tôi gặp và yêu một người con gái khác. Nói là yêu thì không hẳn hoặc nếu có là tình yêu thì không thể nào sâu đậm như tôi đã từng yêu cô ấy nhưng tôi thật lòng với người con gái đó. Người yêu mới của tôi khá hiền lành, ngoan ngoãn lại yêu thương tôi nên yêu nhau được khoảng 4 tháng, chúng tôi đã có ý định tổ chức đám cưới.
Video đang HOT
Thời điểm đó, cô ấy cũng điện thoại cho tôi tâm sự về việc đã có bầu. Tôi có thể cảm nhận được sự sung sướng của cô ấy khi biết tin có bầu vì bao năm qua cô ấy cố gắng chịu thiệt thòi, hi sinh mọi điều là chỉ đợi cái tin này. Nó sẽ giúp cô ấy được thừa nhận một danh phận trong gia đình anh ta. Tôi chúc mừng cô ấy và cũng kể cho cô ấy nghe chuyện tôi đã tìm được ý chung nhân và cả hai chúng tôi cũng sắp sửa làm đám cưới.
Hơn môt tháng sau, tôi và bạn gái chuẩn bị rục rịch về thưa chuyện với hai bên gia đình để tính ngày cưới xin thì tôi nhận được điện thoại của cô ấy. Cô ấy khóc lóc thảm thiết qua điện thoại và đòi gặp tôi khiến tôi lo lắng vô cùng. Cái tình cảm sâu đậm ngày xưa khiến tôi không thể nào dửng dưng được trước tình cảnh của cô ấy. Tôi đi gặp cô ấy và thực sự bất ngờ trước lời đề nghị mà cô ấy đưa ra.
Cô ấy khóc kể rằng anh ta không chịu cưới dù biết mười mươi cái thai trong bụng cô ấy là của hắn nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ cưới cô ấy. Hắn còn nói: “Nếu cứ cô nào có bầu mà tôi cũng phải cưới làm vợ thì không bao giờ tới lượt cô. Cô không thích thì phá đi, còn thích thì để mà đẻ, mà nuôi”. Anh ta cũng cho cô ấy một khoản tiền kha khá để “bồi thường thiệt hại” và anh ta chấm dứt luôn mối quan hệ với cô ấy.
Giờ cô ấy cầu xin tôi hãy cưới cô ấy vì cô ấy không biết phải làm thế nào với cái thai đang lớn dần trong bụng. Cô ấy nói giờ cô ấy cũng có nhà cửa đàng hoàng, tiền anh ta chu cấp bao năm qua cô ấy tích cóp lại cũng được một khoản kha khá. Hai vợ chồng lấy nhau sẽ không vất vả nữa. Cô ấy khơi lại tình yêu mà tôi dành cho cô ấy và hứa sẽ làm một người vợ tốt để bù đắp cho tôi.
Thú thực, tình cảm của tôi với cô ấy cũng vẫn còn. Hơn 5 năm trời yêu đơn phương bảo quên cũng không dễ gì mà quên ngay được. Tôi cũng không quá nặng nề chuyện cô ấy có con với người khác, tôi có thể tha thứ được cho điều đó nhưng còn người con gái mà tôi sắp cưới làm vợ. Làm sao tôi có thể đối xử tàn nhẫn như vậy được? Song nếu không giúp cô ấy thì tôi lại đau khổ lắm. Tôi phải làm gì cho đúng bây giờ?
Theo VNE
Bi hài chồng nghén thay vợ
Nhìn chồng xanh xao, người mệt mỏi và luôn thèm những đồ ăn lạ suốt 9 tháng 10 ngày mà tôi xót hết cả ruột.
Chẳng có ai mang bầu lại sướng như tôi, cơm nước nhà cửa có mẹ chồng lo từ A đến Z đến nghén cũng có chồng nghén thay.
Tôi mang thai mà nhẹ nhõm như không, không ốm nghén, không mệt mỏi, không phải lo nghĩ đến chuyện sinh cháu ở bệnh viện nào vì gần như mọi thứ đều có gia đình nhà chồng sắp xếp hết cả rồi. Bạn bè đứa nào cũng bảo không ai sướng bằng tôi, đúng thế thật, trên đời này hiếm có người được chồng ốm nghén thay, tôi may mắn nằm trong số ít ấy.
Tôi mang bầu cháu trai, người ta vẫn bảo mang bầu con trai thì ốm nghén ghê lắm, nhiều người không ăn được gì suốt ngày nôn khan rồi đau đầu, chóng mặt. Không những sợ đồ ăn mà mụn sẽ mọc đầy mặt, mẹ bầu con trai thường kém sắc hơn so với các mẹ sẽ sinh con gái. Tôi lại là một trường hợp ngoại lệ, thói quen ăn uống vẫn như ngày thường, thậm chí còn ăn được nhiều hơn và cảm thấy ngon hơn nữa. Da dẻ tôi vẫn căng mịn như hồi còn con gái, thân hình vô cùng ghọn ghẽ.
Bao nhiêu cực khổ khi mang thai có lẽ chồng tôi đã gánh cho cả. Đang hí hửng vui mừng vì biết tin vui được ba tuần mà người vẫn cứ bình thường như không, không nôn khan, không chóng mặt thì tôi giật mình phát hiện chồng thỉnh thoảng lại chạy vào ngồi lỳ trong toilette. Chồng bảo cứ ngửi thấy mùi canh sương hầm su hào và giò lụa là lại thấy ghê cổ. Hai món này từ trước anh thích ăn lắm cơ mà, lấy làm lạ tôi đem chuyện hỏi mẹ chồng mới biết là chồng đang nghén thay mình.
Chồng dặn tôi đi chợ nhớ mua thật nhiều chuối xanh và khế chua vì chỉ thèm hai thứ ấy. Tôi vừa thấy buồn cười vừa thương chồng vô cùng. Từ trước đến nay, chồng có bao giờ động đến những món chua chát ấy bao giờ đâu vậy mà bây giờ vì vợ, vì con cứ ăn tì tì. Bữa nào cũng thế cố lắm, anh mới ăn được hai bằng bát so với sức ăn ngày thường và khối lượng công việc dồn lên vai anh thì bấy nhiêu không đủ để anh lấy lại sức. Tôi và mẹ cố ép anh ăn nhưng nhiều hôm ăn thêm một chút lại nôn nao mất ngủ suốt cả đêm.
Chẳng có gì cực khổ như phụ nữ mang thai, ấy vậy mà ông xã đã gánh chọn cho tôi (Ảnh minh họa)
Nhiều hôm đang ngủ quờ tay sang ôm chồng không thấy anh đâu lại thấy bếp sáng điện. Tôi tò mò đi xuống xem sao thì thấy chồng đang ngồi ăn ngấu nghiến cả quả khế chua mọng nước, không chấm muối gì hết, bên cạnh để sẵn cả nải chuối xanh. Tôi sợ chồng ăn thế buổi đêm sẽ xót ruột rồi lại đau dạ dày nên bảo anh để dành tới sáng. Những lúc như thế, ông xã nũng nịu như trẻ con làm vợ lại mềm lòng.
Khổ nhất là những hôm đi làm, văn phòng anh toàn đàn ông với nhau nên việc mang túi chuối xanh và khế chua đến văn phòng hơi khó. Tôi và mẹ bàn nhau thêm vào hộp cơm trưa của anh món nộm chuối xanh, khế chua. Ông xã nghe chừng kết món này lắm, hôm nào cũng tấm tắc khen ngon.
Nhìn chồng xanh xao, người mệt mỏi và luôn thèm những đồ ăn lạ suốt 9 tháng 10 ngày mà tôi xót hết cả ruột. Chẳng có gì cực khổ như phụ nữ mang thai, ấy vậy mà ông xã đã gánh chọn cho tôi.
Ngẫm lại lời bạn bè khen tôi sướng, tôi thấy chẳng sai chút nào. Tôi thấy cái gì của mình cũng trọn vẹn cả khi được đồng hành cùng ông xã trên những ngả đường của cuộc sống này. Nhiều lúc mẹ chồng vẫn nói vui đến bà cũng phải ghen với tôi vì bao nhiêu tình yêu thương cậu con trai dồn hết cả vào hai mẹ con rồi.
9 tháng 10 ngày qua đi, con yêu của chúng tôi cũng đã chào đời, con có cái mũi dọc dừa và trán cao y hệt bố. Vừa hết ngén, hết thèm của chua, của chát xong, ông xã lại tất bật chăm vợ đẻ và "cày cuốc" thêm các hợp đồng để cái tết của cả nhà sung túc, rực rỡ hơn.
Theo VNE
Hèn Ngày đó, chị yêu và xác định đến với anh vì tính anh hiền lành, nhỏ nhẹ, không bao giờ muốn hơn thua ai. Vậy mà chỉ sau 5 năm chung sống, cũng vì tính cách ấy, chị lại âm thầm gắn cho anh một chữ "hèn". Chính vì cái sự "hèn" ấy mà nhiều lúc chị nghĩ đến chuyện rẽ sang một...