‘Em bỏ thai đi, không vô sinh được đâu’
Anh ráo hoảnh nhắn tin: “Em bỏ thai đi, không vô sinh được đâu em ạ, anh tìm hiểu rồi. Đầy người còn bỏ đến dăm lần cũng chẳng sao nữa là. Anh thực sự không muốn có đứa con này”.
Cô chới với trong hố sâu tuyệt vọng. Những yêu thương và hi vọng bỗng chốc nứt vỡ tan tành (Ảnh minh họa).
Cô và anh đến với nhau khi cô vừa mới chân ướt chân ráo ra trường, đang mải miết và bải hoải với công cuộc tìm kiếm việc làm, hi vọng bám trụ để rồi có một cuộc sống tốt đẹp ở nơi thành phố phồn hoa. Còn anh, hơn cô 2 tuổi, ra trường trước cô nhưng tình cảnh cũng không khấm khá hơn cô là bao. Anh và cô – 2 con người nhỏ bé đã nương tựa vào nhau, trao cho nhau hơi ấm, những lời động viên để cùng nhau nỗ lực, cố gắng.
Yêu nhau được 1 năm thì cô mang thai. Hoảng hốt và bối rối, cô chỉ biết đến tìm anh. “Anh xin lỗi, nhưng có lẽ mình không thể giữ đứa con này được em ạ! Em mới ra trường, anh thì công việc vẫn chưa ra đâu vào đâu, mình sẽ phải xoay sở thế nào khi có thêm 1 đứa trẻ nữa ra đời? Chúng ta còn trẻ, sẽ còn những cơ hội khác em ạ!” – anh ôm cô vào lòng, thủ thỉ. Không muốn làm trái ý anh, cô của tuổi 23 non nớt và thiếu bản lĩnh đã ngoan ngoãn theo anh tới bệnh viện để lấy ra cục máu của mình.
Sau chuyện đó, mọi thứ lại trở lại bình thường. Cô và anh luôn chăm chỉ, nỗ lực làm việc, tình yêu của 2 người vẫn mặn nồng như xưa. Nhưng lời hẹn ước của 2 người về 1 đám cưới khi cô tròn 25 tuổi đã không được thực hiện. Anh vẫn còn trẻ, còn muốn phấn đấu để thăng tiến trong công việc, chưa vội muốn gắn bó ràng buộc với ai và chịu trách nhiệm về 1 gia đình nhỏ nào cả. Còn cô thực ra cũng đã muốn, vì 2 người đã đi bên nhau 3 năm, công việc cả 2 cũng đã ổn, nhưng 1 mình cô muốn đâu phải đã được, chẳng còn cách nào khác cô đành tôn trọng ý kiến của anh.
Video đang HOT
2 năm sau, khi cô 27 tuổi, một lần nữa cô phát hiện ra mình mang thai đứa con của anh. Lần này, cô vui mừng khôn xiết, thay vì hoang mang và lo sợ như lần trước. Cô và anh đã yêu nhau ngần ấy năm, chẳng phải giờ là lúc cho tình yêu này một cái kết có hậu sao? Và đứa con này sẽ giúp hạnh phúc được nhân đôi. Hơn nữa, cô cũng nào còn trẻ trung gì nữa, anh cũng gần 30 tuổi, nghĩ đến việc kết hôn cũng là điều nên làm rồi. Và nhất là, tuy không nói ra nhưng thâm tâm cô thầm thở phào nhẹ nhõm khi 1 lần nữa con yêu lại về với cô. Lần phá thai trước, thật không may đã để lại cho cô biến chứng. Đã có những lúc cô và anh hoàn toàn để tự do nhưng cô cũng không hề có bầu, cô đã lo sợ vô cùng mình không còn có thể làm mẹ.
Cô hồ hởi thông báo cho anh về việc anh sắp được làm bố mà trong lòng vẫn xen lẫn chút lo lắng. Cô sợ anh sẽ không đón chào đứa con này, cũng như mấy năm về trước. “Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, em về nghỉ ngơi đi, chuyện này đột ngột quá, anh phải suy nghĩ đã. Anh thật sự rất sốc!” – anh đã nói thế sau khi nghe cô nói. Hụt hẫng vì không nhận được phản ứng vui mừng hay lời hứa hẹn nào từ anh, nhưng cô vẫn yên lặng, lủi thủi ra về, đợi ở anh 1 câu trả lời, vì nghĩ đàn ông không thích bị dồn ép, bị đặt vào thế đã rồi.
“Anh nghĩ rồi, mình chưa thể cưới bây giờ được em ạ! Anh còn mục tiêu quan trọng trong sự nghiệp cần phấn đấu. Khi nào đạt được rồi, anh mới nghĩ tới chuyện lập gia đình. Em bỏ thai đi, rồi mình lại tiếp tục như xưa, nhé!” – sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn của anh. Đọc tin anh mà cô thấy như có sét đánh giữa trời quang. “Bỏ ư? Anh lại muốn cô bỏ thai nữa ư?” – cô thảng thốt. Hoảng loạn, cô khẩn thiết van xin anh, nhắc cho anh nhớ những năm tháng 2 người đã có với nhau để mong lay động được anh, nhưng anh lại tiếp tục tạt cho cô 1 gáo nước lạnh nữa: “Thực ra em cũng thừa hiểu, mấy năm mình ở bên nhau, phần nhiều là do tình thương, ân nghĩa và thói quen gắn bó phải không? Giờ đây, khi phải đứng trước 1 sự lựa chọn có tính chất bước ngoặt, anh mới nhận thức càng sâu sắc điều đó!”.
Cô chới với trong hố sâu tuyệt vọng. Những yêu thương và hi vọng bỗng chốc nứt vỡ tan tành. Cực chẳng đã, cô đành phải nói thật với anh, nếu lần này bỏ thai nữa thì khả năng làm mẹ của cô sẽ giảm xuống thấp vô cùng, chính bác sĩ đã khuyến cáo như thế khi cô đi khám thai cách đây mấy hôm. Anh im lặng hồi lâu rồi bảo cô: “Em muốn thì cứ sinh, anh sẽ có trách nhiệm với con. Còn đám cưới thì thực sự là không thể, anh đã sai lầm để có đứa con này, anh không thể tiếp tục sai lầm lần nữa”. Cô cười trong cay đắng, có lẽ đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh rồi. Tình yêu anh dành cho cô là có thật, nhưng đó đã là quá khứ. Anh đã chán cô, muốn ruồng rẫy mối quan hệ này – đó là 1 sự thật phũ phàng mà cô buộc phải chấp nhận.
Cô đã sống những ngày mà chính bản thân cô thậm chí không biết mình còn sống hay không nữa. Mấy hôm sau, cô nhận được tin nhắn của anh. Run rẩy mở hộp thư đến, lòng cô hồi hộp, mong đợi một sự đổi ý từ anh. Nhưng anh đã viết: “Em bỏ thai đi, không vô sinh được đâu em ạ, anh tìm hiểu rồi. Đầy người còn bỏ đến dăm lần cũng chẳng sao nữa là. Nếu em vô sinh thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời, được chưa! Anh thực sự không muốn có đứa con này”. Lần này thì cô phải phá lên cười ngặt nghẽo: “Anh ta định chịu trách nhiệm với cả đời mình như thế nào? Anh ta có thể 1 lần nữa mang lại cho mình con hay sao?”. Nếu có ai chứng kiến cô lúc đó sẽ cho rằng cô lên cơn điên mất, cô cười rũ rượi, cười như chưa bao giờ được cười, cười như thể để phát tiết hết những cay đắng, đau đớn, khinh bỉ và oán hận trong lòng.
Sau khi đã bình tâm lại, cô nhắn cho anh ta một cái tin: “Tôi bỏ thai rồi, từ hôm qua!”. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ đứa con này đi, vì thế, nếu không có anh ta, cô sẽ vẫn sinh nó ra và nuôi nó lớn khôn trưởng thành, dù biết khó khăn luôn chồng chất trước mắt…
Theo DanViet
Gã chồng... bẻm mép!
Hai vợ chồng tôi vốn là bạn học từ thời phổ thông. Tôi từng bị "hắn" đánh gục bởi tài ăn nói rất có duyên. Nhưng bây giờ thì cái sự "có duyên" ấy lại khiến tôi hết sức khó chịu...
Nhiều lần, tôi phải hét lên: "Anh có im đi không? Tôi không thích một gã bẻm mép như anh xuất hiện trong căn nhà này!". Đó là những lúc anh phạm "trọng tội" rồi cố gắng "uốn ba tấc lưỡi" để "đánh thức lòng vị tha" ở tôi.
Một lần, "hắn" đi nhậu với bạn bè tới 3 giờ sáng mới về. Không chỉ say quắc cần câu mà trên cổ áo còn có một vết son đỏ chót. Sáng dậy, tôi đang sửa soạn "hỏi tội" thì đã thấy "hắn" trong bộ quần áo tinh tươm, bước vào phòng với bộ mặt tươi tắn cùng ly cà phê sữa trên tay: "Hôm qua chắc em bực mình với anh lắm phải không? Thôi, đây là lần cuối, chứ không bao giờ anh để cho lũ bạn hư hỏng dụ dỗ nữa đâu". Vừa nói, "hắn" vừa nhẹ nhàng đặt ly cà phê ngay trước mặt tôi. Nhìn cửa nhà gọn gàng vì mới được dọn dẹp, sắp đặt cẩn thận, lại thấy cu con đã diện bộ quần áo mới, sẵn sàng lên xe bố chở đến trường, tôi thở dài, thôi thì đành tha thứ vậy!
Nhưng chỉ được ít bữa, "hắn" lại phạm "trọng tội". Lần này không phải là chuyện nhậu nhẹt, em ún, mà là cờ bạc mới khiếp chứ!
Hôm đó, "hắn" vừa lĩnh lương, bình thường thì "hắn" cầm cả xấp tiền gần chục triệu về đưa cho vợ, kèm câu nói đùa bằng cái giọng "trịch thượng": "Có cầm không thì bảo!", rồi toét miệng ra cười: "Cả tháng mới có một lần duy nhất được quyền ... quát tháo vợ". Nhưng lần này thì "hắn" im như thóc, về nhà lỉnh ngay vào phòng, rồi gọi điện thì thụt to nhỏ gì đó với một người bạn. Tôi cố gắng nghe lén xem "hắn" nói những gì. Hóa ra, trưa nay sau khi nhận lương thì mấy tay bạn cùng cơ quan "tranh thủ" gầy sòng đánh bài ăn tiền. Vì thời gian hạn hẹp, mà tay nào cũng "đằng đằng sát khí" nên số tiền đặt cho mỗi ván tăng chóng mặt, từ 50.000 đồng lên đến 500.000 đồng. Chồng tôi thua gần như nhẵn túi. "Mình đúng là ... đỏ tình đen bạc, mấy bữa nay được bà xã cưng chiều hết cỡ, y như rằng cầm mấy lá bài ... đen như mõm chó mực". Giờ ông cho tôi vay tạm rồi ít hôm tôi kiếm khoản nào đó trả lại", chồng tôi van vỉ trong máy điện thoại.
Cơm đã dọn xong, mãi mới thấy "hắn" mò xuống. Tôi định bụng để xem "hắn" có gan "tự thú trước bình minh" hay không, nên chẳng nói gì, cố gắng giữ thái độ bình thường. Vừa bưng bát cơm nhai trệu trạo như bò nhai rơm, hắn vừa tỏ vẻ buồn bã, y hệt như một cậu học trò không thuộc bài đứng trước mặt cô giáo. Cuối cùng thì "hắn" cũng mở lời: "Anh vừa làm một việc có lỗi với em...". Chỉ cần nghe đến đó, tôi đã biết những điều "hắn" sẽ nói là những gì. Tôi định bụng sẽ làm một trận ra trò, để chồng tôi chừa "tiệt nọc" những thói hư tật xấu. Nhưng quả là những lời lẽ và cả thái độ "thành khẩn" của "hắn" khiến tôi... mềm lòng. Thế là, câu răn dạy của cha mẹ mà tôi học từ thuở nhỏ "Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại" bỗng văng vẳng trong đầu. Tôi nhỏ nhẹ: "Thôi lỡ rồi, để em lấy tiền để dành xài đỡ tháng này. Từ giờ anh đừng như thế nữa!". Hắn vội ôm chầm lấy tôi, hôn tới tấp...
Nhiều ngày sau đó, "hắn" trở nên cực kỳ "dễ thương", đặc biệt là trong nhiều tình huống, tôi chưa kịp "bày tỏ mong muốn" là "hắn" đã "đánh hơi" được, và "đáp ứng" ngay tắp lự. Tôi lấy làm "đắc thắng" lắm! Nhưng thật bất ngờ, mới đây có một cô bạn gọi điện cho tôi với giọng hốt hoảng: "Bà đến ngay bệnh viện phụ sản X., chồng bà đang đưa một con nhỏ bụng to đùng vô trong đó". Tôi nghe mà không tin vào tai mình nữa. Không dám đi xe máy, sợ cơn xúc động khiến tay lái mất tự chủ, tôi phải gọi taxi. Đến nơi, quả nhiên thấy "hắn" đang ngồi bên một thiếu phụ bụng bầu chừng 7 tháng. Vừa nhìn thấy tôi từ đầu hành lang, "hắn" vội vã chạy tới kéo tôi vào một góc dưới chân cầu thang: "Để anh giải thích, em đừng hiểu nhầm. Bây giờ thì em hãy về nhà nghỉ ngơi đi đã...".
Tôi gục xuống, cổ họng đắng ngắt. Bên tai vẫn văng vẳng những lời nghe đã quá quen tai. Chẳng lẽ, đến giờ này mà "hắn" còn lẻo mép được nữa sao?
Theo VNE
Quán đợi Chồng mất, nhà còn hai mẹ con côi cút. Vốn liếng anh để lại chẳng nhiều, vườn tược lại chẳng có, mẹ con chị không biết bám vào đâu mà sống. Chị suy nghĩ lung lắm mới quyết định mở quán tạp hóa nhỏ, bày thêm vài bàn giải khát. Thấy chị lục đục xây quán ngay trước nhà, thiên hạ xì xào...