Ê chề, đau khổ khi bị gia đình chồng tương lai từ hôn vì học hành thấp
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và chẳng tìm ra lối thoát, nếu tôi có học hành thêm thì gia đình anh cũng không tôn trọng. Cho dù có thuyết phục được bố mẹ anh thì vết thương lòng của tôi và bố mẹ tôi cũng chẳng thể phai mờ. Tôi sẽ sống sao khi đã có “vết” trong mối quan hệ với nhà chồng.
Tôi năm nay 26 tuổi, dù chỉ mới tốt nghiệp cao đẳng nhưng tôi có khả năng nói tiếng anh lưu loát nên công việc tốt, thu nhập ổn định trong một công ty du lịch. Tôi có người yêu và dự định làm đám cưới vào năm sau. Ban đầu, khi anh đưa tôi về ra mắt, gia đình anh chẳng ai phản đối gì, thậm chí còn ủng hộ, mừng rỡ. Nhìn chung, tôi có khuôn mặt ưa nhìn, cao ráo, công ăn việc làm ổn định. Gia đình tôi ở quê mà so sánh với gia đình anh ở Hà Nội thì không bằng nhưng bố mẹ tôi cũng thuộc dòng khá giả, có của ăn của để, ở quê chẳng mấy ai bằng.
Cả hai gia đình đã ưng thuận và giục chúng tôi nhanh chóng làm đám cưới. Nhưng do người yêu tôi còn chưa bảo vệ thạc sĩ ở nước ngoài về nên chỉ nói chuyện người lớn và ấn định ngày cưới vào năm sau. Đợi khi anh bảo vệ xong luận văn sẽ tổ chức linh đình. Tuy chưa cưới và anh không có nhà nhưng tôi vẫn qua lại gia đình chồng tương lai, lo toan công việc như người một nhà. Bố mẹ chồng cũng đồng tình và hài lòng về chuyện đó. Trong suốt một năm vừa qua, mọi công việc nhà chồng tôi đều xăm xắn có mặt đầy đủ, chẳng nề hà chuyện gì. Từ chăm sóc bố mẹ chồng ốm, thăm hỏi họ hàng lo cơm nước, cỗ bàn khi nhà có việc. Trước đây, bố mẹ chồng tương lai quý và khen tôi ra mặt nhưng gần đây họ hay tỏ thái độ, chê trách tôi. Thậm chí còn nặng lời, đòi lại sính lễ với bố mẹ tôi.
Mẹ chồng tương lai không mặn mà, chuyện trò với tôi như trước (ảnh minh họa)
Chuyện là hôm đó nhà chồng tương lai có giỗ ông nội, như thường lệ tôi cũng qua từ sớm để lo chợ búa, cơm nước cùng mẹ chồng. Hôm đó cũng có nhiều họ hàng đến dự và cả bác chị gái bố chồng tương lai ở nước ngoài về nên gia đình khá đông người, họ tò mò về tôi, và mẹ chồng cũng niềm nở, vui vẻ giới thiệu. Sau đó, người hỏi tôi nhà ở đâu, bố mẹ làm nghề gì. Người thì hỏi Tôi học trường nào, tốt nghiệp loại gì? Nhà có bao nhiêu anh em…. Tôi lễ phép, cẩn trọng trả lời hết câu hỏi của họ. Tất cả bình ổn hết cho đến khi biết nhà tôi ở tỉnh lẻ, tôi mới tốt nghiệp cao đẳng thì bác gái thở dài thườn thượt. Rồi tôi cũng làm việc, dọn dẹp nên chẳng để ý gì. Đến tận cuối bữa cỗ, sau khi dọn dẹp trong bếp xong tôi vô tình đi ngang qua phòng bố mẹ lên nhà thì nghe tiếng bác nói với mẹ “mợ xem sao chứ, thằng T (tên người yêu tôi) là cháu đích tôn của dòng họ lại học hành giỏi giang, thông minh, tài giỏi. Thiếu gì đứa học hành cao, gia đình môn đăng hộ đối mà phải chọn con này. Hình thức thì cũng được nhưng khoản gái quê, học cao đẳng là không chấp nhận được. Mợ xem nhà mình có đứa cháu nào học cao đẳng không? Chí ít cũng đại học đàng hoàng. Sao mợ kén dâu mà chọn như vậy. Người ta cười cho”. Ban đầu mẹ chồng cũng chỉ nói vì chúng tôi yêu thương nhau và lại tôi cũng chu toàn, đảm đang nên mẹ ưng lắm. Chuyện học hành thì có thể học thêm, còn gia đình tôi ở quê nhưng gia giáo, kinh tế khá. Sau đó, khi bác gái phản đối mạnh, nói sẽ bàn bạc với bố mẹ chồng tương lai về chuyện này. Bác không đồng ý cháu dâu học thấp, quê mùa, thì mẹ chồng tương lai im lặng. Tôi nghe được những lời đó thì buồn vô cùng. Chẳng nhẽ không học đại học là một cái tội? Họ lấy vợ cho con hay lấy bằng cấp, gia thế của con dâu? Dĩ nhiên tôi không phủ nhận, có học hành đàng hoàng, gia thế ổn định, trọng vọng là điều tốt nhưng nếu không có cũng đâu phải lỗi do tôi. Sao họ không nhìn vào bản chất, vào con người và nỗ lực của bản thân tôi rồi hãy nhận xét.
Sau hôm đó, mỗi lần tôi qua nhà, dù không nói, không có hành động gì lộ liễu nhưng mẹ chồng tương lai không mặn mà, chuyện trò với tôi như trước. Thậm chí, nhiều hôm gần xa mẹ còn kể chuyện, nhà nọ nhà kia vì con dâu ít học mà mất mặt với bạn bè, tôi dần hiểu ra vấn đề. Tôi nói với người yêu sẽ học và ôn thi liên thông đại học, rồi học cao học nhưng anh nói để cưới xin xong hoặc anh về nước rồi hãy tính. Mới 26 tuổi, chưa muộn để học hành đâu. Nên tôi đành gác lại ý định của mình.
Video đang HOT
Tôi còn nghe em gái chồng nói, bác gái mới tìm cho anh một cô gái 29 tuổi là thạc sĩ nông nghiệp. Tuy không đẹp nhưng có bố mẹ là cán bộ cấp cao. Tôi buồn lắm, chẳng biết nói sao, cho dù tình cảm của chúng tôi vẫn thắm thiết mặn mà nhưng mọi người trong gia đình anh đang ngầm phản đối, tôi biết, đám cưới sẽ khó khăn để diễn ra đúng hạn.
Hôm vừa rồi, mẹ và bác chồng tương lai gọi tôi qua nhà, không dấu giếm, bác nói thẳng với tôi là “cháu không đủ tiêu chuẩn làm dâu nhà bác. Nếu T lấy cháu sẽ bị anh em, bạn bè chê cười vì học vị cao, tài giỏi như nó lại rước về người vợ chẳng ra gì. Nếu nghĩ cho T cháu nên rút lui, đừng để mọi chuyện rắc rối hơn, khi đó sẽ không hay ho gì”. Tôi sốc và vô cùng ngạc nhiên vì sự thẳng thắn đến lạnh lùng của họ. Tôi vẫn điềm đạm nói tôi biết và hứa sẽ học thêm lên để xứng với anh thì bác gái gạt phăng nói “báu bở gì cái loại học hành chắp vá” khiến tôi suy sụp và tủi thân vô cùng. Tôi khóc và nói chúng tôi yêu nhau thực sự, thiếu sót gì xin gia đình cho tôi bổ sung sau, nhưng họ vẫn cương quyết, nói sẽ nói chuyện lại với gia đình tôi. Bởi truyền thống, nề nếp và gia phong gia đình ấy, không cho phép họ lơi là, tùy tiện trong chọn dâu con. Tôi ra về trong ê chề, nhục nhã và càng đau đớn hơn khi chính mẹ chồng tương lai gọi điện về nói với bố mẹ tôi sẽ phải cân nhắc lại đám cưới. Bà phũ phàng đưa ra những lý do của mình khiến bố mẹ tôi buồn bã, thất vọng. Không trách tôi lời nào nhưng tôi hiểu, danh dự của bố mẹ tôi bị họ xúc phạm. Tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi bố mẹ mà chẳng biết nói gì hơn.
Người yêu tôi thì nói, đợi anh về sẽ giải quyết. Anh không thay đổi điều gì, cho anh thêm thời gian để thuyết phục, phân tích cho bố mẹ hiểu. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và chẳng tìm ra lối thoát, nếu tôi có học hành thêm thì gia đình anh cũng không tôn trọng. Cho dù có thuyết phục được bố mẹ anh thì vết thương lòng của tôi và bố mẹ tôi cũng chẳng thể phai mờ. Tôi sẽ sống sao khi đã có “vết” trong mối quan hệ với nhà chồng. Tôi rất khó xử, muốn buông xuôi tất cả nhưng lại không thể vì tình cảm của chúng tôi vẫn thắm thiết và sâu sắc. Tôi biết phải làm sao?
Theo Emdep
Nhìn thái độ của mẹ chồng, tôi chỉ muốn đổi họ cho con
Bà vừa đưa tay ra bế cháu chẳng hiểu sao thằng bé khóc ré lên một tiếng thế là bà hẩy ra ngay: "Tưởng quý lắm đấy, chắc gì đã là máu mủ nhà này". Sau câu nói ấy bà đứng dậy về thẳng khiến tôi chết lặng không nói được lời nào.
Tôi lấy chồng được hơn 1 năm và đã có cậu con trai một tuổi. Vợ chồng tôi vốn không được mẹ chồng ủng hộ từ khi còn yêu nhau vì bà chê tôi thấp, bé không xứng với con trai bà. Đã vài lần tôi muốn chia tay vì nghĩ sau này sống với mẹ chồng như thế thì nhà cửa cũng khó mà yên ấm. Thế nhưng chồng tôi không chịu, anh kiên quyết cưới tôi bằng được.
Cuối cùng anh nghĩ ra cách có bầu trước để ép mẹ cưới. Và cái cách này đã thành công. Mẹ anh đành chấp nhận làm đám cưới cho chúng tôi. Sau khi cưới chúng tôi xin ra ở riêng để tránh va đụng vào chạm mẹ chồng nàng dâu. Đây thực ra là chủ ý của chồng tôi nhưng chẳng hiểu sao mẹ chồng khăng khăng nói là do tôi xúi giục con bà nên bà lại càng ghét tôi hơn.
Đây thực ra là chủ ý của chồng tôi nhưng chẳng hiểu sao mẹ chồng khăng khăng nói là do tôi xúi giục con bà nên bà lại càng ghét tôi hơn.
(Ảnh minh họa)
Bà bắn tiếng đến cả họ nhà tôi rằng bố mẹ tôi không biết dạy con gái để giờ hỗn cả với mẹ chồng khiến bố mẹ tôi cũng khổ tâm lắm. Tôi định qua thanh minh với mẹ và bảo chồng quay về nhưng anh bảo cứ kệ bà. "Tính mẹ thế rồi, mình càng nhún nhường thì bà càng làm quá. Tốt nhất cứ sống riêng thế này chứ nếu sống chung anh sợ có ngày không bảo vệ được em đâu". Nghe chồng nói vậy tôi đành im lặng.
Mỗi khi nhà chồng có việc hay đám giỗ gì tôi đều tự giác về làm cỗ mà chẳng đợi mẹ chồng phải gọi. Mà thú thực chắc chắn bà chẳng bao giờ gọi tôi. Có lần về bà còn quét nhà xua đuổi, nhưng mặc kệ tôi vẫn làm hết phận sự dâu con. Tôi đã nghĩ mẹ chồng có thể ghét tôi nhưng chắc chắc bà không thể nào ghét được đứa cháu đích tôn của mình.
Ngày tôi sinh chồng có báo cho mẹ chồng biết thế nhưng tuyệt nhiên bà không đến viện. Đúng cái hôm tôi vào viện bố đẻ tôi lại bị tăng huyết áp nên mẹ tôi không vào ngay được. Vậy là đêm hôm ấy và cả ngày hôm sau một mình chồng tôi phải tự xoay sở chăm sóc vợ mới sinh. Mọi người trong phòng cứ hỏi bà nội bà ngoại đâu khiến tôi ứa nước mắt.
Cháu ở việc về được một tuần bà mới ghé qua nhìn mặt. Bà vừa đưa tay ra bế cháu chẳng hiểu sao thằng bé khóc ré lên một tiếng thế là bà hẩy ra ngay: "Tưởng quý lắm đấy, chắc gì đã là máu mủ nhà này". Sau câu nói ấy bà đứng dậy về thẳng khiến tôi chết lặng không nói được lời nào. Bà nội không sang, chỉ có bà ngoại chăm cho 1 tháng đầu còn phải về chăm ông vì bố đẻ tôi sức khỏe không tốt.
Nhiều đêm chỉ có hai vợ chồng vật lộn với con nhỏ môi khi con ốm đau chồng lại an ủi tôi: "Thôi vợ chồng mình cố gắng, miễn sao con lớn con khỏe là tốt rồi. Còn chuyện khác quan tâm làm gì cho mệt đầu". May mắn dù sao tôi cũng lấy được người chồng tử tế, hiểu chuyện. Chứ nếu anh mà đổi tính sau khi cưới như nhiều ông chồng khác thì đời tôi chắc là cũng đặt dấu chấm hết.
Khi hết thời gian nghỉ thai sản, tôi gửi cho cho mẹ đẻ trông chứ cũng chẳng dám nhờ mẹ chồng dù bà suốt ngày nhàn rỗi chẳng có việc gì phải làm. Hôm con đầy năm chúng tôi xin phép đưa con về nhà bố mẹ chồng để làm tiệc mừng cho con và mời mọi người. Mẹ chồng lúc đầu không đồng ý nhưng bố chồng tôi bắt phải tổ chức ở đó nên bà không cãi được.
Ai đến cũng khen thằng bố giống cha và ông nội như đúc. Vậy mà mẹ chồng tôi phán một câu xanh rờn: "Nó giống cha thì nhà đã có phúc".
(Ảnh minh họa)
Ai đến cũng khen thằng bố giống cha và ông nội như đúc. Vậy mà mẹ chồng tôi phán một câu xanh rờn: "Nó giống cha thì nhà đã có phúc". Tôi nghe mà nước mắt chảy tràn. Chẳng ngờ bà lại có thành kiến với cả cháu nội mình ư.
Không chỉ lần đó, những lần sau mỗi khi nhà có việc gì vợ chồng tôi đưa con về chơi, bà luôn tỏ thái độ thờ ơ với đứa cháu nội duy nhất.. Tôi nhờ bà bế con để mình vào bếp thì bà cứ để con tôi chơi với mấy đứa cháu ngoại lớn hơn. Tôi đang nấu dở nghe tiếng con khóc ré lên vội chạy ra thì con bị chị nhà bác lấy đồ chơi đập vào đầu. Tôi liền ôm con dỗ dành thì mẹ chồng lên tiếng: "Con chị có làm sao đâu mà chị chạy vội ra vậy. Chung quy là lại muốn trốn việc đây mà". Nghe mẹ nói thế chồng tôi không cho tôi vào bếp nữa mà băt vợ trông con để anh vào bếp.
Mẹ chồng tôi thấy thế thì càng bực, bà quát: "Họ nhà này không có kiểu đàn ông đội vợ lên đầu như thế đâu nhá". Thực sự tôi chán nản vô cùng, nhiều lúc tôi ước có thể đổi luôn họ cho con mình cho xong. Nhưng nghĩ đến chồng tôi lại phải nín nhịn để êm cửa êm nhà. Không biết mẹ chồng tôi còn ác cảm với con dâu và cháu đến bao giờ nữa.
Theo Blogtamsu
Chia tay chỉ vì lời hỏi thăm của người yêu cũ... Có hôm em gọi điện cho bạn của cô ấy để xem cô ấy có đi đâu không. Sau khi biết được chuyện đó, cô ấy đã gọi điện cho em và nói em là người ghen tuông, ích kỷ và nói lời chia tay luôn. Chị ơi, em muốn chị cho em lời khuyên xem em phải làm thế nào trong hoàn...