Duyên phận – Phần 5
Cô mở máy lên. Hàng chục tin nhắn của anh. Tin thì xin lỗi. Tin thì năn nỉ cô đừng giận. Tin thì cáu vì không liên lạc đươc với cô. Chưa đọc hết. AT gọi
C: a lô
C: máy của e thích khóa bao lâu chả được
AT: không thấy nhớ anh à. A đang phát điên đây
C: không
AT: thôi mà. Anh xin lỗi. Tại anh. Lần sau anh không thế nữa
C: ừ. Thế gọi e có chuyện gì không? ( cô cố tỏ ra lạnh nhạt)
AT: thôi mà. A xin lỗi rồi mà. Nha. Ghét thế nhở
C: dưới đấy mất điện hay mất nước
AT: không. Có mất gì đâu
C: thế không tắm à mà có ghét
Xong 2 đứa cười như được mùa. Nhiều khi cô thấy AT thật như đếm.
AT: em được lắm. Trước e có trêu anh thế bao giờ đâu
C: còn tái diễn đừng trách
AT: anh biết rồi mà. Mấy ngày khóa máy thấy nhớ anh không?
C: uhm. Có
AT: sắp 26.3. Trường anh có cắm trại đấy. Xuống đây đi. Nha
C: sao e phải xuống
AT: anh nhớ em mà
C: nhớ thì anh phải lên chứ
AT: e biết rồi mà. Anh ở nhà bác. Bác anh khắt khe lắm. Không đi được
C: bao giờ?
AT: cuối tuần này. E xuống đây đi. A đưa e đến chỗ này. Đẹp cực
C: biết thế. Xem thái độ thế nào đã
AT: anh ngoan mà.
Lại nói. AT ở nhà bác ruột. Nhưng tính bác rất gia trưởng. Phần nữa AT không muốn bố mẹ dưới quê bị bác dâu gọi về nói “không biết dậy con”. Nên đi đâu, làm gì AT đều phải xin phép bác. Tối đi chơi phải về trước 9h. Đi học về phải nhanh chóng về nấu cơm, không được la cà. Ăn xong phải rửa bát. Cô cùng thầm cảm ơn 2 bác. Vì như thế AT mới không sa ngã vào môi trường nhiều nghiện và ăn chơi tại đất Quảng Ninh
Cuối tuần cô bắt xe xuống Quảng Ninh. Ngồi 5 tiếng đồng hồ cô mới xuống đến nơi. Đón cô, AT cười tươi. Cô yêu nụ cười hiền lành này. Anh nắm tay cô. Đây là buổi đầu tiên hẹn hò của 2 đứa. Tay anh ấm quá. At chở cô bằng xe đạp
AT: tay em đâu
C: làm gì
AT: không ôm anh vào. Gió biển thổi bay đấy
Cô nhẹ nhàng ôm eo, ngả đầu dựa lưng AT. Cái mùi này. Thơm quá. 1 bên là nhà. 1 bên là biển. Thật yên bình. Đang thả hồn theo gió. AT làm đứt mạch cảm xúc của cô
AT: phê à
C: phê gì?
AT: phê anh ý. Sao ôm eo anh xong im lặng thế
Video đang HOT
C: thôi. Chả dám
C vờ buông tay ra. AT nhanh tay chụp lấy tay cô. Ôm anh như cũ. Cô ôm chặt hơn. Cảm giác thật hạnh phúc
AT: sao e lúc nào cũng như con sâu róm. Anh trêu cái gì là xù lông lên.
C: thế có yêu được hay không nào.
AT: có. Yêu mình em thôi. Ghét
Co mỉm cười. Lại ngả vào lưng anh. Thỉnh thoảng lại dúi mũi vào lưng anh để cảm nhận thấy hơi ấm từ người con trai này.
C: anh định đưa e đi đâu?
AT: bí mật
Rồi anh gửi xe ở nhà đứa bạn. 2 đứa bắt xe bus Bãi cháy- Vân đồn. Lên xe cô thấy AT nói chuyện với chj phụ xe rất thân thiết. Ra là AT vẫn đi xe này đi học. Ngồi trên xe. Tay AT luôn nắm tay cô. Xe đông quá. Không có ghế ngồi. AT bám tay cầm. Còn cô bám người anh. Trông như hình ảnh cha con. Chị phụ xe cứ nhìn 2 đứa cười cười
C: này. Anh cao mét bao nhiêu vậy
AT: sao?
C: hỏi thì nói đi. Sao trăng gì?
AT: mét 74 gì đấy.
Trời. Anh thấy cô cao thật nhưng không nghĩ cao như thế. Cô có mét rưỡi cả guốc. AT như đoán được suy nghĩ của cô
AT: sao thế nấm?
C: này…
AT nhìn cô cười khiêu khích. Tiện đang bám người anh. Cô véo cho 1 cái. AT nhăn mặt không dám phản ứng quá. AT đưa cô ra cảng Cái Rồng. 2 đứa ngồi thuyền ra đảo khỉ. Anh giới thiệu thế. Đảo này mới khai thác còn ít người đến. Có núi. Trên ấy người ta thả khỉ tự do. Thật thích. Có biển, có cát, có núi, có hang động…
AT dắt cô vào hang động. Mát lạnh mguoiwf. Cảm giác khoan khoái. AT cầm tay cô dắt. At đi trước. Đến chôc nào có mỏm đá anh lại bảo cô cúi xuống.
Đang đi. Bỗng AT dừng lại
C: sao? Chỗ này có cái gì à
AT: không
C: đang đi sao anh dừng lại
Trong này tối thui. Đúng đoạn này người ta chưa lắp đèn. Cô chẳng nhìn thấy gì cả. Bất giác thấy run người
AT: anh yêu em
Rồi AT ghì cô tựa vách hang. Trao cô nụ hôn nồng ấm. Nụ hôn đầu đời của cô. Giờ cô mới biết hôn là thế nào. Cô đơ người vì bất ngờ và vì cô chả có kinh nghiệm hôn. Cô đã yêu bao giờ đâu. AT cũng vụng về chả kém. AT từ từ buông cô ra
AT: e sao thế?
Cô xấu hổ nép vào ngực anh. Trống ngực AT đang đ.ập như trống hội
Cô đ.ánh trống lảng: tim anh đ.ập này
AT: to lắm à?
C: ừ
AT: anh hạnh phúc quá. Không ngờ có ngày em đồng ý nhận lời anh. Nhưng sao anh hôn e mà e đứng như gỗ vậy
C: anh hỏi buồn cười. Người ta ngại chứ sao. Nụ hôn đầu của e mà
AT: thật hả
C: chẳng thế. Mà e thấy anh cũng lóng ngóng mà
AT: e cũng cướp nụ hôn đầu của anh.
C: điêu vừa
AT: thật mà
Rồi AT lại cúi xuống hôn cô. Lần này cả 2 chủ động hơn. Anh ghì chặt cô hơn. Dường như thế giới giờ chỉ còn 2 người.
May quá. Khu này ít người đến nên không bị ai phát hiện. Không chắc cô không biết giấu mặt đi đâu mất. 2 người dắt nhau leo núi. Ngắm khỉ. Khỉ ở đây cụng bạo người. Đồ ăn 2 người xách theo bị lũ khỉ giật ăn hết. Chắc chúng đói quá. Thỉnh thoảng AT lại ghé vào thơm má hoặc hôn môi cô. Buổi chiều 2 đứa xuống nghịch biển. Đúng là “nghịch” thật. Vì không mang đồ nên không tắm được. Chỉ nghịch sóng và lội nước thôi. AT còn bắt được con sao biển bị dạt vào bờ. Thật thú vị
2 đứa ngồi trên cát ngắm biển. Biển đẹp và xanh quá. AT kéo cô lại gần. Quàng tay ôm eo cô. Cô ngả đầu dựa vai anh. Chưa bao giờ cô nghĩ 2 đứa sẽ bên nhau như thế này.
AT: anh hỏi thật nhé
C: em nghe đây
AT: sao e nhận lời yêu anh. Mà mấy lần trc anh nói e đều từ chối
C: e nói thật anh đừng buồn nha
AT: ừ
C: e kể vs e gái e chuyện 2 đứa mình. Nó khuyên hãy để cho anh cơ hội. Ngay cả lúc e nhận lời yêu anh và cả bây giờ ngồi đây nữa. E vẫn thấy thương anh hơn yêu. Mà e cũng chả biết chuyện tình cảm này đi đến đâu nữa. Nó mông lung quá
AT: hãy tin ở anh. Rồi 1 ngày e sẽ thấy yêu anh thật sự và sống không thể thiếu anh
C: hi vọng thế. Cứ coi như e tập yêu đi
AT: này. Tập tành gì. Yêu là yêu. Cấm nghĩ bậy. Cấm nói chia tay anh nữa
C: không. Anh làm e buồn. Làm em khóc thì chả yêu đương gì hết. Ở vậy cho zai nó thèm
AT: léng phéng anh g.iết
C: tính e k vớ vẩn đâu. Không yêu anh này nhòm anh kia đâu. Nhưng e phũ lắm. E thấy không vui, không hạnh phúc là giải tán đấy
AT: anh biết rồi mà
AT lại hôn cô. Cái cảm giác 2 cơ thể lại gần nhau. Tay AT ghì chặt, môi chạm môi khiến cô thấy thời gian như ngừng quay. Đúng là cái món “cháo lưỡi” này. Chưa ăn thì không biết vị. Mà ăn rồi thì như bị nghiện. Sau hôm này về cô kể cho em gái nghe. Nó kêu sao lãng mạn thế. Như phim Hàn
Lại kể tiếp. Môi AT rời môi cô. Nhưng 1 tay vẫn ôm chặt eo. 1 tay ngồi mân mê các ngón tay của cô
AT: e thấy có lỗi với D không?
C: sao lại có lỗi?
AT: dù sao trước trong đơn vị. Anh với D cũng thân nhau. H anh yêu người yêu của nó
C: anh khùng à? E yêu anh D hồi nào mà kêu người yêu của nó
AT: thì hồi đó e kêu anh làm gián điệp cho còn gì
C: kêu vậy vì e thấy nghi ngờ. Vs ngay hôm sinh nhật em. Anh ý xuống e đã thấy k chấp nhận đc rồi
AT: ừ. Nhưng e với nó cũng tìm hiểu nhau mà
C: thế bạn bè rồi thấy hợp mới yêu được chứ. Cứ tìm hiểu là yêu luôn à. Mà này. E vs anh ý chưa yêu nhau ngày nào đâu đấy
AT: sao nó kể anh yêu rồi.
C: ờ thế giờ anh tin anh ý hay tin em?
AT không nói gì
C: thế giờ chơi hay nghỉ?
AT: không. A tin em mà. Sao suốt ngày dọa nạt anh thế. A không thích thế đâu
C: thế giờ còn muốn gì nữa
AT: thì anh hỏi thế thôi. A có cảm giác như anh cướp ngươig yêu của bạn ý
C: bảo tin mà cứ nhắc người yêu của bạn suốt thế. E nhắc lại nhé. ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM. ANH CƯỚP MẤT NỤ HÔN ĐẦU CỦA EM. NÊN CHỈ CÓ EM ĐƯỢC PHÉP BỎ ANH CHỨ ANH KHÔNG ĐƯỢC BỎ EM
AT: ở đâu ra cái luật đấy
C: luật do em đặt ra. Theo thì chơi. K theo thì nghỉ
AT: này…
C: hihi. Nói phải biết nghe lời. Nha
AT: nhưng em cũng cướp nụ hồn đầu của anh mà. A bị thiệt à
C: e chả tin nụ hôn đầu của anh. Cái này em phải tìm hiểu đã
AT: không tin anh á?
C: ừ. Chả tin. Không thể tin bố con thằng nào được
AT cốc đầu cô 1 cái rõ đau
AT: bố con thằng nào? Ăn nói vớ vẩn
C: em xin lỗi. Không có ý gì đâu. Trêu anh thôi mà
C: thôi. Cho e về đi. Bắt xe không về trường muộn mất
AT: ở đây mai về chứ
C: không. E không mang quần áo gì đâu. Định đi 1 hôm thôi. E về luôn
AT: a bảo e xuống xem cắm trại mà. Mai về đi. Cắm trại vui lắm
C: không. Không tắm giặt em khó chịu lắm. Tối ngủ đâu nữa
AT: a thuê nhà nghỉ nhé
C: không. Anh điên à
AT: đầu óc đen tối. Anh thuê cho e thôi. A k lên đâu mà lo
C: không! Mà e nghĩ gì anh bảo e đen tối
AT: hì hì. Không biết. Thế a đưa e đi mua tạm quần áo. Qua nhà bạn anh tắm nhờ. Nha. Mai hãy về. Ở lại với anh tối nay nữa. Nha
C: uhm. Thế cũng được
2 đứa nắm tay đi dọc bờ biển. AT xách guốc cho cô. Có lúc cõng cô nữa
Theo Afamily
Em về với chồng thôi anh nhé!
Em trở về với chồng con, với gia đình và trả anh về với cuộc sống vốn có của anh.
Người ngoài nhìn vào, ai cũng bảo tôi là sướng khi có một gia đình hạnh phúc và kinh tế khá giả. Tôi có một người chồng tử tế, đàng hoàng cùng một đứa con ngoan ngoãn,dễ thương nhưng có ai biết được rằng tình cảm vợ chồng tôi càng ngày càng nhạt nhẽo, vô vị.
Và cũng chính vào lúc ấy, tôi đã gặp một người làm cho tôi thấy trái tim mình trở nên ấm áp và cảm giác khao khát yêu thương dâng trào. Nhưng cũng thật trớ trêu khi mà tôi và người ấy chỉ có thể tranh thủ ở bên nhau mà không thể đến với nhau. Nhiều lúc tôi tự hỏi mình có đủ dũng khí để vứt bỏ gia đình này mà theo anh không? Lúc này tôi thực sự không biết câu trả lời là gì...
Tôi rất sợ nếu mình đã vứt bỏ gia đình để theo anh sẽ có lúc tôi phải hối hận. Tôi sợ lắm! Có lẽ với tôi bây giờ, chọn một cuộc sống an phận sẽ là cách lựa chọn sáng suốt dành cho tôi. Biết đâu anh chỉ như cơn say nắng chốc lát của tôi mà thôi... chỉ là nhất thời mà không phải là mãi mãi, đến lúc tỉnh lại, mọi thứ sẽ là quá muộn.
Em sẽ phải chấp nhận cuộc sống không có anh (Ảnh minh họa)
Anh à! Em sẽ buông tay anh thôi. Chưa bao giờ tôi nhớ ai da diết và cồn cào như nhớ anh-người mà tôi rất yêu thương. Giờ đây, người có lỗi là tôi, tôi đã để tình cảm này đi quá xa và đã đến lúc tôi phải dừng lại trước khi quá muộn.
Tôi thừa nhận tôi rất yêu anh nhưng rất khó để đến được với anh. Tôi có một người chồng tử tế, một đứa con dễ thương, điều mà nhiều người phụ nữ mong ước. Tôi cần chồng để con có một gia đình đầy đủ nhưng tôi cần anh vì bên anh tôi cảm thấy hạnh phúc.
Vào lúc này, trách nhiệm làm vợ, làm mẹ sẽ là điều quan trọng nhất. Tôi cần một gia đình êm ấm cho đứa con yêu của tôi. Thế anh nhé, mình dừng ở đây thôi, biết đâu đi tiếp cả hai sẽ khổ.
Em rời xa anh không phải em không còn yêu anh mà để tốt hơn cho cuộc sống của anh. Em sẽ an phận và chấp nhận cuộc sống này cho dù em không tìm thấy hạnh phúc thực sự khi bên anh...
Theo VNE
2 năm yêu nhau tôi mới biết bạn gái là tiểu thư nhà giàu Em không nói ra gia cảnh của mình một phần vì muốn tìm người thật sự yêu con người em. Tôi 23 t.uổi, còn em 21, yêu nhau gần 2 năm. Chúng tôi quen nhau qua một trang mạng và em cũng ở thành phố học. Sau những lần gặp gỡ, hẹn hò cà phê, chúng tôi trở thành người yêu vì hợp...