Được vợ nhờ… chai mặt
Học hành đàng hoàng, lại xinh xắn, khéo léo, chị Vân – Khương Trung- Hà Nội được không ít chàng trai theo đuổi nhưng cuối cùng người chị cưới lại là chàng trai mà chị… ghét nhất.
Trong số những người đến “cưa cẩm” chị Vân có không ít người đẹp trai lại “nhà mặt phố, bố làm to”… nhưng cuối cùng chị lại lấy anh Hưng – người hình thức cũng chỉ tầm 6 điểm, lại không có nhà mặt phố, và bố cũng không làm lớn.
Chị Vân kể, ngày ấy ngoài anh Hưng chồng chị bây giờ, còn có mấy người khác cũng “trồng cây si” tại nhà chị. Nhưng vốn là người ưa hình thức nên trong số đó chị cũng đã “chấm” được một anh chàng đẹp trai và dự định sẽ chính thức công bố “sự lựa chọn” của mình đúng vào lần sinh nhật lần thứ 24 sắp tới, nhưng chưa kịp thực hiện thì kế hoạch của chị đã “đổ bể” đúng vào hôm sinh nhật vì một “mánh khóe” của người mà hồi ấy chị ghét đến không thèm nhìn mặt.
Người ấy là anh Hưng – chồng chị bây giờ. Mặc dù chị Vân đã nhiều lần nói thẳng vào mặt rằng đừng đến nhà chị nữa nhưng anh Hưng vẫn lì lợm đến mức tối nào đi làm về cũng đến “trồng cây si” ở nhà chị. Nên việc chị đi đâu, làm gì, quan hệ với ai anh Hưng đều nắm rõ, vì thế anh cũng biết được, “đâu là đối thủ của mình” để tìm cách đối phó.
Ngày sinh nhật chị Vân, anh Hưng biết thế nào cũng có những “vệ tinh” của chị Vân – đối thủ của anh xuất hiện. Nên hôm đó, anh đến nhà chị Vân từ rất sớm, quen sự có mặt của anh Hưng ở nhà mình, nên chị Vân cũng chả thèm quan tâm, thậm chí vì ghét, chị cũng chả thèm hỏi han đến. Tuy vậy, anh Hưng vẫn không lấy đó làm bận tâm, và cũng không tỏ ra tự ái, vẫn cứ chuyện trò rôm rả với mấy cô bạn gái thân của chị Vân và mời nước chu đáo các bạn bè của chị giống y như “nhiệm vụ” của anh phải thế.
Video đang HOT
Nhưng cuối cùng người chị cưới lại là chàng trai mà chị… ghét nhất (Ảnh minh họa)
Rồi chờ đợi lúc mọi người – trong đó có không ít các “vệ tinh” của chị đến đông đủ, anh ra “đòn” quyết định bằng một câu hỏi hết sức “vô duyên” dành cho chị Vân: “À Vân ơi, hôm trước mình đi biển về em cất cái quần áo bơi của anh ở đâu nhỉ, anh muốn lấy về mặc thử xem còn dùng được nữa không để vài hôm nữa cơ quan anh lại tổ chức, mình còn đi chứ!”.
Chị Vân nghe đến đó thì đỏ hết cả mặt mặt, mặc dù chưa hề đi biển với anh bao giờ và cũng chả giữ cái quần bơi nào của anh trong nhà mình, nhưng không dám phản ứng gì vì đông người quá nên chị ngại và “không tiện đuôi co”. Còn mọi người xung quanh chả hiểu mô tê gì thì cứ tưởng những điều anh Hưng nói là sự thật. Có người lại còn đùa:”Thân thiết đến thế rồi mà còn giấu”. Đặc biệt, các “vệ tinh” của chị Vân nghe đến đây thì lại bắt đầu nghi ngờ về sự trinh tiết hay thái độ “bắt cá nhiều tay” của chị Vân khi vẫn cố giấu chuyện đã yêu anh Hưng để giữ mối quan hệ với họ.
Kể từ ngày hôm đó, hay chính xác hơn là kể từ câu nói của anh Hưng, các “vệ tinh” của chị bắt đầu tỏ thái độ khác. Rồi tần suất họ đên nhà chị cũng thưa dần, chị nhận được ít lời hỏi thăm hơn, hoặc nếu có thì cũng chỉ là những câu mang tính xã giao thông thường. Riêng anh Hưng thì vẫn “hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra” và quan tâm đến chị như ngày nào.
Mưa dầm thấm lâu, thời gian trôi đi, thấm thoát lại đến ngày sinh nhật chị Vân, lần này bạn bè, khách khứa vẫn đến đông nhưng những món quà của họ tặng chị, hay những lời nói cử chỉ họ dành cho chị thì khác rất nhiều. Nhưng anh Hưng thì khác một gói quà nho nhỏ, xinh xinh đi kèm với nó là một bó hoa lớn, điều đặc biệt là bó hoa đó chỉ giơ cao duy nhất một bông hồng hiên ngang cùng một bưu thiếp “Anh mãi yêu em”.
Nhận bó hoa chị Vân hiểu rằng mình đã yêu anh Hưng. Một thời gian sau họ tổ chức lễ cưới, và món quà hôm sinh nhật chính là chiếc nhẫn cầu hôn mà anh Hưng dành cho chị.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tất cả chỉ là quá khứ
Đã nhiều lần tôi tự hỏi không biết mình đã phạm lỗi gì mà tôi lại phải chịu sự trừng phạt lớn như thế này.
Tôi và anh yêu nhau đã gần được 2 năm, cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn. Tôi nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu nhau thật sự thì dù cho có khó khăn đến mấy thì cũng có thể vượt qua. Nhưng rồi điều tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra cũng đã xảy ra. Anh gọi điện bảo tôi rằng bố mẹ anh cấm và bắt anh lựa chọn giữa tôi và gia đình. Ở cái tuổi 20 thì bạn sẽ chọn gì? Câu trả lời tất nhiên là gia đình rồi, và tôi hiểu điều đó và tôi cũng khuyên anh lên chọn gia đình. Dù biết mình sẽ rất đau khổ nhưng tôi vẫn quyết định như vậy chỉ cần người minh yêu hạnh phúc là được.
Nhưng tôi là người dù cho có chia tay thì cũng phải nói thẳng với nhau chứ không phải nói qua điện thoại một câu chia tay là xong. Thế là tôi bắt xe lên chỗ anh chúng tôi đã đối diện nhau và nói chuyện đó. Cả hai đều rất buồn anh đã khóc rất nhiều, đó cũng là lần thứ 2 tôi thấy anh khóc vì tôi. Anh kém tôi 1 tuổi và đó cũng là cái lý do mà gia đình anh cấm chúng tôi. Đã có lần anh nói với tôi anh sẽ thuyết phục được gia đìn vậy mà giờ lại thế này đây.
Có lẽ hôm đó là ngày định mệnh của tôi và anh, chúng tôi đã đi rất nhiều nơi để chọn 1 ngày yêu cuối cùng. Thành phố Thái Nguyên nơi bắt đầu tình yêu của chúng tôi, nơi rất nhiều kỷ niệm và cũng là nơi kết thúc 1 mối tình đầu của tôi. Chúng tôi đã nói rất nhiều nhưng hình như chúng tôi càng nói thì lại muốn khóc. Nước mắt chảy cũng nhiều nhưng chẳng được gì, tôi có cái tính rất thẳng nếu người ta không muốn bên cạnh nữa thì tôi sẽ không níu kéo. Thế là chúng tôi chia tay.
Hãy tự tin, can đảm đứng lên để tìm lại được hạnh phúc đích thức dành cho mình... (Ảnh minh họa)
Nhưng lý do mà anh muốn chia tay tôi không phải là do gia đình cấm mà anh đã quan hệ với một người khác và có thai. Trong thời gian chúng tôi vẫn đang yêu nhau, anh đã lừa dối tôi một thời gian khá dài mà tôi không hề biết mà vẫn tưởng anh là người tốt. Ngày tôi biết được cái sự thật đó tôi rất buồn, tôi buồn vì mình thật ngốc, buồn vì người mà mình dành hết niềm tin và hy vọng đã lừa dối mình. Tôi hận anh lắm nhưng có được điều gì đâu mà tôi chỉ thấy mình càng khổ tâm hơn thôi. Thời gian là liều thuốc để con người ta có thể quên đi những kỷ niệm buồn, và giờ đây khi 6 tháng đã trôi qua tôi đã trở lại được cuộc sống bình thường vốn có của mình. Anh thì giờ đang hạnh phúc bên người yêu mới còn tôi vẫn cô đơn một mình. Có lẽ vì giờ tôi không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa, tôi sợ cảm giác bị lừa dối, tôi sợ lại mất niềm tin. Tất cả những điều đó đã khiến trái tim tôi đóng cửa.
Tôi không biết mình phải làm gì. Nhiều lúc tôi muốn trả thù người đó, tôi muốn người đó cả đời không được yên lòng nhưng sau khi tôi suy nghĩ lại tôi lại thấy rằng mình không cần phải làm vậy mình phải hạnh phúc hơn họ chứ, mình còn có nhiều thứ để mình trân trọng không phải khổ vì một người như hắn. Và rồi tôi đã làm được, tôi đã trở lên tự tin hơn và mạnh mẽ hơn. Tôi muốn nói với các bạn rằng đừng bao giờ đau khổ vì một người đã phản bội mình. Còn có nhiều thứ để mình quan tâm và yêu thương. Hãy tự tin, can đảm đứng lên để tìm lại được hạnh phúc đích thức dành cho mình. Những người như vậy cũng sẽ không hạnh phúc đâu. Hãy là người hạnh phúc bạn nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mãi mãi một mối tình đầu Tôi có mối tình đầu từ rất sớm, từ đầu những năm cấp II, sau này đi học chuyên nghiệp, nằm trong ký túc xá những đêm mất điện, hết trò, chúng tôi quay sang hỏi nhau về mối tình đầu. Tôi bảo "Tao có mối tình đầu từ năm 10 tuổi", thì bị chúng bạn xì xì: " Ai chấp cái thời...