Được trưởng phòng để ý, tôi muốn về bỏ ngay anh chồng nghiện rượu
Tôi đồng ý lấy chồng vì hai bên đã có đính ước từ trước, bố tôi từng nợ gia đình anh nhiều ân huệ khi còn trẻ. Nay bố anh bất ngờ trở bệnh nặng, muốn con trai yên bề gia thất nên yêu cầu gia đình tôi đồng ý. Mọi chuyện đều do người lớn sắp đặt. Đến khi gần cưới, tôi mới biết mặt chồng tương lai của mình.
Đám cưới nhanh chóng diễn ra trong sự ngơ ngác, hụt hẫng của tôi. Trong khi bạn bè vẫn thoải mái tự do đi làm, đi chơi theo ý muốn thì tôi bước vào hôn nhân với một tư tưởng không sẵn sàng. Tôi cũng không dám trách ba mẹ bởi tôi là con gái lớn, cần có trách nhiệm với cả nhà.
Nhà chồng tôi rất giàu, nhưng cuộc đời tôi không hề lãng mạn như trong phim Hàn Quốc. Chồng tôi là kẻ lười biếng, chỉ biết ỷ lại gia đình. Anh ta học dốt, cố gắng cũng chỉ tốt nghiệp cao đẳng rồi nhởn nhơ ăn chơi, mặc cho bố mẹ chạy chọt xin cho một chân kĩ thuật ở công ty gần nhà. Lương tháng được bao nhiêu, anh đổ hết vào rượu và trò chơi điện tử.
Kể cả sau khi kết hôn, chồng tôi cũng không có gì thay đổi. Mẹ chồng thương tôi nên không tiếc tiền mua nhà, mua xe và sắm sửa mọi thứ cho hai đứa. Được mẹ cho tiền, anh ta nướng hết vào nhậu nhẹt với bạn bè, không cần biết tôi cần gì, muốn gì. Những lúc tôi khuyên can, anh ta đều chửi bới, đổ lỗi cho việc bố mẹ đã nuông chiều quá đà, đổ lỗi cho công việc nhàm chán, cuộc sống tẻ nhạt, chửi tôi là kẻ không biết an phận.
Tôi cố gắng ngăn cản, nói hết lời nhưng cái thói đã nhiễm vào máu, làm sao sửa được. Cuộc sống vợ chồng như địa ngục. Tôi bắt đầu oán trách gia đình đã đẩy mình vào hoàn cảnh trớ trêu. Lẽ ra, tôi đã có hạnh phúc của riêng mình nếu không vì mấy món nợ ân tình của người lớn.
Cũng vì thế, tôi dành thời gian ở cơ quan nhiều hơn ở nhà. Tôi dồn hết tâm tư vào công việc mà không hay biết một người đàn ông đã để ý đến mình bấy lâu. Anh là trưởng phòng kinh doanh ngay cạnh phòng tôi, vẫn độc thân dù đã gần 40 tuổi.
Video đang HOT
Một ngày, anh mời tôi đi ăn trưa. Mới đầu, tôi còn giữ khoảng cách, nhưng dần dần, tôi nhận ra người đàn ông này có ý tốt với mình. Anh chia sẻ với tôi về cuộc sống, tỏ ra thông cảm khi tôi trút những tâm sự buồn. Anh chưa bao giờ lợi dụng lúc tôi yếu đuối mà chỉ sẵn sàng làm bờ vai cho tôi dựa vào.
Anh nói, anh đã thích tôi từ rất lâu rồi. Biết được hoàn cảnh của tôi, anh càng thương tôi nhiều hơn. Anh sẵn sàng đợi tôi li dị chồng để đến với anh, và không cần tôi phải cho anh bất kì thứ gì. Anh chỉ muốn được làm người đàn ông của tôi.
Nghe anh nói, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi suy nghĩ về hôn nhân, về tình cảm dành cho chồng và cho người ấy. Thật sự tôi muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Tôi đề nghị ly hôn với chồng nhưng anh ta cầu xin tôi hãy đợi đến khi bố chồng yên lòng nhắm mắt.
Tôi đồng ý với chồng, vì gia đình anh đã đối xử với tôi quá tốt. Chúng tôi chỉ ly thân chứ chưa làm thủ tục ly hôn. Trong suốt thời gian sau đấy, chưa lúc nào gia đình hai bên ngừng vun vén lại cho hai đứa. Nhưng trong lòng, tôi biết đâu mới là bến đỗ hạnh phúc của mình. Chỉ cần tôi cố gắng chờ đợi…
Thế nhưng đã 3 năm trôi qua, bố chồng vẫn đang nằm trên giường bệnh. Tôi thật lòng không mong ông qua đời, nhưng tôi đã quá mệt mỏi khi chịu cảnh “già nhân ngãi, non vợ chồng” với người tình của mình. Tôi không biết nên ly hôn, hay tiếp tục đợi chờ trong vô vọng. Bến đỗ bình yên cuối cùng, đến khi nào tôi mới có được?
Theo Vietnamnet
Ly hôn vợ trưởng phòng, chồng nhất quyết cưới cô bán trà đá
Sau một hồi chết lặng, tôi giật lấy tờ đơn ly hôn mà chồng đang cầm trên tay, vò xé, giật nó ra từng mảnh nhỏ rồi gào lên tức tưởi "anh đòi bỏ tôi để đi lấy một con bé bán trà đá ở bến xe, anh hạ nhục tôi phải không?".
(Ảnh minh họa)
Những tưởng với một người vợ tháo vát, nhanh nhẹn, có địa vị xã hội như vậy, chồng tôi sẽ "mát mặt", sẽ cúc cung tận tụy chăm sóc, phục vụ vợ con. Ai ngờ anh có bồ và thẳng thắn nói với tôi việc anh muốn ly hôn để cưới cô bồ kia.
Sau một hồi chết lặng, tôi giật lấy tờ đơn ly hôn mà chồng đang cầm trên tay, vò xé, giật nó ra từng mảnh nhỏ rồi gào lên tức tưởi "anh đòi bỏ tôi để đi lấy một con bé bán trà đá ở bến xe, anh hạ nhục tôi phải không?"...
Tôi và chồng lấy nhau đã 12 năm, chúng tôi có một con trai năm nay học lớp 6, chồng tôi 40 tuổi, hơn vợ 5 tuổi và làm nhân viên đường dây của công ty điện lực quận.
Còn tôi tốt nghiệp đại học ngành tài chính - ngân hàng, sau 7 năm công tác, nhờ những cố gắng nỗ lực trong công việc, tôi đã được cất nhắc lên chức trưởng phòng của một chi nhánh ngân hàng. Tôi được đồng nghiệp và các sếp đánh giá khá cao khả năng làm việc, có lần một sếp lớn của ngân hàng mẹ trong một cuộc họp đã nói với tôi rằng chiếc ghế giám đốc của chi nhánh tôi đang làm chắc chắn sẽ vào tay tôi nếu tôi cố gắng phấn đấu hơn nữa.
Vì những lý do này nên tôi càng miệt mài gắn bó và hết lòng với công việc. Vì con trai cũng đã lớn, không phải bận mọn việc bú mớm nên gần như tôi "khoán trắng" cho chồng khoản đưa đón con đi học, dạy dỗ con và nhiều khi cả việc cơm nước, tắm rửa cho thằng bé.
Tôi về nhà muộn thường xuyên vì phải đi gặp gỡ đối tác, vì cố thêm những việc không tên nhưng ngồn ngộn chờ tôi ở cơ quan. Những bữa cơm nhà do tôi nấu thưa thớt dần, thậm chí cả sự có mặt của tôi trong bữa cơm tối mà chồng đã nấu nướng, bày biện sẵn cũng ít dần.
Đôi lần chồng tôi nhắc vợ về việc nên dành thời gian cho gia đình, con cái, rồi còn các việc đối đãi nội ngoại, thăm hỏi gia đình hai bên, nhưng nghe những lời ấy của chồng, tôi chỉ gạt phắt đi, còn bảo chồng phải để thời gian cho tôi phấn đấu vì sự nghiệp, và tôi còn kiếm tiền để lo cho cả gia đình.
Một lần thấy chồng bảo tôi xin nghỉ làm hai ngày để cùng bố con anh về quê dự đám cưới em con chú ruột, tôi đã gạt phắt đi vì "bận việc" và mở ví đưa cho anh một xấp tiền, bảo anh cầm lấy hai bố con tự lo liệu và bỏ tiền mừng vào phong bì.
Chồng tôi nhìn xấp tiền tôi bỏ ra bàn như nhìn những vật thể lạ rồi quay mặt đi, chẳng hề nói câu nào.
Những tưởng với một người vợ tháo vát, nhanh nhẹn, có địa vị xã hội như vậy, chồng tôi sẽ "mát mặt", sẽ cúc cung tận tụy chăm sóc, phục vụ vợ con. Ai ngờ anh có bồ, và thẳng thắn nói với tôi việc anh muốn ly hôn để cưới cô bồ kia.
Anh cũng chẳng giấu giếm gì tôi khi nói cho tôi biết cô bồ anh bán trà đá, nước giải khát ở bến xe bus, cô ấy thua tôi cả về hình thức, cả địa vị xã hội, cả việc kiếm tiền.
Tôi đã lồng lộn như con thú bị thương khi thấy chồng chìa ra trước mặt mình lá đơn xin ly hôn. Tôi bảo anh là "hết khôn dồn đến dại, vợ đẹp con khôn không muốn, lại ngu si đần độn chọn một đứa bán trà đá vỉa hè để cưới làm vợ".
Nghe những lời lẽ ấy của tôi, chồng tôi chỉ lẳng lặng đi thu xếp quần áo của anh và trước khi rời khỏi nhà, anh nói đúng một câu "anh xin lỗi em, nhưng anh cần một người vợ chứ không cần một quý bà có quyền chức. Cô ấy bán trà đá ở vỉa hè nhưng cô ấy cần anh, biết tôn trọng và mong muốn có anh trong vai trò một người chồng".
Theo blogtamsu
Mẹ ơi, con đang sống không hạnh phúc Con thật sự hối hận vì ngày đó không nghe lời mẹ, nhất định lấy người đàn ông con yêu. Con còn ngây thơ nên không đủ hiểu miệng lưỡi con người đáng sợ thế nào. Nên con nhất mực tin vào lời người đàn ông đó nói, tin rằng, anh ta sẽ mang lại cho con cuộc sống hạnh phúc mà không...