Được rồi, mai tôi sẽ lấy chồng
Phải đến 2 năm nay, mỗi lần về quê, câu đầu tiên tôi nghe được từ mấy người hàng xóm là &’bao giờ lấy chồng thế, không định cho các cô ăn cỗ à?’.
Tôi lại cười trừ, nụ cười ấy đã diễn ra, lặp đi lặp lại suốt mấy năm nay, năm nào cũng vậy…
Đi học, ra trường, có công việc, khá xinh xắn và có tài ăn nói, vậy mà chưa từng có một người bạn trai dẫn về ra mắt bố mẹ, bà con lối xóm. Ở quê, người ta trông đợi chuyện này lắm. Vì với họ, những cô gái đi học xa nhà, lại học cao, hiểu rộng, xinh xắn, chắc chắn sẽ yêu được một anh chàng đại gia, hoặc là một chàng trai thành phố giàu có, ga lăng. Ít nhất thì dẫn về cũng khiến bố mẹ nở mày nở mặt rồi bà con hết lời khen ngợi. Thế mà, họ cứ đợi, đợi cái cô con gái của ông bà nhà bên đưa người yêu về họ xem mặt mà đợi mãi, không thấy!
Hôm rồi có chị bảo tôi &’thôi già rồi đấy, lấy chồng đi là vừa, còn kén cá chọn canh gì nữa’. Tôi đang cười với chị, tắt luôn nụ cười. Thật ra, tôi không hỗn xược nhưng tôi không hài lòng về câu nói của chị. Thế nào là &’kén cá chọn canh’, thế nào là &’lấy chồng đi là vừa’. Những điều ấy với một đứa con gái đã có công việc ổn định, chẳng lẽ họ lại không hiểu, không biết hay sao? Cái tuổ.i lấy chồng thì ai chẳng ý thức được nhưng mà chuyện &’kén cá chọn canh’ ở đâu mà có.
Thế mới hiểu, miệng lưỡi thiên hạ cay độc như thế nào. Họ ở nhà, đi làm cả ngày, còn mình đi học, đi làm ở thành phố, vài tháng về được lần, thế mà họ lại nói mình &’kén cá chọn canh’. Vậy thì xem ra họ tài thật, hay là có người theo dõi tôi ở trên thành phố rồi nói cho họ hay. Hay là họ thích đưa chuyện, thích soi mói vào gia đình người khác và thích làm cho bố mẹ tôi phiền lòng…
Thế mới hiểu, miệng lưỡi thiên hạ cay độc như thế nào. Họ ở nhà, đi làm cả ngày, còn mình đi học, đi làm ở thành phố, vài tháng về được lần, thế mà họ lại nói mình &’kén cá chọn canh’. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi dị ứng với câu &’kén cá chọn canh’. Bởi tôi chẳng kén ai, chọn ai. Chỉ là cái duyên chưa tới. Tôi từng yêu, cũng từng đau khổ vì yêu, vì không thể đến được với người tôi yêu. Họ có như tôi không mà họ hiểu. Họ chỉ nghĩ, một đứa con gái đủ lớn, xinh xắn, có công việc thì chẳng còn điều gì vướng mắc nữa mà phải khổ không đi lấy chồng. Có lẽ là có gì chăng… Đó là do họ suy diễn bụng ta ra bụng người. Họ đâu có hiểu cái thứ ngăn cản lớn nhất chính là tình yêu. Khi không có tình yêu, cưới chồng để làm gì…?
Chẳng hiểu thế nào, bố mẹ ở quê nghe hàng xóm xì xèo nhiều rồi cũng gây áp lực cho con gái. Nên từ lâu, mái nhà ở quê không còn là nơi yên tĩnh, muốn về nghỉ ngơi những ngày cuối tuần bởi những câu hỏi liên quan tới chuyện lấy chồng. Tôi sợ ánh mắt dò xét của người khác, sợ bố mẹ lại giục, sợ người ta bảo mình như quả bo.m n.ổ chậm trong nhà. Bảo mình là thứ bà cô không chịu lấy chồng, cứ mãi làm cho người khác lo lắng.
Có người ác mồm còn bịa ra chuyện &’nó học giỏi, xinh như thế, có công việc tốt thế mà chưa có chồng, không khéo là yêu anh nào có vợ hay lại cặp bồ cho mà xem’. Sao người ở quê lắm chuyện vậy, sao họ lại nói trắng thành đen, sao họ lại làm cho bố mẹ tôi, những người lao tâm khổ tứ vì con cái đau lòng về một việc hoàn toàn không có thật? Đúng là miệng lưỡi thế gian hiểm ác. Có người còn chế.t vì miệng lưỡi thế gian quá khắc nghiệt. Lòng tôi đa.u đớ.n vô cùng… Nghĩ đến cha mẹ, tôi chạnh lòng thương. Nghĩ đến phận mình, tôi tủi hổ…
Bây giờ, bố mẹ tôi mới là người khổ vì đứa con gái đã nhiều tuổ.i mà vẫn chưa kịp lấy chồng. Thôi thì, ngày mai tôi lấy chồng, lấy cho xong chuyện, lấy cho bố mẹ an lòng, lấy cho họ khỏi bàn tán.(ảnh minh họa)
Họ có hiểu, tôi cũng là một cô gái yếu đuối, vì quá yêu mà bây giờ không quên được tình cũ. Vì quá tin mà bây giờ chưa tìm được ai để đặt niềm tin nữa. Vì quá đau mà bây giờ không thể cười trước bất cứ lời tỏ tình của người đàn ông nào? Tất cả những điều ấy, họ có hiểu không? Tôi đâu phải cô gái hám tiề.n, đi cặp kè hay gì gì đó để moi tiề.n của đàn ông? Vậy mà họ làm vấy đục tôi, làm ô uế thanh danh của tôi, làm tôi trở thành đứa con gái khiến bố mẹ hoài nghi…
Lấy chồng, tội vạ gì phải lấy chồng nếu như không muốn cưới? Làm sao phải lấy chồng khi mà không có tình yêu? Lấy một người không yêu mà sống như địa ngục thì thà rằng ở vậy còn hơn. Tại sao con người ta không sống tích cực hơn, không nghĩ tốt về nhau đi, không làm cho mọi thứ trở nên dễ thở hơn mà cứ thích nhìn rồi suy đoán, đặt điều…
Bây giờ, bố mẹ tôi mới là người khổ vì đứa con gái đã nhiều tuổ.i mà vẫn chưa kịp lấy chồng. Thôi thì, ngày mai tôi lấy chồng, lấy cho xong chuyện, lấy cho bố mẹ an lòng, lấy cho họ khỏi bàn tán. Tôi lấy để họ thấy, tôi chẳng phải là đứa con gái hư hỏng gì, để họ hiểu, lấy chồng với tôi chẳng phải là chuyện khó, chỉ là lấy chồng không phải là việc đến tuổ.i là làm, vì có những thứ, tới tuổ.i rồi mà tìm mãi chẳng ra. Chỉ là, nếu đã xác định sẽ lấy chồng thì thôi, gác lại mọi chuyện, lấy chồng cho bố mẹ an tâm… Tất cả là vì bố mẹ tôi, còn chuyện khác, tính sau vậy…
Theo Khampha
30 tuổ.i, nhà anh chê tôi già, khó có con
Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức.
Vì bước sang cái tuổ.i 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi tu chứ gia đình tôi nhất định không chứa chấp đứa con gái muốn làm bà cô như tôi. Bố mẹ tôi nói vậy và tôi rất đau lòng.
Tôi đã từng có suy nghĩ không lấy chồng, thực tình là như vậy. Vì ngày đó, tôi còn trẻ, lại ở cái tuổ.i vui vẻ, bồng bột, còn ham vui, chưa nghĩ tới chuyện chồng con, ràng buộc vào mình cho khổ. Với lại, chuyện chồng con là chuyện trọng đại, không thể vì ai nói ra, nói vào mà mình lại quyết định luôn được. Nên tôi cứ từ từ, bảo sẽ tìm được người như ý và sẽ lấy làm chồng.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiề.n bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. Nhiều khi tôi nghĩ, lấy chồng mà sống khổ như vậy thì lấy làm gì, thà ở vậy còn hơn.
Nhưng khi đã gần 30, ngấp nghé tuổ.i ế, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi sợ một ngày nào đó, mình cũng rơi vào tình trạng như họ, sống cuộc đời đau khổ, vì hôn nhân không phải là mơ, không giống như những gì người ta vẫn tưởng tượng ra.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiề.n bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. (ảnh minh họa)
Rồi, khi tôi có tư tưởng lấy chồng vì sợ ế, thì cũng là lúc tôi gặp người đàn ông đó. Anh ở ngay gần cạnh nhà tôi vì anh mới chuyển đến. Anh hơn tôi một tuổ.i, nhìn hình thức cũng ưa nhìn, công việc cũng ổn. Bố mẹ tôi thúc giục chuyện tán tỉnh anh. Tôi chưa tán thì anh đã chủ động tán tôi rồi. Vì thực ra, ngoại hình tôi cũng khá, chỉ là nhiều tuổ.i nên người ta không nghĩ tới chuyện tán tỉnh. Với lại, không đi ra ngoài, ở nhà, tuổ.i đó đã khó lấy chồng rồi. Thật may là tôi gặp anh.
Đúng là duyên trời định. Khi chúng tôi gặp được nhau, yêu nhau, tôi mới nghĩ, "đó, có phải mong mỏi gì đâu, hạnh phúc tự tìm đến, mình đâu phải mải miết đi tìm. Vì nếu đó là của mình thì sẽ là của mình". Tôi luôn tự vỗ ngực giương oai như vậy.
Nhưng thật không ngờ, ngày chúng tôi hứa hẹn cưới xin, ngày đưa tôi về ra mắt gia đình anh, tôi đã gặp một sự cản trở rất lớn. Bố mẹ anh sau khi biết tuổ.i của tôi, ông bà ra sức ngăn cấm. Họ nhất định không đồng ý cho anh lấy tôi. Họ bảo, nhìn tôi già, nhiều tuổ.i quá thì sau này khó sinh con. Bố mẹ anh bảo, anh như thế, công việc ổn định lại còn có sắc nên lấy một cô gái trẻ hơn thì tốt, cần gì phải yêu người già như tôi.
Kiểu con gái ở quê 30 tuổ.i mà chưa có người yêu thì thế nào cũng có vấn đề, thế nào cũng là người không ra gì. Bố mẹ anh nói như vậy và nhất định cấm anh, lấy ai thì lấy chứ nhất định không được là tôi. Nghe anh nói, tôi buồn vô cùng. Tôi ngồi bên cạnh anh mà cảm nhận nỗi đau dày xéo con tim, vì bố mẹ anh ngày nào cũng gọi điện lên, nhắc nhở anh phải tránh xa tôi. Họ còn bảo, con gái như tôi thì thiếu gì, ế rồi không lấy được ai nên sẽ bám riết lấy anh. Nghe họ nói cay nghiệt quá, tôi thực lòng không muốn làm gì thêm nữa, tôi mệt mỏi quá rồi!
Bây giờ, tôi không còn tâm trạng nào để nói lời yêu, liệu còn tiếp tục yêu được không? Và nếu có cố gắng lấy nhau, về gia đình ấy, tôi có sống được với bố chồng, mẹ chồng như vậy?
Ở cái tuổ.i này rồi, chỉ nghĩ đến chuyện kiếm một tấm chồng cho yên ổn, nhưng chả lẽ, tôi không thể yêu ai, không thể lấy ai nữa sao? Hay là tôi phải lấy người có vợ, đã có gia đình rồi để an ủi phận mình, là cái kiếp con gái 30 mới lấy chồng? Đúng là, số phận thật trớ trêu, lâu nay tôi mới mở lòng ra được với một người thì giờ đây, tôi lại cảm thấy mệt mỏi thế này sao?
Theo VNE
Tôi ế vì quá ngoan Những lời anh đồng nghiệp nói tôi và mấy chị em cùng phòng cũng thấy có lý. Vậy là các chị em bắt đầu đưa tôi vào công cuộc cách tân để làm cú bật cuộc đời, công cuộc thoát ế, ế vì quá ngoan. Tôi được mọi người khen là gái ngoan. Tôi xinh xắn, duyên dáng, ăn nói nhỏ nhẹ lễ...