Được nhà chồng cưng chiều như bà hoàng, vậy mà chỉ một lần lỡ lời đã khiến tôi lập tức trở thành người dưng
Giờ đây khi trở thành bà mẹ đơn thân, tôi mới thấm thía cuộc sống hạnh phúc trước đây đã từng quý giá tới nhường nào.
Trót có thai trước khi cưới, tôi vẫn được nhà chồng vui vẻ đón nhận, hoặc thậm chí là hơn cả vậy. Bố mẹ chồng tôi vốn rất dễ tính và chiều chuộng con dâu. Mỗi ngày, bố chồng đều dắt sẵn xe để trước cổng để tôi đi làm, chiều về đã có mẹ chồng cơm nước, giặt giũ tươm tất. Ngoài việc chăm con vài tiếng từ lúc tan làm đến khi đi ngủ thì tôi gần như chẳng phải động tay động chân vào bất cứ việc gì.
Biết tôi không chăm chút ăn mặc, ngoại hình, mẹ chồng còn nhiều lần cất công dắt tôi đi mua sắm, lúc nào cũng dặn tôi: “Làm vợ mà không biết chăm chút nhan sắc thì làm sao giữ nổi chồng”. Nói là nói vậy chứ chồng tôi cũng là một người rất chú trọng gia đình, yêu thương vợ con. Biết được điểm đó nên dù chồng tôi có nhiều tiền, đẹp trai đến đâu thì tôi cũng chẳng cần quá lo lắng.
Nhưng cuộc hôn nhân đã từng khiến nhiều người ao ước ấy đã hoàn toàn sụp đổ trong phút chốc chỉ vì một câu nói đi quá giới hạn của tôi trong lúc nóng giận. Để giờ khi ngồi nghĩ lại, phải chăng tôi đã nhận quá nhiều và cho đi quá ít nên mới trở thành một kẻ ích kỷ đến như vậy?
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Có một dạo bố chồng về quê, buổi sáng không còn ai giúp tôi dắt xe đến tận cổng như mọi ngày nữa. Hôm đó tôi ngủ dậy muộn, thấy chồng đang ngồi ôm con ăn sáng, sợ không kịp giờ đi làm nên quát lớn: “Anh không biết dắt xe cho vợ sao, đàn ông đàn ang mà chỉ biết ngồi không ăn cơm mẹ nấu thôi à”. Dù biết rõ mẹ chồng ngồi ngay đấy nhưng trước giờ, chuyện vợ chồng cãi nhau, bà chưa bao giờ can thiệp một lời. Chồng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh hết mức, bảo tôi tự dắt xe đi, cái chuyện có nặng nhọc gì đâu mà phải bù lu bù loa từ sáng sớm.
Nhưng tôi nào có biết nặng nhẹ, vừa gào vừa khóc: “Lấy chồng mà có mỗi việc cỏn con thế này cũng không được nhờ thì chẳng thà li dị cho xong”. Ngay sau câu nói này, chồng tôi hoàn toàn thay đổi thái độ, điên tiết đòi đuổi tôi về nhà mẹ đẻ. Tôi có hơi chột dạ nhưng không tin anh dám làm thật, còn quay lại nói giọng thách thức một khi tôi đã đi thì anh đừng hòng cầu xin tôi quay lại.
Ảnh minh họa.
Một tuần sau, chồng tôi không những không níu kéo mà còn tận tay đưa con trả cho tôi, kèm theo tờ giấy ly hôn đã ký. Tôi vội vàng tìm đến bố mẹ chồng cầu cứu nhưng không còn ai thiết tha một đứa con dâu như tôi nữa. Họ tuyệt tình bỏ cả con, cả cháu trả về cho tôi thì tôi còn có ý nghĩa gì trong cái nhà đó nữa. Suốt một tháng nay, tôi một mình vật lộn vừa đi làm vừa chăm con, không đêm nào không khóc vì hối hận. Tôi cứ ôm hi vọng chồng sẽ nguôi giận quay lại nhưng mọi thứ vẫn không có tiến triển. Lời xin lỗi tôi đã nói rồi, nhưng bao lần cầu xin cũng không còn tác dụng. Tôi thật sự không biết phải làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân hạnh phúc trước kia của mình nữa.
Theo Afamily
Trải qua 3 đám giỗ ở nhà chồng, tôi cảm thấy khủng hoảng và muốn trốn chạy
Là con dâu, khi viết những điều này, tôi biết mình không đúng nhưng tôi uất nghẹn, bất mãn quá.
Là con dâu, khi viết những điều này, tôi biết mình không đúng nhưng tôi uất nghẹn, bất mãn quá.
Tôi mới về nhà chồng được 4 tháng nay. Chúng tôi yêu nhau 2 năm mới cưới nên tôi cũng từng về nhà chồng chơi vài lần. Tôi thấy nhà chồng khá thân thiện, hòa nhã. Thật không ngờ, khi chính thức bước chân vào, tôi mới giật mình tỉnh ngộ.
Nhà chồng tôi chỉ có mỗi chồng tôi là cháu đích tôn nên vợ chồng tôi phải ở nhà từ đường với mấy đám giỗ trong năm. Khi yêu, tôi cũng từng nghĩ đến gánh nặng này nhưng lại không ngờ nó nặng đến thế. Nặng đến mức mới về làm dâu thôi mà tôi đã đầu tắp mặt tối với 3 cái giỗ rồi.
Số tiền dư khi tổ chức đám cưới, tôi đã dùng hết vào việc này rồi. (Ảnh minh họa)
Lo mỗi đám giỗ đâu có ít tiền. Số tiền dư khi tổ chức đám cưới, tôi đã dùng hết vào việc này rồi. Nhưng ngoài việc này ra thì chính cách đối xử của nhà chồng làm tôi bất mãn.
Đã 3 cái giỗ rồi, toàn bộ từ nấu nướng, dọn dẹp đều do tôi lo. Từ sáng sớm tôi đã phải đi chợ, mua thức ăn về chế biến. Dọn bàn cỗ, chạy bàn như vịt suốt ngày. Ai thiếu gì cũng kêu tên tôi. Xong hết rồi tôi lại phải dọn mâm bát xuống rửa một mình. Đang ngồi rửa bát, nghe tiếng mẹ chồng gọi: "D đâu, bê mâm xuống này", tôi lại tất tả lau tay đi bê mâm. Cô dì chị em họ không những không phụ tôi mà còn hỏi tôi bánh trái đâu để họ lấy phần về.
Ở quê tôi, khách đến ăn giỗ xong còn có một phần bánh trái đem về cho con cháu ở nhà. Tôi lại phải dừng tay đi chuẩn bị mấy chục bịch bánh trái cho họ. Xong rồi lại phải quay lại với đống chén bát. Khi tôi rửa xong, người mệt lả vì đói và mệt.
Sau 3 đám giỗ, tôi chán nản quá. (Ảnh minh họa)
Thế mà khi lên ăn, thứ còn lại toàn là cơm thừa canh cặn. Món giò ninh củ cải thì chỉ còn nước. Cháo gà thì còn chút ít dưới đáy nồi. Gà thì đương nhiên là chẳng còn một mẩu thịt. Ngồi ăn chút bún với nước xương lõng bõng, tôi nghẹn đắng cả miệng.
Cả nhà chồng lẫn chồng tôi đều không ai nhớ đến tôi cả. Khi cần thì gọi tên trên miệng, xong rồi lại chẳng hề biết tôi sống chết thế nào. Sau 3 đám giỗ, tôi chán nản quá. Bây giờ tôi chưa có bầu thì còn lo liệu được, khi có bầu, có con nhỏ thì ai lo? Hay tôi lại phải gồng lưng lo rồi ăn đồ thừa như bây giờ đây?
Theo Afamily
Từ ngày cô em họ 'rách giời rơi xuống' của chồng đến sống chung, cuộc sống của tôi chẳng có lấy một ngày bình yên Tôi thật sự cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi khi phải chung sống dưới một mái nhà với cô em họ xa chẳng biết điều của chồng. Người ta vẫn có câu, đến cô em họ 8 đời bên chồng cũng có quyền xét nét chị dâu. Chẳng trách, tôi bị mang tiếng xấu cũng là lẽ đương nhiên. Làm hài lòng...