Đừng vội vàng thử sau ly hôn
Sau ly hôn, vội vã bước vào một cuộc hôn nhân khác là sai lầm.
Sau ly hôn, cuộc sống vẫn tiếp tục. Sau ly hôn, người ta vẫn cần được sẻ chia, được yêu thương và đem đến yêu thương cho một người nào đó… Nhưng, so với lần kết hôn đầu tiên, tái hôn phức tạp và khó khăn hơn bội phần.
Khi kết hôn, người ta thường “ưu tiên” cho tình yêu trước, quyết định chọn bạn đời cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi ta chọn “một nửa” chỉ cho riêng ta. Nhưng khi tái hôn, ta không chỉ vì tình yêu, không chỉ chọn bạn đời cho mình mà còn cho cả con cái. Thế nên, ta phải đắn đo, suy xét nhiều điều.
Tôi có những người bạn gái đã chán ngán cuộc sống hôn nhân nhưng vẫn cố níu giữ nó với những lý lẽ không phải là không có lý. Họ e ngại rằng, ly hôn rồi không biết có “ở vậy” được không hay lại “cầm lòng không đậu” mà vơ quàng vơ xiên phải đối tượng còn tệ hơn người cũ. Đó là chưa kể đến trăm mối phức tạp, rồi con ông, con bà, con chúng ta… Vậy thì tốt nhất là không ly hôn để tránh… tái hôn!
Thực tế, khi tái hôn chẳng mấy ai có được cuộc sống ấm êm, vẹn cả đôi đường. Người phụ nữ khi đã ly hôn, dù không phải lỗi của họ, dù họ có nhiều điều tốt đẹp thì vẫn cứ “rớt giá” trong mắt mọi người, bởi đã qua một lần đò. Nếu thêm vướng bận con cái lại càng “mất thế” hơn nhiều. Bởi vậy, “chẳng dại chui đầu vào rọ” như suy nghĩ của chị Hoàng Anh cũng là suy nghĩ của nhiều phụ nữ sau ly hôn.
Ly hôn thường tạo ra tâm lí tổn thương trong mỗi người (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau ly hôn, thường thì người đàn ông bước tiếp “tập hai” nhẹ nhàng, đơn giản hơn nhiều so với người phụ nữ. Chẳng phải họ “có giá” gì hơn, nhưng do quan niệm xã hội, dù đã “thoáng” hơn rất nhiều, vẫn cứ bất công với người phụ nữ. Cứ nhìn vào thực tế thì thấy rõ, đàn ông đã “một đời vợ” vẫn có thể tái hôn dễ dàng với “gái tân”, nhưng phụ nữ “một đời chồng” mà lấy được “trai tân” là điều hiếm thấy. Họ nhẹ nhàng hơn cũng bởi vì khi đã ly hôn, họ ít khi trực tiếp nuôi con nên cái sự “ràng buộc” cũng phần nào được “nới lỏng”, dễ được chấp nhận hơn.
Trong bài “Tập 2: cũng đáng để thử…” của anh Minh Phúc đã thể hiện rất rõ điều đó. Dù cũng đau khổ, mất lòng tin vào hôn nhân như chị Hoàng Anh, nhưng sau một thời gian nguôi ngoai, anh lại háo hức “bước tiếp” với tinh thần đầy lạc quan, và cho rằng chẳng có gì đáng ngại nếu cả hai đều có lòng. Và việc tái hôn với anh hình như cũng chẳng mấy quan trọng, nếu không được như mong đợi thì cũng “đáng để thử một lần lắm chứ!”.
Đừng vội vã tái hôn khi tâm lí chưa ổn định (Ảnh minh họa)
Tôi cứ nghĩ mãi điều này, chỉ “thử” thôi sao? Chuyện hệ trọng liên quan đến cuộc đời của không chỉ một người mà sao lại là “thử”? Chỉ riêng mình anh thôi hay rất nhiều người đàn ông trước khi tái hôn đều nghĩ như thế? Biết bao bi kịch từ những cuộc “tái hôn” mà không được suy xét thấu đáo mọi bề. Biết bao cuộc “tái hôn” mau chóng thất bại khi những người trong cuộc chưa được trang bị đầy đủ những kỹ năng sống cần thiết cho “tập 2″, hoặc do chưa đủ tấm lòng độ lượng bao dung. Vậy nên, chuyện vô cùng quan trọng này chúng ta không thể “thử”.
Tái hôn, dẫu có là “con đường hoa hồng” thì thực sự cũng rất khó để vượt qua. Hoa hồng dù đẹp và ngát hương, nhưng ẩn sau những bông hoa đẹp là rất nhiều gai nhọn. Ai dám chắc bước đi trên con đường ngát hương hoa ấy mà không một lần “dính” gai tứa máu, đớn đau? Chẳng có hạnh phúc nào trọn vẹn, đặc biệt là hạnh phúc từ những cuộc tái hôn nếu không được trân trọng và có ý thức giữ gìn, vun đắp… Đối với con riêng của mỗi người, cũng cần trang bị cho chúng kiến thức cần thiết về kỹ năng ứng xử trong cuộc sống mới, nếu chúng đã đủ lớn để hiểu biết. Và hơn cả, cần nhất vẫn là tình yêu thương, tấm lòng nhân hậu, bao dung. Chỉ có vậy mới có thể hóa giải được những xung đột tất yếu trong cuộc sống chung “lắp ghép” này.
Sẽ chẳng ngoa chút nào nếu nói rằng, tái hôn đòi hỏi lòng dũng cảm, sự kiên trì và tấm lòng rộng mở. Tái hôn đòi hỏi ý thức và sự nỗ lực gấp nhiều lần của mỗi người trong cuộc. Để vững vàng trong suốt hành trình và đi hết con đường này, ngoài nỗ lực vượt khó của hai người trong cuộc, còn cần đến sự ủng hộ, giúp sức của những người thân yêu bên cạnh hai người. Điều này xin chớ bỏ qua, bởi chính họ sẽ cùng ta làm nên cuộc sống mới.
Theo Eva
Người đàn ông lạ!
Khi vô tình gợi lại vết thương cũ, vẫn còn đau đến tê người.
Người ta như tỉnh, như mê, như cảm thấy đi lạc mà nếu đó là lỗi lầm thì tự biết khó có thể quay lại.
Khi cái chịu đựng dường như vượt ngưỡng thì người ta nghĩ sẽ không có gì làm mình cảm thấy đau được nữa... nhưng vì câu chuyện với một người đàn ông lạ - một người có lẽ sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn bà của mình... thì mình mới hiểu, cho dù phụ nữ có đau vì những vết thương khác nhau, tưởng chừng đã được chữa lành sau một thời gian... Nhưng một lúc nào đó, khi vô tình gợi lại vết thương cũ, vẫn còn đau đến tê người.
Vậy là mình đã sai... sai một lần nữa khi nhận lầm người. Mình không được sẻ chia bởi những hoàn cảnh tương tự hoặc ít nhất là nhận được sự cảm thông của ai đó. Mình đâu đủ can đảm đến vậy, cũng đâu thể dừng lại thật lâu rồi tỉnh táo bước đi như không có chuyện gì xảy ra... một vết thương dù lớn hay nhỏ, khi vô tình đụng chạm vào... vẫn là nỗi đau. Nhưng mình cảm thấy cần nói lời xin lỗi riêng với anh khi tưởng đó là người đàn ông một thuở của mình vì cách nghĩ, cách định kiến rất trùng hợp với nhau. Song sự quy chụp khắt khe không bao giờ là toàn diện...
Nhưng cho đến thời điểm này, mình không hối hận, không bao giờ cảm thấy sai lầm... mà mình chỉ cảm thấy nuối tiếc, nuối tiếc khi đã được nghe ai đó nói "Cuộc sống thật không dễ dàng mà chỉ hứa hẹn một cuộc sống thật xứng đáng". Nếu vậy, có lẽ là bất công, rất bất công vì mình cảm thấy khi xứng đáng được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc như bao người khác, cũng cố gắng để từng bước đi qua những chặng đường, nhưng sao cái mình nhận không đủ một phần nhỏ của sự cố gắng, hy sinh và cam chịu?
Không phải cứ là phụ nữ, là đàn bà là sẽ đòi hỏi được chia sẻ, được yêu thương và cần bao bọc. Nhưng có đúng không nếu như con người ta cứ hết mình cho một mục tiêu, lý tưởng của đời mình mà kết quả nhận được không như mong muốn, hay khi mình tôn thờ người đàn ông của mình là cả vũ trụ thì cách đối xử của người ta đối với bản thân mình không tốt hay coi mình như một người chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Người ta như tỉnh, như mê, như cảm thấy đi lạc mà nếu đó là lỗi lầm thì tự biết khó có thể quay lại.
Khi mọi thứ đã trở nên quá phũ phàng và bạc bẽo... cái tố chất hay nhân cách con người ta lúc đó xem như không còn nguyên bản. Người ta như tỉnh, như mê, như cảm thấy đi lạc mà nếu đó là lỗi lầm thì tự biết khó có thể quay lại.
Mình không biết cảm giác của những người đàn ông khi đánh giá về một người phụ nữ, họ nhìn nhận nhiều nhất ở khía cạnh nào... song theo mình, một chút duyên, một chút khéo léo và một tấm lòng cũng đủ coi là quyến rũ... một người phụ nữ như thế nếu như họ có được sự chân thành sẽ dễ bị đánh đồng giữa sự lẳng lơ và cả tin là thế. Không có gì là oan, không có gì là cần thanh minh, không có gì để không phải tự khẳng định mình, thấy giá trị của người phụ nữ... Nhưng đâu đây từ ý thức của bản thân, tại sao lại không được tự tin không được ngẩng cao đầu và không được tự giới thiệu hãnh diện như bao người khác... Sao không tìm lạc quan để sống, sao không chia sẻ để cần sự cảm thông, giấu trong lòng và chịu đựng... ai có biết và có thể đánh giá cho mình dù chỉ một phần nào tốt đẹp?
Không ai hiểu chính mình như bản thân nên cũng không bao giờ đòi hỏi người khác cần phải hiểu, nhưng nếu biết rõ ràng hơn, chính xác hơn và cần hơn một sự cảm thông... Ai cũng có phút say lòng không kiểm soát, cũng có những suy tư và những nhầm lẫn nhất định... nhưng ở khía cạnh của một người phụ nữ, đã cảm nhận đầy đủ những nỗi đau, mình muốn gửi đến bạn một chút tâm tư của người đã trải qua những sai lầm ấy. Và giờ đây, mình không còn muốn nhớ gì nữa và thật lòng có nhớ cũng đâu để làm gì? Tốt nhất, mình nên gạt qua quá khứ và mạnh dạn sống cho chính mình, cho những điều mà mình xứng đáng được nhận!
Thùy Vân (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Sức sống của tình yêu Ngày mẹ ra đi bố tôi như trầm lặng hẳn... (Ảnh minh họa) Bố tôi là Nhà giáo, đồng thời là một cây bút viết văn. Truyện của bố được nhiều "người" hâm mộ, họ thường viết thư về bày tỏ, khen ngợi bố hết lời... Nghe nói có cô gái còn ngỏ lời yêu bố vì quá phục tài năng của bố....