Đừng vì người, đừng hy sinh tất cả cho ai đó, phải biết yêu mình, vì mình đầu tiên!
Vì người, người vẫn rũ bỏ mình như thường. Nên đừng hết mình hết sức vì ai đó mà quên đi vì bản thân, phải yêu mình, vì mình đầu tiên!
Trong một buổi trà dư tửu hậu, cùng đám bạn nói về chuyện yêu đương nam nữ ở trên đời, tôi chợt nhớ loáng thoáng một quy luật cũ rích từ bao đời: “Lúc mới yêu, phụ nữ để cho đàn ông theo đuổi, lúc yêu nhau rồi, phụ nữ mới là người phải theo đuổi lại đàn ông.”
Và điều đáng buồn là đại đa số phụ nữ ở trên đời vẫn nghiễm nhiên chấp nhận cái quy luật cũ rích ấy. Thế mới có chuyện các chị em rủ rỉ rù rì khuyên nhủ cho đàn em đi sau rằng, hãy cứ tận hưởng, tranh thủ mà tận hưởng khoảng thời gian tán tỉnh yêu đương đầy mật ngọt, để sau này sướng khổ ra sao cũng cố cắn răng mà chịu đựng, không phải nói từ “biết thế” với “giá như”.
Suy nghĩ kiểu này chính là kiểu suy nghĩ nhẫn nhịn và cam phận. Nghĩa là tự biết trước sau gì mình cũng sẽ đi vào vòng lặp của những số phận phụ nữ khác trong tình trường, nên thì thôi đành nhắm mắt đưa chân. Và việc mình làm vẫn cứ làm, chính là đem yêu thương hết mực dành cho người đàn ông mình tôn thờ – thứ tình yêu gần như được thần thánh hóa từ năm này sang tháng khác.
Chúng ta nào có lạ gì hình ảnh một người phụ nữ cặm cụi sáng đêm để lo việc cơm nước ở nhà, sau đó mới tất tả lao ra đường để đi làm việc ngoài xã hội. Đến chiều chập tối, khi chồng tan sở vẫn có thể tranh thủ ngồi nán lại làm dăm ba cốc bia với bạn bè đồng nghiệp, thì người làm mẹ, làm vợ lại phải tất tả trở về với mắm muối dưa hành nơi bếp núc.
Những câu chuyện ấy, những hình ảnh ấy, có lẽ là đã quá thường trong nhịp sống của chúng ta bây giờ. Vì nó thường xuyên xuất hiện nên người ta mới thấy quen, và thấy quen rồi nên người ta có suy nghĩ: là phụ nữ thì hiển nhiên phải thế!
Và cũng có lẽ do đại đa số những người phụ nữ kể trên là những người có tinh thần lạc quan phơi phới ở trên đời. Bởi họ vẫn cần cù như những chú ong thợ cần mẫn, ngày lại ngày dành nhiệt huyết và thanh xuân tươi trẻ để săn sóc tổ ấm gia đình. Vì họ có một niềm tin tưởng tuyệt đối nơi người chồng đầu ấp tay gối. Họ vẫn tin là sự hy sinh thầm lặng nơi họ được coi trọng, được ghi nhận và được biết ơn. Cho nên họ không quản khó khăn, không quản nhọc nhằn, họ vẫn tiếp tục sống khổ sống sở, chỉ vì niềm tin rằng “đàn bà có công thì chồng không phụ”.
Chỉ tiếc là cuộc đời chưa bao giờ có thể đẹp đẽ trơn tru như một câu chuyện cổ tích. Rằng không phải nàng Lọ Lem nào cũng sẽ gặp được Hoàng tử, và cũng không phải cứ tiến tới cuộc hôn nhân viên mãn thì họ có thể sống hạnh phúc suốt đời.
Video đang HOT
Bởi vì sau đó, khi tuổi thanh xuân chỉ như mây trời lấy đi thân hình thon thả ngày nào, thay bằng những xập xệ được bồi đắp theo thời gian, thì những người phụ nữ của gia đình gần như chẳng còn chút vốn liếng nào ngoài những đứa con nheo nhóc.
Sự cam chịu, sự nhẫn nhịn sẽ lên tới tột cùng của bi kịch khi tận mắt chứng kiến chồng mình tay trong tay bên tình nhân mới – một cô gái trẻ trung và xinh đẹp hơn mình. Đến lúc ấy mới vỡ lẽ, hoá ra ta hết mình vì chàng, còn chàng thì cứ điềm nhiên hết tình với ta. Và đến lúc ấy, ta mới tự vấn bản thân: Tại sao lại hy sinh cho hắn, tại sao không giữ lại cho mình chút gì, tại sao phải dâng trọn, tại sao phải ưu tiên?
Vẫn biết rằng phụ nữ có muôn vàn lý do để trở nên khiêm nhường đứng sau sự thành công của một người đàn ông. Rõ ràng, là một bóng hình đứng sau thành công của người mà mình yêu thương nó vô cùng vĩ đại.
Nhưng tuyệt đối đừng bao giờ để đến khi người ta thành công rồi lại rũ bỏ mình dễ dàng như trở một bàn tay. Mà muốn thế, chi bằng phụ nữ hãy phòng thân một lối đi, hãy khôn ngoan, hay ích kỷ ngay từ phút ban đầu.
Là phụ nữ hiện đại, đừng bao giờ hy sinh quá nhiều. Đừng bao giờ dốc cạn kiệt vốn liếng của thanh xuân cho một ai đó.
Hãy nghĩ tới mình trước tiên, thương mình là trên hết, bởi chẳng ai thương mình bằng chính ta. Bởi sống trên đời này, không biết tự trân trọng và nâng niu bản thân mình, thì không thể nào mong chờ ai khác làm điều ấy thay mình cả. Và bởi, lòng người lại nông sâu khó đoán, ngày hôm nay còn trân trọng nhau, chưa biết chừng ngay sau đó lại ngoảnh mặt làm ngơ như những người xa lạ.
Nếu biết trước sớm muộn gì cũng vấp ngã, chi bằng tự thân mình chuẩn bị trước bông băng. Ai mà biết được ngày mai mưa gió hay an lành, chi bằng tự thân mình làm chỗ dựa vững chắc cho chính mình, để khi trường hợp xấu nhất xảy ra, ít nhất cũng có thể tự tin và an nhiên sống tốt – bằng sự xinh đẹp lẫn tự chủ kiên cường của chính bản thân mình!
Theo Trí Thức Trẻ
Hôn nhân bên bờ vực vì vợ ban lệnh cấm vận 'chuyện ấy'
Tôi đóng gói đồ đạc của anh để sẵn ở cửa. Sáng hôm sau anh vừa bước vào nhà, tôi đã nói luôn: 'Đây là nhà chứ không phải cái chợ. Anh đi được thì mang đồ đi luôn đi'.
Tôi và chồng trước khi tiến đến hôn nhân đã có thời gian gần ba năm yêu nhau. Thời gian đầu phải nói chúng tôi rất hạnh phúc, anh là người chồng tốt, rất chu đáo, yêu vợ thương con. Tôi bầu bí, sinh con nhàn tênh vì luôn được chồng đỡ đần công việc. Trong mắt mọi người, tôi là người phụ nữ hạnh phúc và may mắn, bản thân tôi cũng thấy vậy.
Những tưởng cuộc hôn nhân với sự chuẩn bị chu đáo cả về vật chất, tình cảm này chắc chắn sẽ vẹn tròn, nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn có nhiều sóng gió. Nhưng những xô xát tưởng chừng nhỏ ấy cộng thêm áp lực cuộc sống, áp lực xã hội khiến tình cảm vợ chồng tôi phai phôi đi ít nhiều.
Chồng tôi được thăng chức lên trưởng phòng, cũng là lúc gia đình tôi có nhiều xáo trộn. Anh bận rộn với công việc, chức vụ mới, với cả những mối quan hệ mới nên thành ra chẳng có thời gian cho mẹ con tôi như trước. Chính vì vậy, tôi quay cuồng với công việc, con cái, nhà cửa nên mệt mỏi, buồn chán vô cùng.
Ảnh minh họa
Gần nửa năm chồng làm việc ở cương vị mới thì hơn nửa thời gian đó tôi và con phải ăn tối một mình. Thậm chí, có những lần vài ba ngày đến cả tuần mẹ con tôi chẳng thấy mặt anh. Không phải anh đi qua đêm mà vì khi anh về mẹ con tôi đã ngủ, sáng ra tôi đưa con đi học rồi đi làm thì anh chưa dậy.
Nhiều lần tôi cố gắng nói chuyện với anh, nhưng anh cứ gạt đi nói tôi đòi hỏi, rồi anh đi công việc chứ đâu đi chơi, tôi là vợ mà không hiểu cho chồng còn bắt bẻ... phần vì tự ái, phần vì chán nản nên tôi buông xuôi.
Đợt đó, con tôi bị sốt, gọi điện cho chồng cả chục cuộc điện thoại nhưng anh không thèm bắt máy, còn tắt nguồn luôn. Quá ấm ức, tôi tự đưa con đi viện khám, lấy thuốc rồi đưa con về. Tôi thay khoá cổng, rồi tắt điện thoại ngủ. Gần một giờ sáng chồng về, không mở cửa, không gọi điện được thì quay ra đạp cửa, chửi bới.
Sợ làm phiền hàng xóm nên tôi lấy điện thoại nhắn tin bảo 'Anh đi đâu được thì đi luôn đi'. Chưa bao giờ tôi có thái độ đó nên chồng tôi giận dữ vô cùng, nói tôi không phải thách. Trước khi đi, anh còn dùng đá ném vỡ ô cửa kính trong nhà.
Chưa khi nào tôi thấy chồng mình bê tha, hành xử côn đồ thiếu văn hóa và vô trách nhiệm đến vậy, nên tôi quyết định làm gắt để anh biết 'tôi không phải dạng vừa đâu'.
Tôi đóng gói đồ đạc của anh để sẵn ở cửa. Sáng hôm sau anh vừa bước vào nhà, tôi đã nói luôn: 'Đây là nhà chứ không phải cái chợ. Anh đi được thì mang đồ đi luôn đi'. Anh chỉ nhìn tôi đầy hằn học, bất lực chửi tôi là đồ độc ác, quá đáng và nói: 'Đây là nhà tôi, cô không có quyền đuổi' rồi lôi đồ vào phòng.
Quá tức giận, nên tôi kiên quyết không làm hòa, không ngủ cùng chồng và cấm vận luôn 'chuyện đó', hàng ngày nếu anh ngủ trên giường thì tôi ôm gối ra phòng khách hoặc ngược lại, không ai nói với nhau câu nào. Cứ như thế gần 2 tháng, không khí gia đình căng thẳng vô cùng, nhiều lúc tôi muốn mở lời, nhưng cứ có gì đó nghẹn ở cổ, cũng bởi sĩ diện cả hai cao, không chịu hạ mình làm hòa trước. Anh vẫn cứ đi sớm về tối như bình thường.
Ảnh minh họa
Cách đây gần 1 tháng, lúc anh đi tắm thì điện thoại có tin nhắn đến, tôi tò mò đọc thấy số điện thoại lạ hỏi: 'Khi nào anh tới, em đợi lâu quá rồi'. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi mở ra xem. Hóa ra, anh và số điện thoại đó thỉnh thoảng trao đổi, nhắn tin với nhau. Họ nói rất nhiều về những chuyện có nội dung yêu đương nam nữ. Quá hoảng loạn, tôi mang điện thoại đến, bắt chồng nói cho rõ ràng, anh mất mấy giây bối rối, sau đó thừa nhận mình đang có mối quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ khác.
Anh nói, tất cả cũng là do tôi 'cấm vận', không chịu nổi nên anh mới ra ngoài. Việc này chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý thôi. Nếu tôi dừng chuyện lại thì anh hứa sẽ sửa đổi, còn nếu không thì tùy tôi quyết định.
Trước sự thú nhận có phần sống sượng của anh, tôi như chết dại. Tôi hiểu, mình đã sai đã quá cứng nhắc, nhưng thực lòng tôi đâu muốn thế. Dĩ nhiên, tôi đã không chọn chia tay với chồng. Một tuần sau đó chúng tôi làm hòa. Cách đây mấy ngày, tôi hỏi anh về tin nhắn hôm nọ thì anh lại nói đó là một màn kịch để lấy cớ làm hòa với tôi.
Lòng tôi nhẹ bẫng đi, nhưng đôi khi vẫn còn hoài nghi. Tôi nghĩ có khi nào chồng mình lừa dối thật. Theo mọi người tôi có nên tìm hiểu về chủ nhân số điện thoại kia không?
Theo Afamily
Sốc vì anh mua cho tôi cái gì cũng ghi lại đề phòng "nhỡ chia tay còn đòi" Yêu nhau được hơn năm, cũng đã tính về gặp hai bên gia đình bàn chuyện cưới xin, tôi mới "ngã ngửa" người khi biết, từ ngày yêu đến giờ, mua cho tôi cái gì anh cũng ghi lại đề phòng chia tay còn đòi. Đằng sau cái vẻ ngoài hào nhoáng đó lại là kẻ vừa kẹt xỉ vừa bẩn đến như...