Dung thứ để lành lại những vết thương sâu
Khi tôi nói, hãy tha thứ cho bản thân mình đi là cho phép mình được hạnh phúc chứ không phải giữ mãi những đau đớn. Đừng cho phép nỗi đau ấy được ăn sự giận giữ, đau đớn của bạn mỗi ngày nữa…. Hãy đừng để những thất bại cũ khiến bạn quên đi cách chiến thắng hôm nay.
Đừng để những thất bại khiến bạn nản lòng- Ảnh: minh họa
Tha thứ cho một ai đó đã từng khiến mình tổn thương đã là thậm khó. Vết thương càng sâu- thứ tha càng khó. Có những hận thù đã ăn vào tâm khảm đến độ trở thành phản ứng tự vệ, cứ nhắc tới là lại thấy đau, thấy hận. Có những người quên cả lý do khiến họ đau mà chỉ nhớ mãi cái đau trong tâm khảm họ. Lại có những người, vết thương ấy thành tật, mà hễ gặp thứ gì hao hao, giông giống cũng lại nhắc về cơn đau. Tôi biết nhiều người như thế, mười năm rồi vẫn chưa nguôi đau đớn bởi cái buông tay của chồng cũ khiến cô ấy không thể bắt đầu được cuộc hôn nhân mới.
Tôi cũng lại biết có những người, giờ, ai đó nhắc đến tên tôi, họ sẽ không tiếc lời nhiếc mắng. Mà lý do là hồi còn thanh xuân, giữa chúng tôi chỉ có một đoạn tình thoáng qua. Tôi đã chọn cách chia tay bằng việc biến mất không một lời giải thích. Bởi sợ giải thích thế nào cũng là tôi sai, làm họ đau hơn. Nên chọn cách biến mất nghĩ rằng thời gian sẽ là liều thuốc an thần. Mà ngờ đâu, giờ họ vẫn nhớ, vẫn coi tôi là kẻ bội tín, vẫn muốn cuộc đời tôi bết bát họ mới thấy an ủi. Chỉ là tôi đã quên mất rồi, quên rằng mình đã lỡ tay làm thương tổn họ.
Họ, những người mãi không sao nguôi ngoai được một vết thương cũ. Họ, những người để nỗi buồn đeo đẳng mãi bên mình, như đá buộc chân, như miếng xương hóc ngang cổ họng, như miếng dằm nằm lại trên tay. Họ, có những người, nuôi mãi thất bại trong lòng khiến mình chẳng thể tìm thấy lại chính mình hừng hực lửa của năm tháng thanh xuân. Nên tôi mới bảo họ rằng: Hãy học cách tha thứ cho chính bản thân mình.
Là tha thứ cho chính bản thân mình chứ không phải là tha thứ cho kẻ đã làm đau mình. Bởi kẻ đã làm bạn đau, kẻ đã tạo ra vết thương cho bạn, có lẽ cũng đã quên rồi. Chỉ còn mình bạn đeo đẳng vết thương ấy và tự bạn làm mình đau đớn với vết thương đó. Bực mình là tự làm mình bực là vậy. Phẫn nộ là tự trừng phạt mình từ lỗi của người khác. Giận dữ là uống thuốc độc và mong đối phương chết. Vậy tại sao bạn vẫn cứ uống thuốc độc mỗi ngày như thế???
Video đang HOT
Tôi bảo: Hãy tha thứ cho bản thân mình đi! Là cho phép mình được hạnh phúc chứ không phải giữ mãi những đớn đau. Đừng cho nỗi đau ấy được ăn sự giận dữ, đau đớn của bạn mỗi ngày nữa. Đừng để những thất bại cũ khiến bạn quên đi cách để chiến thắng hôm nay. Đừng để cuộc hôn nhân hỏng hóc hôm qua khiến bạn mất lòng tin vào một hạnh phúc lần nữa. Bạn sẽ chỉ có thể hạnh phúc lần nữa nếu như bạn thôi lần lữa với quá khứ bất hạnh.
Làm sao để tha thứ cho chính bản thân mình? Làm sao để có thể bước qua vùng u uất cũ để tới vùng tươi sáng mới? Làm sao để quên đi rằng mình đã từng bị bội ước, đã từng bị bỏ rơi, đã từng bị cắm sừng? Làm sao để thôi ức trào máu mỗi khi đối mặt kẻ đã khiến bạn tổn thương? Và làm sao để nỗi ước muốn kẻ tồi tệ kia sẽ bị quả báo thôi nung nấu trong lòng? Thật khó để từ bỏ sân si, buông bỏ hận thù nếu như chính bạn không thương lấy bạn. Là thương lấy mình. Thương lấy mình bằng việc cho mình một hiện tại an yên, tương lai hạnh phúc. Thương lấy mình bằng việc cho phép mình được hạnh phúc hơn. Không ai có thể làm đau bạn nếu như bạn không cho phép họ được quyền “truy cập” vào đời bạn. Không ai nói là thương lấy bản thân mà lại để người khác khiến bạn rơi nước mắt. Không ai tước đoạt được nụ cười trên môi bạn trừ khi chính bạn tự cấm mình cười, tự đưa ra một vạn tám ngàn lý do để không cười.
Nhân một cuộc trò chuyện với khách mời, người phụ nữ trẻ đã mất nhiều thời gian để khép lại “đống rác” từ cuộc hôn nhân cũ để dọn mới mình đón một tình yêu mới.
Theo ĐSPL
"Em sẽ thử tin anh thêm lần nữa"
Trong cuộc đời này, có lẽ không có nỗi hụt hẫng nào bằng việc mất niềm tin. Huống hồ trong tình yêu, đôi khi niềm tin chính là thứ duy nhất để người ta duy trì mối quan hệ. Ấy vậy mà vào buổi tối ấy, mọi thứ dường như vỡ vụn khi cô bạn gửi vào điện thoại em một tấm hình vô tình chụp được. Là anh đang kề vai cùng một cô gái lạ.
Ảnh minh họa
Em đã cố gắng rất nhiều, anh biết mà, đúng không? Em đã cố quên đi những vết thương lòng, cố tỏ ra mạnh mẽ, cố bao dung và tha thứ. Nhưng có lẽ vì trái tim em quá nhỏ nên không thể ôm trọn mà che giấu những nỗi đau. Đời này, có người phụ nữ nào có thể nguôi quên khi biết chồng mình trong phút giây nào đó đã ôm ấp một người đàn bà khác?
Hôm em ngồi viết đơn ly hôn, anh ôm em mà khóc: "Chúng mình có nên thực sự đi đến bước này không?". Anh ạ, sao hôm anh dối lừa em, sao hôm anh ôm người phụ nữ khác trong vòng tay với nụ hôn ngọt ngào, sao hôm anh đắm chìm trong nỗi đê mê, anh không nghĩ về điều đó?
Con chúng mình, nó còn nhỏ lắm. Hai đứa trẻ hệt như hai thiên thần. Ngày nào nó cũng mong ba đi làm về sớm. Tối nào nó cũng thắc thỏm chờ ba cả trong những cơn mơ. Chúng nào có biết đâu, những hôm ba về muộn là vì ba đang "bận" yêu thương một người đàn bà khác.
Hôm con gái chạy về, vừa khóc vừa mếu máo: "Mẹ ơi, Mẹ chị Tin nói ba có bồ, ba không thương con nữa. Ba có bồ, là sao hả mẹ, sao lại có bồ thì không thương con?". Khi đó, trái tim em như bị cắt thành từng mảnh vụn. Chuyện lớn như vậy, người ta vẫn xì xào ngoài kia, họ nhìn em với ánh mắt thương hại sẻ chia. Chuyện lớn như vậy, hai đứa con nhỏ mình làm sao chịu nổi?
Ba anh nói với em: "Con đừng bỏ nó. Vợ chồng là gì? Là khi một người trượt ngã thì phải có một người đưa tay kéo lại, dẫu khó khăn, nặng nề, mệt mỏi. Rằng đàn ông khi vui có thể tạt ngang tạt dọc đó đây, nhưng quan trọng nhất là nhớ đường về nhà. Nếu con không rộng lượng thứ tha, mấy đứa nhỏ sẽ chịu thiệt thòi". Em cũng muốn nghe lời ba anh, muốn làm một đứa con dâu ngoan mà sao khó quá.
Ngày xưa anh từng nói với em những gì anh còn nhớ không: "Em không cần biết trước em anh từng yêu những ai, chỉ cần biết sau này anh chỉ yêu mình em là đủ". Là khi yêu, người ta nghĩ mình sẽ suốt đời chung thủy, hay tại vì lời nói gió bay?
Hôm qua em về nhà, mẹ nói với em: "Khi người ta cùng đường, thứ người ta cần là gì con biết không? Ấy chính là cơ hội. Nếu từ bỏ giúp con nhẹ nhàng thanh thản thì mẹ không cản con. Nhưng nếu ngay cả từ bỏ cũng khiến con đau thì sao không thử cho mình một cơ hội để tin tưởng thêm lần nữa".
Ai cũng bênh anh, ngay cả mẹ em cũng bênh anh, dù em biết, khi em đau lòng, mẹ em chính là người khổ tâm nhất. Liệu em cho cơ hội, anh có biết chắt chiu trân quý hay không? Nhưng nếu không thử, làm sao em biết được?
Em chỉ muốn nhắc một lần cho anh nhớ, em tha thứ cho anh, không phải vì anh, chỉ là em không muốn mình phải hối tiếc vì đã không thử bao dung một lần.
Theo Mi Mi (Dân Trí)
Đau lòng nhất trong tình yêu không phải là lúc rơi nước mắt mà là khi lặng thinh không thể thốt lên lời Tình yêu dẫu là hạnh phúc mãn đường hay chia ly không một lần gặp lại cũng đều là thử thách khiến chúng ta mạnh mẽ. Thế nhưng đau lòng nhất trong tình yêu không phải là lúc bạn rơi nước mắt mà chính là thời điểm bạn chỉ có thể lặng thinh mà không thể thốt lên lời... Có lẽ bi thương...